~'- Chap 2: Sự kết thúc nhẹ nhàng -'~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


.

.

.

.

.

.

.

Bị đánh thức bởi những tiếng nói ồn ào bên ngoài, tôi dần mở mắt ra và phải nheo mắt lại vì những tia nắng mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào mặt tôi.

Sáng rồi ư?... Mọi người đáng bàn tán gì bên ngoài thế? Tôi từ từ ngồi dậy rồi ngó ra cửa sổ để nghe ngóng thì thấy một nhóm người đang nói chuyện với nhau.

- "Hôm qua, con quái vật đó phá hoại thành phố nhiều thật."

- " Đúng vậy, đến tận bây giờ, tôi chưa từng thấy nó tàn phá dữ dằn như ngày hôm qua."

- "Không sai, hôm qua, tôi chạy trốn đi đâu cũng thấy toàn là xác chết... Thật khủng khiếp..."

À, họ đang nói về chuyện đó... Không bất ngờ lắm nhỉ?

...

...

Violet...

Nhớ lại cậu ấy, tôi thở dài. Sự ân hận và tội lỗi ấy lại chiếm lấy cơ thể tôi, cùng với đó là cái cảm giác nặng nề. Có lẽ giấc ngủ chỉ là một thứ gì đó giúp tôi quên đi cảm giác này tạm thời thôi... và đây là hiện thực...

Tại sao mình lại thức dậy chứ... ...

Với tâm trí nặng nề, tôi bước ra khỏi giường rồi vệ sinh cá nhân và ăn sáng. Sau đó, tôi ngồi bịch xuống ghế sofa. Giờ mình làm gì?...

Tôi muốn tâm sự với ai đó để lấy thứ cảm giác tồi tệ này ra khỏi bản thân hoặc ít nhất làm nó vơi đi một chút nhưng... tôi không có ai cả. Đâu ai muốn nói chuyện với một con quái vật như tôi...

Không lẽ giờ tôi gọi điện cho Sylvia? Rồi tôi nói gì với cậu ấy chứ?... Rằng chính tôi đã giết Violet, người bạn thân của chúng tôi à?... 

Tôi cảm thấy quá có lỗi và nhục nhã để mà gọi... Dù sao đi nữa, tôi mong rằng Sylvia vẫn ổn.

Hay là bây giờ mình coi thời sự nhỉ? Mình muốn biết chuyện gì đã xảy ra mà. Tôi liền bật TV lên và chuyển sang kênh thời sự. Một nữ phóng viên thời sự hiện lên màn hình TV.

- " Kính chào quý vị và các bạn, mời quý vị và các bạn đón xem chương trình thời sự của ngày hôm nay." Cô ấy dừng lại rồi nói tiếp.

- " Hiện nay, trên toàn thế giới, những người sở hữu sức mạnh đang ngày càng ra sức tàn phá thành thị và nông thôn. Theo thống kê, thiệt hại mà họ gây ra đang tăng lên và không có dấu hiệu giảm xuống, đặc biệt là thiệt hại về người.''

Trên màn hình ti vi hiện lên hình ảnh một thành phố nào đổ nát nào đó, xác người ở khắp mọi nơi, một cảnh tượng thật giống ngày hôm qua...

- "Hôm nay, chúng tôi còn đã mời một nhà khoa học danh giá đến để giải thích một số thắc mắc của nhân dân về những hiện tượng xảy ra vào những ngày gần đây." Nói xong, cô đó quay sang nhà khoa học.

- "Thưa ông, câu hỏi mà chương trình của chúng tôi nhận được từ nhân dân nhiều nhất là: 'sao một số người có được sức mạnh siêu nhiên?'. Ông có thể giải đáp thắc mắc cho người dân được không ạ?"

- "Vâng, cảm ơn câu hỏi của mọi người nhưng... thật tiếc rằng hiện tại chúng tôi vẫn chưa lí giải được hiện tượng đó."

- "Có người cho rằng việc một số người nhận được sức mạnh đột ngột như vầy có thể liên quan đến sao chổi XXXX. Ông có suy nghĩ gì về ý kiến đó?"

- "Vâng, chúng tôi cũng nghĩ như thế. Bởi hiện tượng đó bắt đầu trổi dậy dường như chỉ vài ngày sau sự kiện sao chổi XXXX rơi xuống Trái Đất. Điều này quá đỗi trùng hợp."

Sao chổi ư?... Hình như... Tôi đang nhớ lại gì đó ư?...À, tôi nhớ rồi. Cái sự kiện sao chổi rơi đó, tôi đã được chứng kiến.

Hôm ấy là một ngày bình thường như bao ngày khác. Trời thì tối, tôi đang ngồi làm bài thì bị phân tâm bởi một thứ âm thanh gì đó rất khó tả, bởi tôi chưa từng nghe thấy âm thanh nào như thế cả.

Cái tiếng đấy nghe khá xa tôi nên nó hơi nhỏ nhưng tôi vẫn có thể nghe được. Có vẻ như thứ âm thanh này phát ra từ bầu trời. Lúc ấy, tôi nghĩ rằng có một chiếc máy bay rơi xuống.

Thế là, tôi nhìn ra cửa sổ thì thấy một luồng ánh sáng loé mắt. Nó sáng đến nỗi bầu trời đêm đen kịt bỗng chốc đổi thành màu xanh trời của ban ngày. Mọi thứ rung chuyển nhẹ như vừa có một vụ va chạm vậy. Có lẽ đó là lúc sao chổi đó rơi xuống.

Vài ngày sau đó, cơ thể tôi có cảm giác khá là lạ. Có mấy lúc tôi còn cảm thấy mình đang không điều khiển chính cơ thể bản thân nữa. 

Ý là tôi vẫn là người điều khiển và tay chân tôi vẫn làm theo như thường như không hiểu sao, tôi lại cảm giác như có một người thứ 2 đang cùng làm điều đấy với tôi. Thật kì lạ...

Những ngày tiếp theo, kí ức tôi trở nên vô cùng mơ hồ... Giống như là tôi bị mất đi từng phần kí ức vậy. Dần dần, nó cứ tệ hơn và tệ hơn. Đến nỗi tôi dường như không nhớ mình đã làm gì trong một ngày.

Cho đến khi tôi như bị chìm vào một khoảng không trống rỗng. Không gian màu đen, tối tăm và yên ắng đến lạ lùng. Khoảng không đó như tách biệt tôi khỏi thế giới bên ngoài, dường như không có thứ gì từ bên ngoài có thể lọt vào cả.

Tuy nhiên, lâu lâu lại có một số âm thanh kỳ quặc nào đó lại vào được cái không gian đó và thu hút sự chú ý của tôi. Nhưng tôi lại không bao giờ nghe rõ và đoán được đó là tiếng gì như thể có một thế lực nào đó không cho tôi nghe vậy.

""̶̬̒͠T̷͓̘͚͒͋̍h̷͔͐-̸̺̖͊t̸̬̞̘́̚h̶̘̞͆͆̌ä̶̳́.̸̛̜̲͌̍.̵̮̭͊̋ͅ.̷̯́ ̶̛̳͚̉͝c̷̝͖̿̾̿h̴̟͖̭̊̇̀ǫ̴͝.̶̙̋́.̸͍͝.̴̨̲͐ ̴̘̯͂͜ť̶̫͕͠ô̶̟̾i̷̢̔.̵̭̘̓̓̃.̶̳͓̬̍̀.̶͉̼̽"̴͎̼̐...̴̨̰͊ ̵̬̿"̶̯̞͎̂̆͂T̷̯̙̉ô̵̭͇͛͊͘ì̸̮̋͑...̵͚͉̹̃́ ̶̛̼̣̭͂v̷̨̮̌ẫ̶̝̜̻̌n̴̲̘̟̈́ ̴͇͠m̶̫̬̔ü̸̠̳̰̆́ố̵̤̪͉̈́n̷̻͔͛͌͘...̸̡̐s̴̠͈̲͑̄̿ố̴̟̈́̀͝n̴͎̾̃̄g̸̯͕̎ͅ...̴̫̈̔́"̸̧͚̝͑͑...̴̹͖̞̚ ̵͎͔̱͆̓̈"̸͕̬̐C̷̝̰̼̉ứ̸̛̬̘̲u̴̮̒ ̷͇͎͎̂͝t̴̝̥̕ô̶͖̻̞̕i̸͖̇͌̃ ̶͈̙͆v̸̛͎͚̯ớ̶̤̀̕i̷͕̜͂!̶͚̄̉!̴̥͆̓̕͜ ̴̣̌͆̈́A̵̜̹̓̅i̸͇̤̙̓ ̶̲͆̇͝đ̷͇͒̇̃ó̶̧̌̈́̍ͅ!̷̥̳̑͒ ̴͓͕̈́Ĺ̸̻̳̓à̸̼̥͔̂m̷̹̀ ̸̡̠͔̍̌ơ̵̢͙̩͂̕ṉ̸͖̓͝!̵̫̠͎̒...̶͎̰̤̓̏.̶͕̪̈͝"̶͓̼̞͑͘͝ ̶̱̫̲̿...̸̢̛͎̰̀͘ ̸̨͖̜̂̆"̶͙͚͔̈́̾͝Ḃ̷̙̘̤̾-̵͔̿͒b̸͕̤͗̓ä̵̞ ̴̠̝̞̎̕͠m̵̱̬̊̉ẹ̸͈̮̪͂̐ ̸̺͐ơ̸͎͚̈́ḯ̴̝...?̶̼̌.̷̰̥̓̍͐.̸͙̿"̵̺͗͑"

Đó là những tiếng gì vậy nhỉ?...

"̶̪̙̈́ ̵̜́̑̽̚Ḽ̴̦̟͒̒̑̅ạ̶̗̙̠̀͊m̵̡̠̭͍̿ ̸̰̜͓͖͐̀̉͘͝ơ̴̤͙̮̤͑͊͘͝n̵̤̥̮̥̪̾̄ ̸̣̉͊̎͝đ̴̯̱̯̟̳̎̆̐i̶̪͙͉̻͂̓͌...̶̣͉̫͚̜̚"̸̺̣̣̗̝̈̒̈́̕ ̵̟͍̯̤̐̊̍̚...̶̨̤̘͗̽ͅ ̷̘̏̊̾̄͛"̸̞̺͎̥͋H̷̢̦͆͐̾̇̆ứ̷͖̲̗̉̂c̵̳̥͎̀̌͊͆̕,̵̨̟͓͒͗͐͝ ̴̛̝̤͕͇̤̂͗̐h̶̗̆̚̚ứ̵̝̮͔̏͑c̷̱̮͎̺̓̅̄͑...̵̻͔͈̓́̀ ̴̢̋̔͝c̷͕͔̹͂͊͂̓-̵̟͉̤́c̴̨̬̈́̓͜ơ̴̖̲̓̈́͑͑n̴̩̖͊̔̀ ̴̮͈̦̘̺̆̀s̸̠̪̝̫̀͗̒͐ợ̴͖͕̟͚̪͋̅̏...̶̗͖͍̏́̔̈́̿"̸̡̙̪̈͑͗ ̶̡̠̈...̸̡̛̼̓̂ ̴̧͎͔̼̝̂"̴͇̀͆̚̕͝Ȁ̸͇̣̘̊â̸̦̱͐͒́A̵͇͈̠̼̿͝Ḁ̸̙̋́a̵̟̼͐ͅh̵̪͇́H̷̨̟̻̮͇̀̅͑h̴̨̧͍̫̳̅̂͒̚͝ḥ̵̌̄̕ḩ̸̩̀Ḧ̶̙̺̼͍̩H̸̥͓̱̾ͅ!̶̦̆̽̚...̵̲̌"̶̦̼̰̥̰͐̈́̚͘ ̴̡̜̮͕͂̌͝...̷̬̫̾ ̶͙̻̯̫̽͝"̷̭̞͉̟̙̍͊͘ ̴̜̣̓̾̈̅͒C̶͓̝̊ứ̵̮͓͔̝͂͠u̵͕̍́̋͠...̶̢̟͇͜͝ ̸̳̭͕̌ț̶̺͓̗̕͜ô̷̮͉͙̗̖̿͊̎̕͘ȉ̷̢̭̲̖̝͛̽͒͠...̵͎̝͕̞̝͠"̶̻̈̂̋

Tiếng van xin... ...

Thế là tôi cứ ngồi đấy và để sự tội lỗi bao chùm lấy bản thân. Cái cảm giác nặng nề như không thể nào vơi đi được dù chỉ một chút, càng lúc càng đè nặng lên người tôi.

...

...

...

Ủa... Sao mình lại cảm thấy như có người đang nhìn mình vậy? Mình đang ở nhà một mình mà...

Tôi quay đầu về phía sau và rồi... tôi thấy họ. Họ rất đông và đứng chen chúc trong nhà tôi nhưng vẫn chừa ra một vòng tròn vừa phải để đứng bao quanh tôi, chiếc ghế sofa và cái ti vi. 

Họ không làm gì cả và chỉ đứng nhìn tôi chằm chằm. Thật lòng thì chuyện này không đáng sợ lắm đâu nhưng... những cặp mắt đó lại khiến tôi lạnh sống lưng.

Trực giác tôi mách bảo rằng họ chính là linh hồn của những người dân vô tội mà tôi đã ra tay không thương tiếc. Và bây giờ thì... Họ rất tức giận. 

Tôi như có thể cảm giác được sự căm ghét từ phía họ, nó như tạo ra một áp lực đáng kể khiến tôi cảm thấy khó thở.

Từ già đến trẻ, lứa tuổi nào cũng có, thanh niên có, phụ nữ mang thai cũng có, ngay cả trẻ em cũng có... họ bắt đầu xì xào những tiếng gì đó không rõ, nhưng tôi chắc rằng họ đang phán tội các tội ác mà tôi đã gây ra. 

Họ nhìn tôi đầy phán xét như thể tôi là một con quái vật kinh tởm...

- "T-tôi xin lỗi, tôi không cố ý đâu. Lúc đấy tôi bị mất kiểm soát mà..."

Tôi cố gắng biện minh cho những lỗi lầm của mình nhưng lại không hề hiệu quả. Ngược lại, ác cảm của họ đối với tôi lại trở nên mạnh mẽ hơn, cùng với đó, không gian dần trở nên ngột ngạt hơn.

Việc hô hấp của tôi càng lúc trở nên khó khăn hơn cho đến khi tôi không còn thở được nữa. Không lẽ đây là cách họ trừng phạt tôi?...Nhưng tôi thực sự đã bị mất kiểm soát mà... Đó là sự thật mà...

Dù vậy, tôi cũng đáng bị như thế... Có lẽ cái chết là hình phạt nhẹ nhất cho tôi rồi... Liệu họ có tha thứ cho tôi nếu tôi chết không nhỉ?... ...Chắc không đâu...

Vì thiếu ôxy, cơ thể tôi trở nên mệt mỏi và nặng nề hơn khiến tôi phải nằm dài trên chiếc ghế sofa và xem tầm nhìn bản thân dần dần mờ đi mà không thể làm gì được cả. 

...Tôi thực sự sẽ chết bây giờ ư?...

Từ nhỏ... tôi hy vọng hơi thở cuối cùng của mình sẽ là một tiếng thở dài của sự nhẹ nhõm... Thật tiếc rằng... điều đó... không trở thành hiện thực được rồi...

Hiện tại, tôi hy vọng rằng... cơn thịnh nộ, nỗi buồn của họ... sẽ... vơi đi... bởi cái chết... của tôi... ... dù ... chỉ là... một ... ... ít... .... 

...

..

..

.

.


.

_____________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________________

Tác giả: Bánh Mì - Năng lượng bất ổn team

Cảm ơn các bạn đã chọn đọc câu truyện của mình nha. Mình mong các bạn cảm thấy thư giãn và vui vẻ khi đọc truyện của mình. Nếu thấy truyện hay thì các bạn nhớ ủng hộ mình nha :D

Mấy ngày nay phải học nhiều quá, mệt và mình vẫn đang tìm ý xây dựng thế giới, cốt truyện nên ra chap trễ, sorry nha hihi ówo

Spoil nè: Chap 3 mới bay vô Teyvat :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro