Chương 2: Rời đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đó chính là chuỗi ngày gà bay chó sủa, loạn như chiến trận của Tinh Đấu sâm lâm. Lúc trước một mình Tiểu Vũ quậy phá còn có thể cản ít nhiều, giờ thêm Thiên Ân có chút mưu mô sảo quyệt, bọn họ dương đồng kích tây mà phá tới mức đám hồn thú cấp thấp khóc không ra nước mắt.

' Nhà của chúng ta a, ai đó mang hai vị tiểu tổ tổng này đi đi, báo lâu cũng được mà không về thì càng tốt. Chúng ta quá khổ rồi T _ T'

___________________________________

Mà như đáp ứng lời kêu gào của đám hồn thú, hôm qua Thiên Ân vừa nhận được lời truyền của gia chủ cũng là cậu của nàng qua miếng ngọc mà hai vị phụ mẫu rất có tâm nào đó để lại.

Ngồi trên mỏm đá, một cái nữ hài 4,5 tuổi, ba ngàn sợi tóc bạch kim tung bay trong gió, như lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời. Nàng mặc trên người bộ y phục trung cổ xanh đen làm nàng như thêm bí ẩn. Đôi huyết đồng ẩn ẩn nơi đáy mắt là chút buồn bã khó tả.

Phía sau nàng là một cái nữ hài chừng 6 tuổi, gương mặt thanh tú có chút lúng túng, mái tóc dài tết gọn nhưng vẫn dài quá tiểu thối. Nàng một thân y phục màu hồng phấn nhẹ nhàng, trong nàng thực hoạt bát, đáng yêu.

Sống với bọn người Tiểu Vũ được thời gian, ngày nào cũng vui vẻ chơi đùa nhưng là Thiên Ân hôm nay lại trầm ngâm lạ thường làm một người hai thú có chút lo lắng. Đang muốn tới hỏi thì Tiểu Vũ nhận được câu trả lời của Thiên Ân.

" Tiểu Vũ, ta sắp phải trở về gia tộc nhận quyền kế thừa, bọn họ đã liên lạc với ta qua ngọc bội cha mẹ để lại. Hai hôm nữa ta sẽ rời đi nhưng là ta lo a, nếu ta rời đi rồi, ngươi sẽ ổn chứ? Vụng về như ngươi, ngay cả nấu ăn cũng không biết thực lo lắng làm sao ngươi sống được trong vạn năm qua."

" Ta mới không có!! Nếu ngươi về gia tộc ta cũng liền tới thế giới của nhân loại. Tới lúc gặp lại sẽ cho ngươi biết tay." Tiểu Vũ làm tư thế chống hông, chỉ tay vào Thiên Ân như một vị nữ vương mà tuyên bố.

" Hảo, vậy hai ngày này ta bồi ngươi chơi nhiều hơn chút cũng dạy ngươi nhiều cái kiến thức để ra ngoài cũng không bị nói ngu." Thiên Ân rất nghĩa khí đập tan cái ý nghĩ mạnh hơn mình của cái xuẩn tỷ tỷ này.

Tiểu Vũ nghe vậy trừng hai mắt nhìn Thiên Ân mà Thiên Ân không vừa cũng trừng lại nàng. Một lớn một nhỏ trừng nhau một hồi, bỗng cười phá lên.

Hai ngày tiếp theo, Tiểu Vũ cùng Thiên Ân tiếp tục hăng say chọc phá khiến chuỗi ngày gà bay chó sủa khi trước trở lại càng thêm lợi hại làm Tinh Đấu sâm lâm đã loạn nay càng loạn hơn.

_________________________

Hai ngày đã qua đi.

Hôm nay, trong Tinh Đấu sâm lâm xuất hiện hai cái thân ảnh màu đen di chuyển rất nhanh về phía trung tâm khu rừng.

Dừng lại cẩn thận quan sát, cái thân ảnh cao lớn hơn trong hai người lên tiếng.

" Điện chủ phi thăng thành thần không nói, phu nhân là cái hồn thú có thần vị không nói, sinh cái hài tử nằm trong trứng không nói, cơ mà nó lại ở trong trứng cả vạn năm kìa. May mà cao tầng trong điện đều là hồn thú trùng tu, bằng không cái hài tử kia thự không biết làm sao. Cơ mà..." Dừng lại một chút, cơ hồ không muốn nói tiếp.

" Đại ca không nên nói vậy. Điện chủ tự có ý của ngài, chúng ta là thuộc hạ, không nên xen vào." Cái nhỏ hơn lên tiếng ổn định lại cảm xúc cho cái lớn.

" Được rồi, không có hồn thú cản đường, tiếp tục di chuyển đi. Không nên để tiểu điện chủ chờ lâu. Điện chủ có phân phó nàng đi theo lục muội học tập. Cầm kì thư họa, võ công hay chính trị đều phải học, cái hài tử 5 tuổi thực sự có thể học hết sao? Lại còn trong 6 năm nữa chứ." Nam nhân cao lớn kia gật đầu, tiếp tục nói.

" Ngài đã nói vậy thì chính là như vậy. Huynh khó hiểu cái gì a? Nếu học tập bình thường như cái khác nhân thì không thể trở thành điện chủ được." Cái nhỏ hơn lên tiếng giảng giải.

_____________________________

Lâu sau, tại trung tâm Tinh Đấu sâm lâm.

Hai cái thân ảnh khi nay xuất hiện.

RỐNGGGGGGGGG

Thiên Thanh Ngưu Mãng giữa hồ cảm nhận được sự hiện diện của nhân loại liền rống cái to. Quật đuôi định tấn công thì hai thân ảnh chạy tới. Một trong hai người hô.

" DỪNG LẠI, THIÊN CA."

Hai thân ảnh vừa tới là Thiên Ân cùng Tiểu Vũ. Mà không cần nói cũng biết người vừa hô là ai.

" Thiên ca, bọn hắn là thuộc hạ của phụ thân tới đưa ta trở về. Ta nghĩ ngươi đã biết điều này rồi nên hiện tại hi vọng ngươi không đả thương bọn họ."

Một âm thanh trầm ổn vang lên.

" Được, ngươi đi đi nhưng nhớ. Dù thế nào đi nữa thì nơi này vẫn luôn chào đón ngươi trở lại."

" Được, đã tạ. Tiểu Vũ, ta rời nơi này, ngươi nên cẩn thận. Nếu tới thế giới nhân loại, ngươi cầm theo thứ này, nó sẽ giúp ngươi che giấu khí tức hồn thú." Thiên Ân nói rồi đưa cho Tiểu Vũ một cái dây chuyền vàng, đính trên đó là một viên hồng ngọc, nhìn liền biết không tầm thường.

" A, được, ngươi đi cẩn thận. Chúng ta chắc chắn sẽ gặp lại." Tiểu Vũ xúc động nói.

" Hảo, chúng ta bây giờ đi." Nói lại với hai cái nhân vẫn im lặng nãy giờ.

Hai người kia thấy vậy, im lặng gật đầu. Cái lớn hơn bước tới ôm Thiên Ân lên. Nháy mắt hai người biến mất, mặt đất kia chỉ còn lại khoảng trống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro