Chap 7 : Về quá khứ ( 1 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hagrid đứng trong nước, nước chỉ ngập tới mắt cá chân, bác đang chội đá trên mặt hồ

Saran: bác à bác không bị đuổi chứ

Hagrid : bác không bị đuổi nhưng..

Harry: nhưng sao ạ

Hagrid  : khi đến bộ pháp thuật, bác cũng nói là Malfoy đi đến này nọ nhưng họ nói PangPic là sinh vật nguy hiểm cho học sinh nên sẽ chém đầu nó vào chiều này, hic

Ron: bác à... À bác có thể đem nó đi trốn cơ mà

Hermieon: bồ ngốc à, làm như vậy thì họ sẽ biết bác Hagrich đem nó đi, làm vậy thì bác có thể bị đuổi đó
Ron: ờ ha

Hermieon: ờ ha ờ ha. Ngốc ơi là ngốc
Saran: em nghỉ là để bác ấy 1 mình nhé, tụi mình lên trên ngồi 1 chút ha

Ron: được đó

Sau đó cả đám chạy lên đồi thì gặp Draco đang cười đùa chung với đám bạn của nó. Chị Hermieon chạy lại chỉa đũa vào cỗ nó,

Draco: mau bỏ đũa xuống đi, bỏ xuống

Chị Hermioen bỏ đũa xuống từ từ định quay đi thì "bụp" hermioen đánh mạnh vào mũi của cậu ta làm cậu ta yểu xêu chạy lại lên trường mặt còn la lên

Draco: không được nói với ai về chuyện này đấy

Ron: đỉnh thiệt đó

Harry: quá đỉnh là đằng khác

Hermioen: mình thấy đã tay ghê luôn

Saran: đáng lẻ chị nên đánh mạnh hơn chứ haha

Hermieon: em nói dì dạ, chị đánh muốn rớt cái tay luôn rồi nè

Ron: thôi mình tới chồi của bác Hagrich đi

Cả đám đi vào chồi của bác nói chuyện cùng nhau

Saran: bác à, không lẻ chúng ta để cho PangPic bị chém đầu vậy h

Hagrid : bác không biết, bác không còn cách nào hic * sụt sịt *

Hermioen: cái thằng Malfoy đó

Ron: tại con mèo của bồ mà Scapber của mình mất tiêu luôn rồi huhu

Hermieon: sao bồ lại trách mình, bồ phải quản lí vật nuôi của mình chứ

Saran: đúng đó, với lại nó là mèo mà, thấy chuột thì đâu kiềm chế được

Hagrid : dạo này bên người rất nguy hiểm, nhất là con đó Harry, tốt nhất là ban đêm con đừng ra ngoài

Harry: con biết rồi

Khi đang nói chuyện từ bên ngoài có một viên đá chổi vào đầu Ron, rồi chồi vào trúng bình hoa, còn có 1 viên trúng đầu của Harry. Nhìn ra ngoài thì có bộ trưởng đang đi tới

Hagrid : các con mau đi đi, đi bằng cửa sau đi, họ thấy mấy con đang ở đây thì rất rắc rối. À chuyện này nữa con chuột của con đây Ron con phải giữ kĩ nó chứ

Ron: ôi Scapber tao cứ tưởng mày chết

Hermieon: sao đây, mình cần lời xin lỗi

Ron: ừm thì mình xin lỗi hihi

Saran: thôi nào, mình phải ra khỏi đây đã

Sau đó 4 đứa rón rén đi bằng cửa sau bước ra ngoài, sau đó là núp sau bụi bí ngô

Harry: chạy lên trên đồi đi không thì sẽ bị phát hiện mất

Cả đám chạy lên đồi hướng ánh mắt về phía chồi của bác Hagrid , trong đó có bộ trưởng, cụ Dumbledoer và 1 tên đồ tể, hắn ta vung cái rìu lớn xuống... Cả đam ôm nhau đau buồn

Saran: thật độc ác, họ không phân biệt được đúng sai sao

Ron: thì cha của thằng Malfoy làm trong bộ pháp thuật mà..

Khi đang nói chuyện thì con chuột cắn vài tay của anh Ron

Ron: au

Saran: anh làm sao vậy

Ron: con chuột cắn tay anh, mau đứng lại Scapber

Ron đuổi theo con chuột đến cậy cổ thụ
Đằng sau Ron là một nhánh cậy đang tiến lại gần, còn đằng sau 3 đứa còn lại là 1 con báo đen

Hermioen: đằng sau bồ kìa ron

Ron: mấy bồ cẩn thận

Chưa kịp nói xong Ron đà bị kéo xuống dưới gốc cây, ba đứa xoay sở thế nào mà không giữ được cậu ấy, tiếng la thất thanh vang vọng trong gốc cây. Bổng Saran bị một nhánh cậy quất tới lôi cô đi, khi quật tới chỗ Hermioen, her nắm lấy tay cô nên cũng bị kéo theo, đến lượt Harry  cậu soay sở tìm lại kính, chưa định thần xong thì bị Hermioen kéo cậu xuống gốc cây luôn

Saran: aaaaa

Hermioen: em không sao chứ

Saran: em không sao

Khi đi lên đã thấy Ron ngồi trên một chiếc giường sợ hãi ôm con Scapber

Ron: mấy bồ trúng bẩy rồi

Ron: hắn ở đằng kia, hắn là người hóa thú

Từ phía sau cánh cửa rách nát cũ kĩ một người đàn ông lắm lem bước ra, ông ta là Sirius Black, anh Harry vồ tới định vung đũa giết chết ông ta nhưng rầm, thầy Lobin lao vào hất đũa Harry ra, đẩy cậu ra rồi dìu Black dậy

Lobin: nào anh bạn đứng dậy nào, ông càng giống một kẻ điên đấy

Black: cảm ơn ông

Hermieon: thầy Lobin!? Em đã tin tưởng thầy mà

Saran: Black mau trả lời câu hỏi của tôi đi nhanh lên, tôi không biết là lời đồn có thật không hay tôi là 1 người đa nghi, nhưng ông có thực sự là kẻ phản bội?

Harry: em nói gì vậy Saran

Black: tôi không biết cô dựa vào đâu mà đoán ra, Harry cháu muốn biết sự thật chứ?

Khi Harry chưa kịp trả lời thầy Snape đã xào vào hất đũa Lobin khống chế 2 người

Snape: giáo sư Lobin, tôi đang cảnh báo ông Albus rằng ông đem người lạ vào trường, và đúng là như vậy

Từ đằng phía của cả đám đang đứng, Harry thò tay ra đằng sau rút lấy đũa của Hermioen và chỉa vào thầy Snape

Harry: hất tung, mau nói đi Black mọi chuyện là thế nào

Saran: anh Harry anh vừa tất công giáo viên đó, mà còn là thầy Snape ( sau khi xong mọi chuyện em sẽ xé xác anh ra)

Black: mấy năm trước, chính tên Peter đã chỉ địa chỉ nhà của cha mẹ con cho tên Voldemort

Harry: nhưng hắn chết rồi, hình bước chân trên bản đồ là sai

Black: Harry bản đồ không bao giờ sai

Lobin: ban đầu thầy cũng tin là hắn đã chết nhưng khi thấy hắn xuất hiện trên bản đồ

Harry: nhưng bây giờ hắn ở đâu

Black: nó ở kia *chỉ vào Scapber *

Ron: sao lại được tôi nuôi nó 12 năm rồi mà

Black: 12 năm là quá nhiều vưới 1 con chuột mau đưa nó cho ta nhanh lên

Ron: không được, âuuuu

Anh Ron lại bị cắn lần nữa, con chuột chạy loạn xạ nó còn nhảy lên các phím đàn, dù ông Black và Harry có cố cũng không chỉa trúng cái thân bé tí đó, khi con chuột định chui qua lỗ nhỏ trên tường thì bị Harry tóm được, nó trở về với nguyên bản là 1 tên xấu xí, răng như chuột. Ron hốt hoảng vì chú chuột đáng yêu của mình lại là một ông chú đáng sợ

Saran: 12 năm qua nhà anh đã nuôi nó đó

Ron: ôi trời, đáng sợ thiệc

Peter bị Black và thầy Lobin lôi ra ngoài, ông ta ép sát mặt vài Harry

Peter: ô cậu là Harry Potter, cậu thựa sự rất giống cha cậu đó

Black: tránh xa thằng bé ra, mau nói đi nói ra hết sự thật đi

Peter: cậu Potter à thực sự tôi bị ép nên mới làm vậy đó, thực sự đó. Cậu tha lỗi cho tôi nha

Harry: tôi phải giết ông * giơ đũa*

Bổng ông ta với được cây đũa của Ron đang rơi dưới sàn, Saran chòm tới giật lại nhưng đã không kịp nữa. Ông ta biến thành chuột rồi chuồn đi mất

Saran: xong rồi, bây giờ anh đem Ron ra ngoài đi Harry, em còn chưa tính sổ anh vụ mà anh tấn công thầy Snape đâ

Harry: anh xin lỗi...

Sau đó anh Harry và chú Sirius diều anh Ron lên trên mặt đất, còn Saran chạy tới gỡ hết mấy cái mảnh gỗ ra chỗ thầy Snape, ông và Saran ra ngoài sau cùng

Ra tới ngoài, thì mặt trăng đã lên, chiếu thẳng vào thầy Lobin, còn chú Sirius thì hốt hoảng, thầy Lobin bắt đầu biến dạng, chân tay to ra, lông lá mọc đầy người, hú lên một tiếng rồi vồ tới

Black: anh Lobin là tôi đây mà

Mặc cho lời nói của chú Sirius thế nào người sói vẫn vồ tới tấn công bọn trẻ, thầy Snape lao ra đỡ bị bì một nhát vào ngực (xót quá ' me Pov ') ngay lúc đó chú Sirius hóa thành sói lao ra cắn để bảo vệ mọi người nhưng không cầm chân được lâu thì bị hất tung vào rừng rồi chạy khập khiển tiến vào rừng, chỗ thầy Snape và bọn trẻ thì chẳng tốt hơn là bao, con sói càng tiếng gần định vồ tới thì phía rừng sâu có tiếng hú vang vọng, vừa nghe xong tiếng hú người soi lập tức đáp trả rồi chạy tót vào rừng, còn Harry thì chạy theo chú Sirius vào rừng luôn. Saran thấy thầy Snape bị cào lấy trong túi ra một lọ dược học nhỏ lên vết thương, vết thương nhanh chóng lành lại chẳng còn vết tính gì

Snape: đây là gì

Saran: cái này dược học, mẹ em có viết trong sách, có 1 loài cây khi làm đúng thì nó có tác dụng như nước mắt của phượng hoàng, chưa mọi vết thương nhưng sản lượng hơi ít

Sau đó thầy Snape đưa Ron đến bệnh xá, Hermioen cũng đi chung

Saran: mọi người đi đi, em vào rừng tìm anh Harry, để anh ấy một mình rất nguy hiểm, nên em đi đây

Hermieon: ơ khoan đã...đi rồi

Snape: trò đi nhanh lên

Vào trong rừng, mọi thứ rất âm u, nếu người thường vào đây chắc lạnh hết sống lưng mà chạy ra, cô dạo bước trên nhưng cây lá khô, tiếng quạ kêu vang trời, tiếng sào sạt của lá cây đấy giống như 1 thước phim kinh dị, đi đến một bờ hồ, cô tức tốc chạy đến đó vì thấy Harry đang nằm trên những hòn đá

Saran: khoang đã...chú Sirius đâu không lẻ học bắt chú ấy đi rồi, nhưng phải đưa anh đến bệnh xá mới được

Sau đó Saran dìu Harry đến bệnh xá, chờ 1 lúc thì cậu ta tỉnh dậy

Saran: anh tỉnh rồi à?

Harry: ùm nhưng chú Sirius đâu

Saran: chú ấy bị bắt đến lồng sắt của trường rồi, lúc em đến thì không thấy chú ấy đâu cả

Harry: mình phải cứu chú ấy ra mới được

Saran: anh bình tĩnh đi anh Harry

Dumbledoer : thời gian là thứ huyền bí, một khi ta viết được thời gian thì chúng ta sẽ cứu được 1 mạng hoặc nhiều mạng...

Hermieon: mình hiểu rồi, Saran Harry mau lại đây nhanh lên, còn Ron bồ bị thưởng nên sẽ không đi được nhé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro