Chap 15: Và....Em lo vạn thứ nhưng quên mất chính mình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong một buổi chiều muộn, ánh nắng vàng vọt chiếu qua những tán cây, tạo nên những mảng sáng lung linh trên con đường nhỏ dẫn vào khu phố. Tôi và những người bạn mới, Sting, Rogue và cả Lector với Frosch nữa, vừa kết thúc một cuộc phiêu lưu thú vị trong thành phố. Chúng tôi đã cùng nhau khám phá những góc khuất, thưởng thức những món ăn đường phố ngon lành và cười đùa vui vẻ. Nhưng khi ánh hoàng hôn buông xuống, một vấn đề bất ngờ xuất hiện.

Tôi dừng lại, nhìn vào mắt Sting và Rogue, và nói: "Này, các cậu, chúng ta đã quên một điều quan trọng. Tôi không có chỗ ngủ ở đây." Câu nói của tôi như một gáo nước lạnh dội vào không khí vui vẻ, khiến cả đám ngớ ra. Họ nhìn nhau, rồi quay lại nhìn tôi, như thể mới nhận ra sự thật hiển nhiên mà chúng tôi đã bỏ qua.

Sting, với nụ cười thường trực trên môi, giờ đây có vẻ bối rối. "Ôi, đúng rồi! Mình đã quên mất điều đó" cậu ấy thừa nhận, gãi đầu. Rogue thì thở dài, lắc đầu: "Chúng ta đã quá mải mê với cuộc vui mà không nghĩ đến việc tìm chỗ ở cho cậu."

Cảm giác trách nhiệm bắt đầu đè nặng lên vai Sting, vì cậu ấy là người đã mời tôi tham gia vào hội của họ mà không hề có kế hoạch cụ thể nào. "Thôi nào, đừng lo. Tôi có thể mời cậu về nhà trọ của tôi tạm thời." Sting đề nghị, ánh mắt đầy thiện chí. "Chỗ đó không lớn, nhưng đủ để cậu có một chỗ ngủ an toàn cho đến khi tìm được chỗ ở khác."

Tôi cảm thấy lòng mình ấm áp trước sự giúp đỡ của họ, nhưng cũng không khỏi lo lắng về việc sẽ làm phiền họ.

"Đừng lo, cậu ta sẽ không thấy phiền đâu." Rogue cười, như đoán ra được suy nghĩ của tôi, vỗ vai tôi.

Cuối cùng, tôi gật đầu đồng ý. Chúng tôi cùng nhau đi về phía nhà trọ của Sting, trong lòng có một chút hồi hộp, có chút lo lắng về việc ở nhờ.

Khi chúng tôi đến nhà trọ của Sting, cánh cửa gỗ cũ kỹ mở ra, lộ ra một không gian nhỏ nhưng ấm cúng. Căn phòng được trang trí đơn giản với một chiếc giường đơn, một bàn làm việc nhỏ và một vài bức tranh treo tường. Mặc dù không gian không lớn, nhưng nó mang lại cảm giác thân thuộc và dễ chịu.

"Đây là chỗ của tôi" Sting nói, chỉ vào chiếc giường. "Cậu có thể ngủ ở đây. Tôi sẽ ngủ trên ghế sofa." Cậu ấy chỉ vào một chiếc sofa nhỏ ở góc phòng, nơi có một chiếc chăn mỏng trải sẵn.

"Không, cậu không cần phải làm vậy" tôi vội vã phản đối, cảm giác như mình đang từ chối một món quà quý báu. "Cậu là chủ nhà, mình không muốn khiến cậu phải chịu cảnh thiếu thoải mái."

"Khách sáo gì chứ," Sting cười khẽ, tay vò mái tóc rồi bù. "Dù sao cũng là do tôi nên cô mới không có chỗ ở. Đây là trách nhiệm của tôi."

Tôi nhìn cậu ta, cảm giác như mình đang đôi đầu với một trận chiên vô vọng. Dù tôi chỉ muốn duy trì phép lịch sự tối thiều, việc nằm lên giường của người khác trong khi họ phải chịu cảnh ngủ trên chiếc sofa chật chội thật là khó chấp nhận.

"Cậu không cần phải làm như vậy" tôi lặp lại, giọng pha lẫn sự bối rối và kiên nhẫn. "Chúng ta có thể tìm ra phương án khác."

Sting nhún vai, ánh mắt cậu thoáng chút bướng bỉnh nhưng cũng đầy kiên quyết.

"An tâm đi, ghế sofa này không tệ như cô nghĩ đâu. Với lại, chúng ta đều cần nghỉ ngơi sau một ngày dài. Cô sẽ cảm thấy tốt hơn nếu có một giấc ngủ ngon trên giường."

Cảm giác nặng nề trong lòng tôi dần nổi bong bóng lên, nhưng tôi biết mình không thể thay đổi quyết định của cậu.

Đành vậy, tôi nhận lời với một nụ cười ngượng nghịu "Cảm ơn cậu, Sting. Nhưng nếu cậu cần gì, hãy cho tôi biết nhé."

Sting nháy mắt, nụ cười trở về trên khuôn mặt cậu. "Cứ yên tâm ngủ đi. Chúng ta có thể cùng nhau luyện tập vào ngày mai"

Tôi gật đầu, cảm thầy hào hứng với ý tưởng đó. "Tôi rất mong chờ điều đó."

"Còn cậu thì sao Lector?" Sting quay qua hỏi Lector, muốn tìm một đồng minh ngủ chung

"Tất nhiên là tớ sẽ ngủ cùng Minami rồi!" Lector vui vẻ nhảy vào vòng tay tôi. Dù hơi bất ngờ, tôi không thể không mìm cười trước sự hồn nhiên của cậu ấy.

Sting nhìn Lector với ánh mắt ghen tị, thầm nghĩ chưa bao giờ cậu muốn trở thành một con mèo đến vậy.

Không để ý tới ánh mắt của Sting, Lector quay sang tôi, chép miệng an ủi "Đừng lo, nhà của Sting rất thoải mái. Tớ đảm bảo cậu sẽ có một giấc ngủ ngon lành."

Khi màn đêm buông xuống, tôi nằm trên chiếc giường êm ái, Nhưng dù có cố gắng nhắm mắt lại, giấc ngủ vẫn không đến với tôi. Những suy nghĩ lộn xộn về ngày mai, đặc biệt là cảm giác tội lỗi khi nghĩ về gia tộc.

Tôi cảm thấy như đang phản bội những người đã dạy dỗ và yêu thương tôi, nhưng bên trong, một giọng nói thúc giục tôi tìm kiếm bản thân. Tôi phải tự do, dù phải trả giá bằng nỗi đau này. Đứng giữa cơn bão cảm xúc, lòng nặng trĩu. Tôi lăn qua lăn lại, cố gắng tìm một tư thế thoải mái, nhưng không thể nào chợp mắt được.

Cuối cùng, tôi quyết định đứng dậy và đi ra ngoài. Ánh trăng sáng chiếu rọi, tạo nên một bầu không khí huyền ảo. Tôi đi ra ngoài sân, nơi có một chiếc ghế dài, và ngồi xuống, hít một hơi thật sâu để cảm nhận không khí trong lành.

Chỉ một lúc sau, Sting xuất hiện, mái tóc bù xù và đôi mắt vẫn còn ngái ngủ. "Cô không ngủ được à?" anh hỏi, giọng nói còn ngái ngủ.

"Tôi không thể" tôi thừa nhận, cảm thấy hơi ngại ngùng. "Có quá nhiều suy nghĩ trong đầu."

Sting ngồi xuống bên cạnh tôi, ánh mắt anh ấy lấp lánh dưới ánh trăng. "Vậy thì, hãy trò chuyện một chút. Có thể sẽ giúp cô quên đi những suy nghĩ đó."

Tôi gật đầu "Được thôi. Cậu có câu chuyện gì vui không?"

Sting nhướng mày.  "Chuyện vui? Hmm... có một lần, tôi đã cố gắng nấu ăn cho cả hội. Kết quả là, bếp cháy và mọi người phải gọi pizza."

Tôi không thể nhịn cười. "Thật sao? Cậu đã làm gì mà lại cháy bếp như vậy?"

"Chỉ là tôi quên không tắt bếp khi đi ra ngoài," Sting nói, vẻ mặt đầy tự hào. "Nhưng pizza thì ngon hơn nhiều, nên tôi nghĩ mình đã làm đúng."

"Thật là một chiến lược thông minh!" tôi cười lớn. "Có lẽ cậu nên làm đầu bếp cho hội thay vì một pháp sư."

"Đúng vậy, nhưng tôi không nghĩ mình có thể sống sót nếu phải nấu ăn mỗi ngày." Sting đáp, nháy mắt. "Cô có biết không, tôi đã từng nghĩ đến việc mở một nhà hàng mang tên 'Sting's Pizza'."

"Nghe có vẻ thú vị đấy," tôi nói, cố gắng hình dung ra một nhà hàng như vậy. "Nhưng chắc chắn sẽ không có ai dám ăn nếu họ biết cậu là đầu bếp."

"Chắc chắn rồi! Tôi sẽ phải thuê một đầu bếp giỏi," Sting cười. "Có thể là Rogue. Cậu ấy luôn làm những món ăn ngon."

"Đúng rồi! Rogue có thể là đầu bếp chính, còn cậu chỉ cần đứng ở quầy tiếp tân và làm những trò hài hước" tôi nói, cảm thấy vui vẻ hơn.

"Và nếu có ai phàn nàn về món ăn, tôi sẽ nói rằng đó là một phần của 'trải nghiệm ẩm thực mạo hiểm'." Sting nói, nhún vai như thể đó là điều hiển nhiên.

Chúng tôi cùng nhau cười, không khí trở nên nhẹ nhàng hơn. Tôi cảm thấy những lo lắng trong lòng dần tan biến, thay vào đó là những câu chuyện vui vẻ và tiếng cười.

"Thật ra, tôi rất thích những buổi trò chuyện như thế này." tôi nói, ánh mắt nhìn về phía ánh trăng. "Cảm ơn cậu đã ở đây, Sting."

"Không có gì," anh đáp, ánh mắt anh ấy ấm áp. "Tôi cũng thích những khoảnh khắc như thế này. Đôi khi, chúng ta cần phải thoát khỏi những áp lực và chỉ đơn giản là tận hưởng cuộc sống."

Khi chúng tôi ngồi đó, dưới ánh trăng sáng, tôi cảm thấy một sự kết nối đặc biệt với Sting. Những câu chuyện vu vơ, những tiếng cười, tất cả đều làm cho tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Tôi có Sting bên cạnh, và điều đó khiến tôi cảm thấy vững vàng hơn bao giờ hết.

———

P/s: T viết xong được 3 chap r mà ngâm bữa giờ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro