#8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Very funny -))
_____

Sáng hôm sau, sau khi rời khỏi phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin đến đại sảnh đường để dùng bữa sáng thì Epiphyllum đã nghe thấy tiếng xì xào bàn tán. Chủ đề của cuộc bàn tán đó không ai khác chính là Harry Potter, anh trai của cô

"Đó! Nhìn kìa!"

"Đâu?"

"Kế bên thằng tóc đỏ cao ngòng đó."

"Đeo kiếng phải không?"

"Thấy mặt nó không?"

"Thấy vết thẹo của nó không?"

Cô nàng tiểu thư nhà Parkinson nhìn cô bạn học đối diện, ánh mắt tràn ngập ý cười nói:

"Epi, anh trai mày nổi tiếng thế mà sao phận làm em gái như mày lại chẳng được hưởng ké miếng hào quang nào vậy?"

" Như mày nói đấy Pansy, phận làm em gái." Epiphyllum nhún vai đáp.

" Chúng mày chưa gì đã thân thế rồi hả?" thằng nhóc tóc trắng bên cạnh nhìn hai đứa con gái thắc mắc.

" Con gái mà, nói chuyện cũng dễ dàng hơn chứ." Pansy đáp.

Có tới một trăm bốn mươi hai cầu thang ở Hogwarts. Có cầu thang rộng, sạch bóng; có cầu thang hẹp, ọp ẹp; có cầu thang đến ngày thứ sáu thì dẫn đến một nơi khác hẳn những ngày thường; có cầu thang lại biến mất nửa chừng và người ta đi tới đó phải biết mà nhảy qua. Lại có những cánh của không chịu mở ra nếu không nếu không xin xỏ một cách lễ phép, hay không gõ đúng một điểm nào đó trên cửa. Và có những cánh cửa không hẳn là cửa, mà chỉ là những bức tường chắc chắn trông như cửa. Cũng rất khó mà nhớ nổi vị trí của các đồ vật, vì hình như chúng tự do di chuyển lung tung. Mấy người trong tranh treo tường thì cứ bỏ cái khung mà đi thăm viếng lẫn nhau, còn mấy bộ áo giáp chiến binh thì chắc là chúng có đi lang thang trong lâu đài.

Vậy nên, việc tìm được đường trong Hogwarts không phải là chuyện dễ dàng gì đối với đám học sinh năm nhất như tụi nó. Nhưng đối với Epiphyllum, đó là một việc đơn giản. Khả năng ghi nhớ của cô hồi đi học ở thế giới Muggle cũng phải nói là thuộc hàng thượng đẳng. Với một môi trường mới như Hogwarts thì cô chỉ cần chú ý lúc huynh trưởng dẫn bọn năm nhất đi và cần tính toán một chút thì có thể biết được nguyên lý hoạt động mấy cái cầu thang quái quỷ này. Vì thế đám phù sinh năm nhất này vui vẻ mà đi theo Google Maps phiên bản người này mà không lo lạc đường, không cần sợ do lạc đường mà đến muộn rồi nhà Slytherin bị trừ điểm.

Mấy con ma cũng chẳng được tích sự gì. Chỉ giỏi làm người ta giật cả mình, nhất là khi đang loay hoay mở cửa thì chúng vèo vèo bay xuyên qua.

Ông Flich có một con mèo tên là bà Norris, một sinh vật gầy khẳng khiu, lông xám như bám đầy bụi, mắt lồi sáng như bóng đèn, hệt như mắt ông Flich. Một thân một mình, bà Norris đi tuần tra dọc các hành lang. Chỉ cần ai đó thò một ngón chân qua khỏi lằn ranh qui định, là bà Norris lập tức chạy đi mét ông giám thị Flich ngay. Ông Flich sẽ xuất hiện liền, thở khọt khẹt, chỉ trong vòng hai giây, bởi ông biết rành những lối đi bí mật trong lâu đài hơn bất kỳ ai (có lẽ chỉ thua hai anh em sinh đôi nhà Weasley), và cũng giống như mọi con ma ở đây, ông có thể hiện ra bất thình lình, ngay trước mũi. Tất cả học sinh đều ghét ông Flich, và đứa học trò nào cũng khao khát được đá cho bà Norris một cái ra trò.

Vào lúc nữa đêm mỗi thứ tư, bọn trẻ phải nghiên cứu bầu trời bằng kính viễn vọng, học tên các vì sao, và quan sát chuyển động của các hành tinh.

Mỗi tuần ba lần chúng phải ra nhà kính phía sau lâu đài để học về các loại dược thảo với một phù thủy nhỏ choắt và chán ngắt gọi là giáp sư Sprout. Ở đó chúng học cách chăm sóc các loại cây cỏ lạ và nấm mốc lạ, tìm hiểu xem mấy thứ đó dùng để làm gì.

Lớp học chán nhất là lớp lịch sử pháp thuật. Đây là lớp duy nhất do một con ma dạy. Giáo sư Binns đã già lắm rồi, có khi còn ngủ gục trước lò sưởi phòng giáo viên, sáng hôm sau thức dậy vội vã đến lớp, bỏ quên cả cái xác mình lại trong phòng. Giáo sư Binns cứ giảng và giảng, bọn trẻ cứ cặm cụi ghi và ghi những cái tên và những ngày tháng, rồi lẫn lộn những Emeric quỷ sứ với Uric ghớm ghiếc.

Thầy giáo dạy môn bùa mê, giáo sư Flitwick, là một phù thủy nhỏ xíu, phải đứng trên một đống sách mới nhìn qua được mặt bàn giáo viên. Vào buổi học đầu tiên của môn này, giáo sư bắt đầu bằng cách điểm danh. Khi gọi tới tên Harry Potter, ông rít lên kích động và té lăn đùng xuống.

Giáo sư McGonagall thì lúc nào cũng khác người. Epiphyllum hoàn toàn đúng khi nghĩ là không nên lôi thôi với bà. Nghiêm khắc và thông minh, bà thuyết cho đám học trò liền một bài ngay vào cái phút đầu tiên của buổi đầu tiên. Bà nói:

" Thật biến hình là một trong những phép màu nguy hiểm nhất và phức tạp nhất mà các con sẽ học ở Hogwarts. Bất cứ ai quậy phá trong lớp sẽ bị đuổi ra và không bao giờ được trở lại. Ta báo trước rồi đó."

Sau đó bà biến cái bàn giáo viên thành con heo, rồi biến nó trở lại thành cái bàn. Bọn trẻ bị kích động hết sức và chỉ muốn bắt tay vào làm ngay. Nhưng chúng cũng sớm nhận ra rằng, để biến từ đồ vật thành thú vật thì thì phải còn lâu. Sau khi ghi chép rất những nhiều công thức rối rắm, bọn trẻ được phát ấy que diêm để học cách biến diêm thành kim.

Cuối buổi học chỉ có duy nhất hai người biến được diêm thành một cái không phải là diêm, đó là Hermione và Epiphyllum. Giáo sư rất vui vẻ mà thưởng cho hai nhà Gryffindor và Slytherin 10 điểm.

Lớp học mà ai cũng sốt ruột chờ đợi là lớp chống lại nghệ thuật hắc ám. Nhưng những bài giảng của giáo sư Quirrell hoá ra lại khá nực cười. Lớp học của ông nồng nặc mùi tỏi. Người ta đồn là ông xài tỏi để xua đuổi bọn ma cà rồng ông đã gặp ở Rumani mà bây giờ ông vẫn sợ có ngày chúng mò lại thăm. Giáo sư nói với bọn trẻ là cái khăn vành quấn đầu của ông là quà tặng của một ông hoàng châu Phi để tạ ơn ông đã giúp hoàn thân thoát khỏi một con yêu tinh cái. Bọn trẻ nghe mà không tin lắm. Vì một lẽ, khi Seamus sốt sắng hỏi ông đã chiến thắng con yêu tinh cái như thế nào thì ông đỏ mặt và nói lảng qua chuyện thời tiết. Mặc khác, bọn trẻ để ý thấy từ cái khăn vành đội trên đầu ông toả ra một mùi rất tức cười. Hai đứa sinh đôi nhà Weasley thì khăng khăng cho rằng cái khăn ấy nhồi đầy tỏi, giáo sư Quirrell đội là để tự bảo vệ mình mọi lúc mọi nơi.

Địa điểm lý tưởng để nổ ra các cuộc đấu khẩu của hai nhà Gryffindor và Slytherin là đại sảnh đường. Có lẽ là truyền thống chăng? Bình thường thì Epiphyllum và luôn ngồi ăn cùng với anh trai mình Harry, nhưng bây giờ, mỗi đứa một nhà, mà còn là kì phùng địch thủ của nhau nữa chứ. Thế nhưng bất chấp mọi ánh mắt khinh thường ra mặt của nhà Gryffindor, Epiphyllum vẫn ngồi ăn cùng Harry. Dù sao thì trong Hogwarts đâu có luật cấm học sinh của nhà này ngồi ăn cùng học sinh nhà kia đâu, nên việc này là hoàn toàn hợp pháp.  Không hề vi phạm quy định của trường.

Một trong những người khó ưa Slytherin ra mặt đó chính là anh chàng tóc đỏ nhà Weasley - Ron Weasley. Nó không nể mặt người bạn tốt Harry của mình, buông những lời chửi rủa buổi sáng dành cho người ngồi bên cạnh Harry:

" Lũ Slytherin rắn độc đáng khinh."

Epiphyllum nhìn cậu bạn tóc đỏ đang thốt ra những lời dễ nghe, chẳng phải mới hôm trước ở trên tàu còn rất thân sao, bây giờ chỉ vì cô được phân vào nhà Slytherin mà lật mặt nhanh vậy hả. Cô thầm nghĩ.

" Cậu có gì không hài lòng với tôi sao, Weasley?" Epiphyllum nghiêng đầu nhìn cậu bán tóc đỏ.

Ron hét lên:

" Ở đây không chào đón mày, lũ Slytherin chúng mày đứa nào cũng thế, thật không biết xấu hổ!"

Có vẻ hơi nặng lời rồi đây. Cái gì nó cũng phải có giới hạn chứ anh bạn. Epiphyllum trong lòng thầm nghĩ.

" Ồ vậy sao, Weasley? Xin lỗi nhé, tôi thật sự không biết được rằng việc tôi ngồi ở đây lại tạo áp lực lớn đến thế cho cậu" Epiphyllum nói tiếp:

" Tôi thật sự không nghĩ rằng bản thân tôi lại có thể trở thành áp lực khiến cho cậu Weasley đây không thể nuốt trôi bữa sáng, nhưng mà cậu Weasley này, thú thật là tôi chẳng thấy có chút áp lực hay trở ngại nào khi ngồi cùng đám sư tử các cậu đâu."

Phía dãy bàn Slytherin phát ra từng tiếng cười khoái trí, đâu đó còn có lác đác tiếng vỗ tay thích thú vả thẳng vào mặt thằng bé tóc đỏ nhà Weasley.

Harry ở trung gian, cậu cũng không nói đỡ cho Gryffindor hay Epiphyllum, cậu chỉ kéo nhẹ tay áo em gái ý muốn nhắc nhở ' đủ rồi, kệ cậu ấy đi Epi .'

Epiphyllum dứt khoát đứng dậy, đi về phía bàn Slytherin quay lại nhìn về dãy bàn Gryffindor cao giọng mà khiêu khích:

" Nếu cậu đã sợ tôi thế thì tôi e rằng mình không thể ngồi đó được nữa, thật sự thì tôi cũng không muốn tạo áp lực cho người khác "

Ron tức đến đỏ mặt:

" Ai sợ mày hả nhỏ kia!"

Epiphyllum làm bộ ngây thơ hoà nhã:

" Cậu không sợ tôi hửm?" Cô ngồi xuống cạnh Pansy" Vậy cậu có dám sang đây ngồi không, cậu Weasley?"

Đám rắn nhỏ nhìn sang lũ sư tử con được trận cười khoái trá.

Ron có vẻ vẫn cứng miệng.

" Sang bên dãy Slytherin rắn độc chúng mày hở? Tao đâu có ngu, ai biết được khi tao sang đấy chúng mày cí giở trò gì không."

Pansy dở giọng cười khinh khỉnh:

" Epiphyllum đừng trêu nó thế nữa, nói thế thôi chứ nếu mày sang đây bọn tao lại phải thay một bộ bàn ăn mới, phí công lắm."

Cô nàng tiểu thư Parkinson thật biết cách nói chuyện, không cần nặng lời nhưng vẫn có thể nói ra nội dung chính của vấn đề: Weasley thật bẩn.

Slytherin và Gryffindor đấu khẩu, Hufflepuff và Ravenclaw là hai nhà hưởng nhiều đặc quyền nhất, có thể vừa thưởng thức bữa sáng, vừa hít drama, thật bổ phổi.

" Sáng nay học gì nhỉ" Pansy hỏi đám bạn.

" Độc dược, học chung với Gryffindor" Draco trả lời.

" Để xem lũ sư tử đấy còn cười được bao lâu" Pansy nhìn bên dãy Gryffindor.

" Sao lại nói vậy?" Epiphyllum thắc mắc.

" À, có lẽ mày chưa biết, tiết độc dược là tiết của chủ nhiệm nhà chúng ta - giáo sư Snape, thầy ấy nổi tiếng là giáo sư trừ nhiều điểm của nhà Gryffindor nhất. Nửa điểm bị trừ của Gryffindor là của thầy ấy." Blaise Zabini đáp.

Epiphyllum gật gù.

Dùng bữa sáng xong, Epiphyllum chuẩn bị đến lớp độc dược thì có một bàn tay đằng sau kéo lấy tau cô lại.

Là Harry, cậu đưa cho cô một lá thư và nói:

" Bác Hagrid muốn gặp chúng ta ở căn chòi của bác vào lúc ba giờ sau tiết độc dược, em đi chứ?"

" Tất nhiên Harry"

Lớp độc dược được học dưới một cái hầm lạnh buốt, lạnh hơn những phòng chính trên lâ đài nhiều, làm bọn học trò rởn cả tóc gáy. Đã vậy lại còn thêm những đám côn trùng li ti bay lăng quăng trong các ống nghiệm thủy tinh, đầy bốn bức tường.

Thầy Snape cũng giống thầy Flitwick, bắt đầu buổi học bằng cuộc điểm danh. Và cũng như thầy Flitwick, ông dừng lại ở cái tên Harry Potter.

" À, phải rồi. Harry Potter. Một tên tuổi lừng lẫy mới của chúng ta."Giọng ông dịu dàng.

Malfoy và hai thằng bạn, Crabbe và Goyle, che miệng cười khẩy. Thầy Snape điểm danh xong thì ngước nhìn cả lớp. Mắt ông cũng đen như mắt lão Hagrid, nhưng chúng không hề ấm áp như mắt lão Hagrid. Chúng lạnh lùng và trống rỗng, làm người ta liên tưởng đến những đường hầm tối om. Thầy Snape bắt đầu:

" Chúng bây tới đây để học một bộ môn khoa học tinh tế và một nghệ thuật chính xác là chế tạo độc dược."

Giọng thầy không to, thật ra chỉ to hơn tiếng thì thầm một chút, nhưng bọn trẻ lắng nghe không sót một lời. Thầy Snape có biệt tài như giáo sư McGonagall là không cần phải mất công mà vẫn giữ được lớp học im lặng như tờ.

" Vì trong lãnh vực này không cần phải vun vẫy đũa phép nhiều cho lắm, nên thường chúng bây không tin rằng đây cũng là một loại hình pháp thuật. Ta không trông mong gì chúng bây thực sự hiểu được cái đẹp của những cái vạc sủi tăm nhè nhẹ, toả làng hương thoang thoảng; cũng chẳng mong gì chúng bây hiểu được cái sức mạnh tinh vi của những chất lỏng lan trong mạch máu người, làm mê hoặc đầu óc người ta, làm các giác quan bị mắc bẫy… Nhưng ta có thể dạy cho chúng bây cách đóng chai danh vọng, chế biến vinh quang, thậm chí cầm chân thần chết – nếu chúng bây không phải là một lũ đầu bò mà lâu nay ta vẫn phải dạy."

Sau bài diễn văn nho nhỏ này, lớp học càng yên lặng hơn. Harry và Ron lén nhìn nhau nhướn mày. Cô nàng Hermione ngồi chồm tới trước, tha thiết muốn chứng tỏ mình không phải là một đứa đầu bò.

Thình lình thầy Snape nạt:

" Potter! Nếu ta thêm rễ bột của lan nhật quang vào dung dịch ngải tây, thì ta sẽ được gì?"

Rễ bột của cái gì vào dung dịch của cái gì? Harry đưa mắt hỏi Ron. Hermione giơ cao tay lên. Harry đành đáp:

"Thưa thầy con không biết."

Môi của thầy Snape cong lên khinh bỉ:

"Chà, chà, có tiếng tăm đúng là vẫn chưa tới đâu!"

Ông không đếm xỉa đến bàn tay giơ cao của Hermione.

"Một câu khác vậy, Potter! Nếu ta bảo mi tìm cho ta một be – zoar thì mi sẽ tìm ở đâu?"

Hermione duỗi dài cánh tay để giơ thật cao, thiếu đều nhổm dậy đễ giơ cao hơn. Thế mà Harry không có một chút xúi khái niệm nào về cái gọi là be – zoar. Cậu thử nhìn sang bọn Malfoy, Crabbe và Goyle. Chúng nín cười đến run cả người. Epiphyllum thì nhiú mày lo lắng cho anh trai.

Có vẻ giáo sư môn độc dược không thích Harry cho lắm... Cô nghĩ.

" Thưa thầy con không biết."

" Potter, mi tưởng là mi có thể đi học mà không cần mở sách ra chuẩn bị trước sao?"

Harry buộc phải nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo của thầy Snape. Thầy Snape vẫn làm như không thấy cánh tay giơ cao run rẩy của Hermione.

"Potter, cây mũ thầy tu với cây bả chó sói khác nhau ở chỗ nào?"

Tới nước này thì Hermione đứng hẳn dậy, cánh tay giơ cao của cô bé xém đụng trần hầm. Harry lặng lẽ nói:

"Con không biết. Con nghĩ chắc là Hermione biết, sao thầy không thử gọi bạn ấy?"

Vài tiếng cười nổi lên. Thầy Snape có vẻ bực mình. Thầy nạt Hermione:

"Ngồi xuống!"

Quay sang Epiphyllum, thầy nói tiếp:

" Trò Potter, đúng, là trò đó. Đứng lên, trả lời cho ta những câu hỏi vừa rồi."

Epiphyllum giật thót mình, khóc tiếng mán luôn. Cô cứ tưởng rằng bản thân ở Slytherin nên sẽ không bị nhắm chứ!

Thôi, đành trả lời chứ biết sao được. Epiphyllum thàm nhủ.

" Thưa giáo sư  lan nhật quang với ngải tây tạo thành một thứ thuốc ngủ cực mạnh được biết đến dười tên: cơn đau của cái chết đang sống. Còn be – zoar là sỏi nghiền lấy từ bao tử con dê, có thẻ giải hầu hết các chất độc. Mũ thầy tu và bả chó sói là một, còn có tên là cây phụ tử."

Giáo sư Snape nhìn cô một hồi rồi nạt:

" Chúng bây còn đợi gì mà không ghi chép vào tập đi?"

Thế là tiếng sột soạt của viết lông chim chạy trên giấy da đồng loạt trổi lên. Epiphyllum thở ra một hơi nhẹ nhõm.Giọng thầy Snape vang lên:

" Nhà Gryffindor mất một điểm vì sự hỗn xược của mi đấy, Potter."

Từ đó cho đến cuối buổi học về độc dược tình hình không khá lên chút nào cho nhà Gryffindor. Thầy Snape chia bọn trẻ thành từng đôi, giao cho chúng thực hành trộn một chất độc đơn giản để chữa mụn nhọt. Ông đi qua đi lại, áo trùm đen quét lết phết, coi bọn trẻ cân những cây tầm ma khô và nghiền nanh rắn, đứa nào ông cũng chê, ngoại trừ Malfoy, đứa được ông thích ra mặt. Epiphyllum cảm thấy thật may mắn khi được xếp chung nhóm với khứa tóc trắng này. Việc cần làm của cô là chỉ ngồi làm mấy việc đơn giản như cắt nguyên liệu, phần còn lại đã có khứa tóc trắng kia lo.

Ông đang bảo cả lớp hãy xem cái cách Malfoy hầm nhừ ốc sên có sừng mới tuyệt làm sao, thì khói axit xanh bốc lên như một đám mây, rồi một tiếng xì lớn vang lên trong căn hầm: Neville chẳng biết bằng cách nào mà đã nấu chảy cái vạc của Seamus thành một thứ méo mó không biết gọi tên là gì. Độc dược chảy tung toé xuống sàn đá, đụng phải đế giày ai lá khoét thành một lỗ. Cả lớp vội vàng trèo lên ghế đứng khi Neville rên rỉ vì đau đớn. Nó bị chất độc văng trúng khi cái vạc rớt xuống sàn, những mụn nhọt đỏ lan khắp ta chân.

Thầy Snape quát:

"Thằng ngu. Ta chắc là mi đã thêm lông nhím vào trước khi nhắc vạc ra khỏi lửa chứ gì?"

Epiphyllum nhìn thế chỉ biết lắc đầu ngao ngán:

" Ngu ngốc "

Đột nhiên nghe thấy bên cạnh cũng có âm thanh tương tự phát ra.Ồ, là khứa tóc trắng. Draco nhìn cô cười:

" Tâm đầu ý hợp nhỉ?"

Cô nhìn thằng nhóc, cười hắt một cái, gặp quỷ, có ma nó thèm tâm đầu ý hợp với một thằng nhóc chưa già mà đầu tóc bạc phơ như mày.

Giáo sư Snape vun cây đũa thần để dọn sạch chất độc vương vãi đó đây. Neville mếu máo vì một cái mụn đỏ bắt đầu bể ngay trên chóp mũi nó. Ông nạt Seamus:

"Đem nó xuống trạm xá."

Rồi ông đi vòng lại chỗ Ron và Harry. Hai đứa lúc nãy làm thí nghiệm bên cạnh Neville.

"Mi, Potter, tại sao mi không nhắc nó đừng bỏ lông nhím vô? Mi tưởng là để nó làm sai thì mi có vẻ không hơn à? Mi lại làm mất thêm một điểm cho nhà Gryffindor."

Harry và Epiphyllum tay trong tay dắt nhau băng qua sân đi đến căn chòi của lão Hagrid. Đã lâu rồi anh em họ không đi cùng nhau thế này. Tiết trời mát mẻ, tâm trạng hai đứa trê tung tăng vui vẻ. Tất cả đều hoàn hảo nếu không có sự xuất hiện của kẻ thứ ba, đó là Ron Weasley.

Lão Hagrid sống trong một căn nhà gỗ bé nhỏ bên kia khu rừng cấm. Trước nhà có một cái ná và một đôi giầy cao su.

Khi Harry gõ cửa, bên trong vang lên tiếng lục đục rồi tiếng chó chồm lên sủa. Kế đến giọng lão Hagrid vang lên ồm ồm:

"Quay lại, Fang. Quay lại."

Gương mặt to lớn và lông lá của Hagrid thò ra liền sau tiếng két của cánh cửa bị kéo mạnh.

" Chờ tý. Quay lại, Fang."

Lão nắm vòng đeo cổ của một con chó săn đen khổng lồ, cố gắng giữ yên nó cho ba đứa trẻ bước vào nhà.

Bên trong chỉ có một gian buồng. Thịt sấy và thịt chim trĩ treo lũng lẳng trên trần, một cái ấm đồng đang sôi trên bếp lửa, và ở một góc phòng là một cái giường khổng lồ chất một đống chăn vá.

Lão Hagrid thả con Fang ra, bảo:

" Cứ tự nhiên như ở nhà nhà các cháu.
Con Fang cũng giống như chủ nó, coi hung hăng vậy mà rất thân thiện."

Harry giới thiệu với lão Hagrid:

"Đây là bạn Ron."

Lão Hagrid đang rót nước sôi vào một cái ấm trà to, vừa liếc mấy nốt tàn nhang trên mặt Ron vừa bảo:

"Một đứa nữa của nhà Weasley hả? Ta đã tiêu hết nữa đời ta chỉ để rượt đuổi hai thằng anh cháu ra khỏi khu rừng cấm đấy."

Lão Hagrid bày mấy cái bánh cứng như đá ra dĩa mời ba đứa. Những cái bánh này đủ sức làm gãy bất kỳ cái răng nào, nhưng ba đứa vừa phải làm như ăn ngon lắm vừa đua nhau kể cho lão về những bài học đầu tiên của mình, trừ Epiphyllum , cô bé yên lặng nghe hai cậu nhóc nhà Gryffindor kể. Con Fang tỳ mõm lên gối Harry và nhễu nước miếng khắp tấm áo dài của nó.

Cả Harry và Ron đều khoái chí khi nghe lão Hagrid gọi ông giám thị Flich là lão già đó.

"Còn con mèo đó, bà Norris, ta đã định cho Fang độp nó từ lâu rồi. Các cháu biết không? Mỗi lần ta có việc đi vô trường là con mèo đó theo ta khắp nơi. Không thể nào thoát được nó. Chắc lão Flich biểu nó làm vậy."

Harry kể cho lão Hagrid nghe về buổi học với thầy Snape. Lão Hagrid cũng như Ron, bão Harry đừng lo lắng về chuyện đó, thầy Snape không ưa bất kỳ đứa học trò nào, chứ không riêng gì Harry.

" Nhưng mà ông ấy ghét con."

Lão Hagrid gạt đi:

" Nhảm nhí! Việc gì ông ấy phải ghét cháu?"

Đúng là nếu không phải người trong cuộc thì không thể hiểu cảm giác đó. Nếu mà Epiphyllum không phải người cũng có cùng trải nghiệm với Harry thì chắc chắn cô cũng sẽ nói như lão Hagrid. Thú thật thì cô cảm thấy giáo sư có vẻ như không thích anh em cô cho cam, nếu không muốn nói là cực kỳ ghét. May mắn là cô trả lời đúng, nếu không...cô chắc chắn phải hứng chịu lửa giận của Slytherin.

Nhắc mới nhớ, Epiphyllum hơi thắc mắc. Tại sao cô lại trả lời được nhỉ, cô không giống với Granger của Gryffindor, không hề chuẩn bị trước bài. Nhưng đến lúc giáo sư gọi đến, cô lại đứng dậy trả lời làu làu cứ như biết trước ý... Cô nhớ lại lúc đó, giáo sư gọi tên cô, cô hốt hoảng nhưng trong đầu hiện lên cái gì đó, không do dự, cô thử đánh liều một phen. Vậy mà lại đúng, nếu cô mà nói ra chắc chắn Harry sẽ không tin.

Càng nghĩ, cô lại càng thấy đầu mình hơi nhức nên xin phép bác Hagrid ra về trước.

Đợi hình dáng cô khuất bóng thì mắt lão mới đượm buồn nhìn theo hướng cô vừa đi nói:

" Có vẻ Epiphyllum con bé ghét bác..."

" Bác không cần buồn, lũ Slytherin rắn độc đấy làm gì biết nghĩ đến người khác."Ron nói.

Lần đầu tiên Harry bất mãn với thái độ của cậu bạn tóc đỏ Ron, dù sao thì đó cũng là em gái cậu, Harry vẫn còn ở đây mà Ron còn nói như vậy.

" Không phải đâu bác, có lẽ em ấy cũng mệt rồi. Hôm bay con bé cũng phải chịu áp lực của thầy Snape mà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro