#7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Muốn đi ngủ:)))
______

Cánh cửa lâu đài tức thì mỏ ra. Một bà phù thủy cao lêu nghêu, tóc đen mướt, mặc áo dài màu xanh ngọc bích đứng sẵn ngay cửa. Bà có một gương mặt nghiêm nghị, đến nỗi ý tưởng đầu tiên nảy ra trong đầu Epiphyllum là chớ cí có ngu gì mà lôi thôi với bà.

Lão Hagrid giới thiệu:

"Các học sinh năm thứ nhất đây thưa giáo sư McGonagall."

"Cám ơn bác Hagrid. Bác để chúng lại cho tôi được rồi."

Bà mở toang cửa. Sảnh trước rộng lớn đến nỗi có thể rinh nguyên căn nhà của gia đình Dursley vào cũng lọt. Những vách tường đá được chiếu sáng bằng những bó đuốc to giống nhu ở nhà băng Gringotts. Trần lâu đài cao vòi vọi, và trước mặt bọn trẻ là một chiếc cầu thang cẩm thạch đẹp lộng lẫy lên các tầng trên.

Bọn trẻ theo giáo sư McGonagall băng qua một tầng lâu đài toàn đá phiến.  Nhưng giáo sư McGonagall lại đưa đám trẻ năm thứ nhất vào một căn phòng nhỏ trống rỗng ở cuối hành lang. Chúng đứng túm vào nhau, nghểnh cổ ngóng chờ một cách hồi hộp lo âu.

Giáo sư McGonagall cất lời:

"Chào mừng các con đến Hogwarts. Tiệc khai giảng sắp bắt đầu, nhưng trước khi nhận chỗ ngồi trong đại sảnh đường, các con sẽ được phân loại để xếp vào các ký túc xá. Phân loại là một lễ rất quan trọng, bởi vì trong thời gian các con học ở đây, ký túc xá của con cũng giống như gia đình của con trong trường Hogwarts. Các con sẽ cùng học, cùng ngủ, cùng chơi… với các bạn chung một ký túc xá."

"Có bốn ký túc xá, ở đây gọi là nhà, nhà Gryffindor, nhà Hufflepuff, nhà Ravenclaw và nhà Slytherin. Mỗi nhà đều có một lịch sử cao quý riêng và nhà nào cũng từng tao nên những nam phù thủy và nữ phù thủy xuất sắc. Trong thời gian các con học ở Hogwarts thì thành tích các con đạt được sẽ được cộng vào điểm chung cho nhà mình ở. Cuối năm, nhà nào có được nhiều điểm nhất sẽ được nhận cúp nhà – một vinh dự cao cả. Ta hy vọng mỗi người trong các con là một thành viên xứng đáng với nhà mình sống, cho dù các con được chọn vào nhà nào đi nữa."

"Lễ phân loại sẽ diễn ra trong vài phút tới, trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh trong trường. Ta đề nghị các con sửa soạn cho tề chỉnh trong khi chờ đợi làm lễ."
Ánh mắt bà chần chừ trên chiếc áo choàng cột ẩu tả của Neville; chót mũi nhọ nhem của Ron cũng có vẻ khiến giáo sư không hài lòng.

"Ta sẽ trở lại khi nào các con chuẩn bị xong."

Bà giáo sư McGonagall nói.

"Giữ trật tự!"

Bà đi ra khỏi phòng. Harry nuốt nước miếng khan. Nó hỏi Ron:

"Phân loại vô các nhà là sao?"

-"Chắc là họ tính làm kiểm tra gì đó. Anh Fred nói đau lắm, nhưng chắc là ảnh nói chơi."

Một cuộc kiểm tra? Trước cả trường?  Biết làm cái trò quỷ gì đây? Khi đặt chân đến trường, đâu ai ngờ là sẽ phải qua một cuộc kiểm tra như thế này. Epiphyllum nhìn quanh và thấy ai cũng có vẻ hãi hùng không ai dám nói năng gì, ngoại trừ Hermione cứ lẩm nhẩm cả đống thần chú đã học thuột lòng và đang tính xem hồi nữa nên xài câu nào. Epiphyllum nhìn sang Harry, trái với vẻ mặt ung dung của cô, cậu bé có vê rất lo lắng, chắc là Harry sợ nếu trượt đợt kiểm tra này sẽ phải quay lại nhà Dursley, cô thầm nghĩ.

Bỗng nhiên có một chuyện khiến Epiphyllum ngỡ ngàng, bọn trẻ con xung quanh cũng kêu thét lên.

"Ối! Cái… cái gì…?"

Epiphyllum cau mày khó hiểu.Tất cả đám trẻ đều há hốc mồm kinh hãi. Khoảng hai chục con ma vừa trường ra từ bức tường phía sau, lướt ngang qua phòng, trò chuyện với nhau, và không thèm để mắt tới bọn học sinh năm thứ nhất. Hình như chúng đang gây gổ nhau. Một con ma trông giống một thầy tu tròn trĩnh đang nói:

"Tha thứ và quên đi, hãy nghe ta nói, chúng ta hãy cho hắn một cơ hội thứ hai…"

"Thưa huynh, chẳng phải chúng ta đã cho Peeves quá nhiều cơ hội sao? Thế mà hắn vẫn đi bêu riếu chúng ta đủ điều và huynh cũng biết đấy, nó đâu phải là một con ma thực sự… Ê, mà này! Cả lũ chúng bây làm gì ở đây hử?"

Con ma mặt đồ bó sát mình đang nói chợt nhận ra sự hiện diện của bọn trẻ. Nó hỏi nhưng không nhóc nào dám trả lời.

Con ma thầy tu mới nhìn quanh mìm cười:

"Học sinh mới đây. Chắc là sắp được phân loại phải không?"

Vài đứa trẻ gật đầu nhưng vẫn im lặng. Thầy tu béo tiếp:

'Hy vọng gặp lại các em trong nhà Hufflepuff, nhà cũ của anh ấy mà."

Chợt vang lên một giọng sắc lạnh:

'Tiến tới trước lễ phân loại sắp bắt đầu."

Giáo sư McGonagall đã quay trở lại, Những con ma vội lặng lẽ trôi tọt vào bức tường đối diện, từng con một. Giáo sư McGonagall ra lệnh:

"Bây giờ các con sắp hàng một và đi theo ta."

Lúng túng vụng về như thể hai chân đã hóa thành chì, Epiphyllum đứng vô hàng, sau lưng Harry và Ron, cả bọn nối đuôi ra khỏi phòng, băng ngang hành lang, xuyên qua vài cánh cửa đôi nũa rồi mới bước vào đại sảnh đường.

Gian phòng rộng mênh mông được chiếu sáng bằng hàng ngàn hàng vạn ngọn nến, lơ lửng trên không trung phía trên bốn dãy bàn dài, nơi tất cả học sinh của trường đang ngồi. Trên mặt bàn là những dĩa vàng và cốc vàng lóng lánh. Ở đầu đại sảnh đường là một cái bàn dài khác dành cho giáo sư. Giáo sư McGonagall dẫn đám học sinh năm thứ nhất về phía chiếc bàn này, để chúng đứng thành hàng đối diện với những học sinh khác, có các thầy cô ở sau lưng. Hàng trăm gương mặt chăm chú nhìn chúng, trông giống như những chiếc đèn lồng mờ mờ với những ngọn nến chập chờn thắp bên trong. Lẫn trong đám học sinh là đây đó những con ma ẩn hiện như làn sương bạc. Để tránh những ánh mắt nhìn chằm chằm, Harry ngước nhìn lên phía trên và thấy vòm nhà đen như nhung rắc đầy những vì sao. Thật khó mà tin nồi phía trên cao kia lại là một cái trần nhà và đại sảnh đường ắt hẳn phải ăn thông với bầu trời.

Epiphyllum nghe thấy Hermione đang thì thầm với Harry:

"Nhìn ra ngoài trời sẽ bị hôn ám đó. Trong sách lịch sử Hogwarts có ghi như vậy."

Đúng là trong sách lịch sử Hogwarts có nói đến điều này, Epiphyllum từng đọc qua.

Giáo sư McGonagall đặt một cái ghế cao bốn chân trước mặt bạn trẻ năm thứ nhất. Phía trên cai ghế đó là một chiếc nón phù thủy hình chóp. Cái nón te tua, vá chùm vá đụp, và dơ cực kỳ. Dì Petunia mà thấy thì chắc là quẳng vô sọt rác ngay.

"Chắc họ sẽ phải bắt mình lôi ra được từ trong cái nón một con thỏ, hay trò gì đại loại vậy."

Harry hoang mang. Cậu thấy mọi người đếu dán mắt vào cái nón đó. Trong vài giây, không gian im lặng phăng phắc. Rồi bỗng nhiên cái nón vặn vẹo, một miếng toạt gần vành nón mở ra như một cái miệng, và cái nón bắt đầu hát:

Ờ này ta dẫu không xinh
Nhưng mà chớ xét ngoại hình
Xét về thông minh, sắc xảo
Đố nón nào qua mặt ta
Các người cứ đội nón hoa
Mũ cối, mũ nồi tuỳ thích
Không sao, ta đây chấp hết
Nón ta: phân loại Hogwarts

Những điều giấu chẳng nói ra
Ta đọc được từ trong óc
Hãy chải đầu và vuốc tóc
Đặt lên, ta nói cho nghe
Người nào vô Gryffindor
Cái lò luyện trang dũng cảm
Người nào vô Hufflepuff
Nơi đào tạo kẻ kiêng trung
Khó khăn chẳng khiến ngại ngùng
Đáng tin, đúng người chín trực
Ai vào Ravenclaw được
Nơi đào luyện trí tinh nhanh?
Vừa ham học lại chân thành
Hoặc Slytherin cũng thế
Dạy cho ta đa mưu túc trí
Làm sai miễn đạt mục tiêu
Hãy đội lên! Hãy đội nào!
Đừng sợ sệt, nghe ta nói
Nghe ta nói, ta phân loại
Ngươi là ai, ở nhà nào
Hãy bình tĩnh, đội lên nào
Trong vành nón như tay ấm.

Kết thúc bài hát của chiếc nón, cả sảnh đường nổ tung trong tiếng vỗ tay. Cái nón nghiêng mình chào bốn phương tám hướng rồi đứng yên.

Giáo sư McGonagall bước tới trước với một cuộn giấy da dày trong tay:

"Khi ta gọi tên người nào thì người đó chỉ việc đội nón và ngồi lên ghế. Bắt đầu: Hannah Abbott!"

Một cố bé có đôi má hồng hồng và đôi bím tóc vàng hoe bước ra khỏi hàng, đội nón vào và ngồi xuống ghế. Chiếc nón che sụp cả mắt cô bé. Yên lặng trong giây lát. Cái nón hô lên:

"Nhà Hufflepuff."

Những người ngồi ở dãy bàn bên phải hoang hô và vỗ tay chào mừng. Hannah đi đến ngồi ở dảy bàn của nhà Hufflepuff. Harry thấy con ma thầy tu béo vui vẻ vẫy tay với Hannah.

"Kế tiếp, Susan Bones!"

"Nhà Hufflepuff."

Cái nón lại hô lên lần nữa, và Susan nhanh nhẩu tới ngồi bên cạnh Hannah.

"Terry Boot!"

"Nhà Ravenclaw."

Dãy bàn thứ hai bên trái vỗ tay; nhiều thành viên nhà Ravenclaw đứng dậy bắt tay Terry; cậu bé đến nhập vào bàn của họ.

"Mandy Brocklehurst!"

Cũng vô nhà Ravenclaw. Và:

"Lavender Brown!"

Trở thành người đầu tiên được nhận vô Gryffindor. Dãy bàn cuối bên trái bùng nổ tiếng reo hò và vỗ tay. Harry thấy hai người anh sinh đôi của Ron huýt sáo mừng.

"Millicent Bulstrode!"

Cậu này được phân về nhà Slytherin.

"Justin Finch – Fletchley!"

"Nhà Hufflepuff."

" Có khi nào anh em mình cũng vào nhà Hufflepuff không nhỉ?"

"Anh cũng nghĩ vậy, Epi."

"Nhà nào cũng được,miễn không phải là nhà Slytherin." Ron nói.

" Seamus Finnigan!"

"Nhà Gryffindor."

"Hermione Granger!"

Cô bé chạy như bay lại cái ghế và chụp ngay cái nón lên đầu. Cái nón hô lên:

"Nhà Gryffindor."

Ron nghe tới đó nghiến răng trèo trẹo.

"Neville Longbottom "

" Nhà Gryffindor!"

Neville nhảy câng lên, quên cả giở nón ra. Nó phải chạy trở lại trong tiếng cười ầm ĩ của mọi người để đưa nón cho giáo sư McGonagall, mà nó lắp bắp gọi nhầm là MacDougal… Morag.
Tới lượt thằng nhợt nhạt Malfoy. Nó bước đi khệnh khạng tới trước và đạt được điều ước nguyện ngay lập tức: Cái nón chưa kịp chạm vô đầu nó đã tuyên bố liền:

"Nhà Slytherin!"

Malfoy nhập bọn với Crabbe và Goyle, trông nó cực kỳ thoả mãn.

Chẳng còn lại mấy người nữa.

"Moon!…,"

"Nott!…,"

"Parkinson!…"

Rồi đến hai cô bé sinh đôi:

" Patil và Patil!…,"

Rồi đến

"Perks!…,"

"Sally – Anne!…,"

Và rồi cũng đến:

"Harry Potter!"

Khi Harry bước tới, nó nghe tiếng xì xầm nổi lên khắp bốn phía.

" Có phải cô giáo mới gọi Potter không?"

"Có phải cô giáo mới gọi Harry Potter không?"

Không,các người nghe nhầm rồi.Giáo sư nói to vậy rồi mà còn hỏi lại,sợ người ta không nghe thấy hay sợ người khác không biết đấy là Harry Potter, Epiphyllum thầm nghĩ.

Một lúc lâu sau, chiếc nón cuối cùng cũng suy nghĩ xong và:

"Gryffindor."

Harry nghe cái nón xướng lên từ cuối cùng đó thật lớn cho cả sảnh đường cùng nghe. Cậu giở nón ra và bước về phía bàn của Gryffindor, chân còn run. Huynh trưởng Percy đứng dậy bắt tay nó nồng nhiệt, trong khi hai anh em sinh đôi nhà Weasley gào lên:

"Tụi mình có Harry Potter rồi! Tụi mình có Harry Potter rồi!"

Harry ngồi xuống, chỉ còn chờ em gái cậu, Epiphyllum nữa thôi.

"Im lặng, tiếp theo Epiphyllum Potter"

Cả căn phòng im lặng, nhìn theo đứa bé cuối cùng bước lên.

Chiếc nón đội vào đầu cô, nó bắt đầu rơi vào trầm tư:

"Lại một Potter hả?Chà! Khó đây! Rất khó. Can đảm có thừa… Trí tuệ cũng không phải dạng vừa… Lại có năng khiếu, ái chà, có tài đấy quỷ thần ơi, và khát vọng khẳng định chính mình nữa chứ! Hay thật! Thế mi muốn ta phân mi vô loại nào hả?"

Epiphyllum không mặn không nhạt:

" Cũng đơn giản thôi, giống như Harry cũng không tồi nhỉ?"

"Mi thấy Slytherin thế nào? Nơi đó phù hợp với mi hơn Griffindor"

Giọng nói bên tai lại vang lên nho nhỏ.

" Có phải cái nón rách nhà ngươi muốn chia rẽ anh em ta đúng không? Đã nói là đừng là Slytherin lại còn!"

" Không chịu Slytherin cơ à, được rồi..." Vẫn là giọng nói đó vang bên tai.

"Slytherin!"

Giây phút này khiến Epiphyllum lập tức đơ luôn, đã nói là không thích Slytherin lại còn, cái nón rách này! Epiphyllum thầm chửi rủa.

Cô đi xuống bên dãy bàn ăn của Slytherin, im lặng, chỉ có tên Draco đó có vẻ hí hửng mà cười cười nhìn cô. Ánh mắt của Epiphyllum nhìn sang phía nhà Gryffindor thì bắt gặp ánh mắt ủ rũ của Harry đang nhìn mình. Nói thật thì cô đâu muốn vào cái nhà này.

Không khí của bàn ăn bên dãy Slytherin trầm hơn mấy nhà khác nhiều. Khi cô đi tới thì lác đác vài người vỗ tay cho có lệ.Draco, tên nhíc tóc trắng đấy vẫy tay với cô, ý của nó là muốn cô ngồi vào chỗ trống gần nó.

Gì? Chẳng phải lúc trên xe mình đã từ chối làm bạn với nó rồi sao, sao vẫn nhiệt tình vậy? Epiphyllum thầm nghĩ.

Nhưng biết sao giờ, có vẻ ở đó có mỗi thằng nhóc nhà Malfoy là chào đón nó.

Lễ phân loại kết thúc. Cụ Dumbledore đứng dậy. Cụ tươi cười với tất cả học sinh, hai cánh tay cụ dang rộng, tưởng như không có gì có thể làm cho cụ vui hơn là được nhìn thấy tất cả những học sinh của mình tại đây. Cụ nói:

"Chào mừng các con bước vào niên học mới ở Hogwarts. Trước khi các con nhập tiệc, ta có đôi lời muốn nói. Những lời ấy là ngu đần! Mít ước! Vặt vãnh! Véo! Cám ơn!"

Cụ ngồi xuống. Moi người vỗ tay hoan hô.

Một cô bé xinh đẹp với mái tóc đen nhìn Epiphyllum thân thiện mà nói:

" Chào em gái Potter, tao là Pansy Parkinson"

"Epiphyllum Potter chứ không phải em gái Potter, Pansy" Draco chen vào.

Epiphyllum quay đầu nhìn tên bên cạnh, ánh mắt ý muốn nói, ai cần mày nói hộ hả khứa tóc trắng kia.

Draco nhận được ánh mắt của người kế bên thì miệng cũng nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn mĩ đúng chuẩn quý tộc, ý muốn nói, cảm động quá chứ gì, không cần cảm ơn.

"Ồ, thất lễ rồi Epiphyllum" Pansy vui vẻ đáp lại.

"Không vấn đề."

Cuối cùng bữa ăn tráng miệng cũng xong. Giáo sư Dumbledore lại đứng lên cả sảnh đường im lặng.

"E hèm! Chỉ vài lời thôi, bây giờ chúng ta đã ăn uống no nê. Tôi có vài lưu ý đầu niên khoá gởi đến các con. Học sinh năm thứ nhất nen biết là khu rừng trên mặt đất cạnh trường là rừng cấm. Một số học sinh lớp lớn cũng nên nhớ kỹ điều ấy."

Nói tới đó, đôi mắt cụ Dumbledore hấp háy nhìn anh em sinh đôi nhà Weasley, rồi cụ tiếp tục:

"Tôi cũng được ông Flich, giám thị, yêu cầu nhắc nhở tất cả học sinh là không được dùng phép thuật ngoài lớp học, trong hành lang. Các trận bóng Quidditch sẽ được tổ chức vào thứ hai của học kỳ. Bất cứ ai muốn chơi cho đội nhà mình thì liên hệ với bà Hooch. Và cuối cùng, tôi phải nói trước cho các con biết là năm nay, hành lang tầng thứ ba phía bên tay phải là khu vực cấm. Ai muốn chết một cách cực kỳ đau đớn thì cứ mò đến đó."

Cụ Dumbledore lại nói:

" Và bây giờ, trước khi đi ngủ, chúng ta cùng hát một bài ca của trường."

Nụ cười của các giáo sư khác chợt tắt lịm.Giáo sư Snape thì khỏi nói, ổng có cười đâu, mặt ổng đen dần.

Cụ Dumbledore vẫy cây đũa thần của cụ như thể đuổi con ruồi đậu ở chót gậy. Từ đầu gậy tuôn ra một chuỗi nơ vàng, uốn lượn như rắn và kết thành chữ phía trên các dãy bàn. Cụ Dumbledore bảo:

"Mỗi người tự chọn tông thích hợp cho giọng hát của mình. Nào, chúng ta bắt đầu:
Và cả trường gào lên:
Hogwarts, Hogwarts, Hogwarts
Làm ơn dạy chúng tôi đôi điều
Dù chúng tôi già hói
Hay trẻ măng với đầu gối ghẻ
Đầu chúng tôi có thể nhồi nhét!
Những điều thú vị
Bởi vì bây giờ chúng tôi trần trụi và đầy không khí
Ruồi chết và ít lông bụi
Hãy dạy chúng tôi điều gì đáng biết
Trả lại điều gì chúng tôi đã quên
Hãy làm hết sức mình
Phần còn lại để chúng tôi tự do
Và học cho đến khi đầu óc nhũn rữa."

Bài hát chấm dứt, người dứt trước, người xong sau. Sau rốt chỉ còn hai anh em sinh đôi nhà Weasley là còn gân cổ hát bằng nhịp điệu đưa đám lê thê. Khi hai đứa hát xong, cụ Dumbledore giơ cây đũa thần lên thu hồi các lời ca và vỗ tay, cụ vỗ tay to nhất. Vừa chùi mắt cụ vừa nói:

"Ôi! Âm nhạc. Đó là phép mầu vượt xa mọi pháp thuật mà chúng ta có thể làm được ở nơi đây. Thôi, đi ngủ. Mọi người biến đi cho!"

Các học sinh năm nhất đi theo huynh trưởng của nhà mình về kí túc xá.

“Vậy” một nam sinh có mái tóc màu lanh, vẻ mặt lạnh lùng đứng lên từ dãy bàn nhà Slytherin, “Ta là Gemma Farley, huynh trưởng nhà Slytherin. Học sinh năm nhất xin mời.”

“Tôi hi vọng các em có thể nhanh chóng quen đường đến phòng nghỉ nhà Slytherin”.

Gemma mang theo nhóm học sinh năm nhất xuyên qua những hành lang ngoằn ngoèo, hướng hầm đi đến, Nam tước Đẫm máu lơ lửng bay bên cạnh anh ta.

“Nam tước Đẫm máu là con ma nhà Slytherin, buổi tối ông ta sẽ thường xuyên lảng vảng bên ngoài phòng nghỉ. Các em có thể sẽ gặp con ma Peeves, nhất là lúc các em sắp muộn giờ, nhưng bình thường hắn sẽ không chọc ghẹo một Slytherin, vì Nam tước Đẫm máu là con ma duy nhất có thể đánh bại hắn.”

Anh ta dừng lại tại một bức tường trống trơn đầy rêu xanh.

“Mật khẩu là” anh ta lạnh lùng liếc nhìn những học sinh năm nhất khẩn trương hưng phấn,  “Thuần huyết”.

Cửa đá ẩn trong bức tường lên tiếng trả lời rồi từ từ mở ra.

Phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin hiện ra trước mắt đám học sinh năm nhất non nớt. Phòng sinh hoạt chung lấy hai màu chủ đạo là xanh lá cây và bạc, đúng kiểu đặc trưng của Slytherin. Ở chính giữa là lò sưởi, xung quanh là ghế sofa, còn có những bàn học mà học sinh có thể ngồi xuống và thảo luận cùng nhau. Lũ học sinh năm nhất đưa mắt nhìn phòng sinh hoạt chung có vẻ trầm trồ.

Những học sinh năm hai năm ba tụm thành tốp năm, tốp ba đi lên, tùy ý ngồi trên ghế sofa, hứng thú thảo luận nhìn lũ học sinh năm nhất, đến khi huynh trưởng Gemma xoay người lại thì học sinh năm nhất mới dừng lại

“Slytherin, cao quý, quyền lực, khát vọng, chân thành, tôn trọng tinh khiết, dã tâm, sức mạnh. Các cô cậu sẽ phải ở đây trải qua bảy năm. Như vậy, tôi thành thật khuyên các trò, là một Slytherin, cần tuân thủ quy củ của Slytherin, chú ý đúng mực, Slytherin không cho phép vượt qua. Các trò có thể không cần tuân thủ nội quy trường học chỉ cần không bị tóm. Slytherin cũng không hoan nghênh Gryffindor thô lỗ, trước khi sử dụng sức mạnh của mình, tôi hi vọng”

Anh ta ngừng lại một chút “Các trò hãy sử dụng một chút cái gì đó có trong não của mình.”

Nhóm học sinh năm nhất lạnh run bởi giọng điệu của anh ta.

“Chủ nhiệm nhà chúng ta là giáo sư Snape. Nếu các trò làm gì để Giáo sư Snape không thể không trừ điểm nhà Slytherin, như vậy tôi hi vọng người đó có thể gánh được toàn bộ lửa giận Slytherin.”

“Cầu thang ở Hogwarts rất nhiều. Chỉ xuất hiện ở thời gian nhất định, có khi lại đột nhiên biến mất, tất cả đều không ngừng di động. Bản đồ đơn giản và thời khóa biểu để ở trên bàn, lát nữa các trò có thể lấy. Tuần đầu tiên sau khai giảng, sẽ có huynh trưởng dẫn đường. Nhưng các trò tốt nhất là nhanh chóng học được các xem bản đồ, tôi sẽ không chấp nhận lý do buồn cười là vì đi học muộn mà bị trừ điểm.”

“Chỗ ngồi nhà Slytherin có quy tắc, đương nhiên bản thân đã là quý tộc thuần huyết thì các trò đã biết mình ngồi ở vị trí nào. Cho nên, đây là đặc biệt nhắc nhở.”

“Bên trái là phòng ngủ nam sinh, bên phải là phòng ngủ nữ sinh. Hai người một gian, trên cửa phòng sẽ có tên của mọi người. Nam sinh không được vào phòng ngủ nữ sinh và ngược lại"

" Được rồi, giải tán đi" Gemma hạ giọng.

Đám học sinh năm nhất bắt đầu giải tán, Epiphyllum đi lấy bản đồ cầu thang Hogwarts rồi nhanh chóng đi tìm căn phòng có tấm bảng khắc tên mình.

" Ngạc nhiên thật đấy, Potter.Chúng ta cùng phòng" giọng nữ cất lên.

Quay lại thì Epiphyllum biết được đó là Pansy Parkinson, cô gái nói chuyện với cô ở bàn ăn ban nãy.

"Ừm, ngạc nhiên thật."

" Làm bạn cùng phòng tốt nhé, Potter?"

"Mày cũng vậy, Parkinson."

Tối đó, Epiphyllum thật sự không tài nào nhắm mắt nổi.

Vậy là sau bao nhiêu năm gắn bó thì cô và Harry lại phải chịu sự chia cắt bởi cái nón phân loại mà bị cô cho là ngớ ngẩn.

Rõ ràng nói là không vô Slytherin rồi mà, chẳng nhẽ cái nón đó cố tình chơi khăm cô?

Dù sao thì bây giờ cũng kệ, chứ biết sao giờ. Cô bây giờ chỉ muốn sống yên ổn qua ngày ở đây. Không muốn gặp chút phiền phức rắc rối nào cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro