#9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chợp mắt-))
______
" Ê, xem thông báo chưa?"

" Thông báo gì cơ?"

" Những bài học Bay sẽ bắt đầu vào thứ năm - và đám nhà Gryffindor sẽ học chung với Slytherin."

Vào khoảng ba giờ rưỡi, tiết học bay bắt đầu. Slytherin luôn có thói quen tập trung sớm trước giờ học nên khi chúng đã xếp thành hàng rồi thì nhà Gryffindor mới đến, đến sát giờ vào học. Trên mặt đất khoảng hơn hai mươi cán chổi đã xếp hàng ngay ngắn, trông chúng cũng chẳng mới mẻ cho lắm, vài cán chổi còn tả tơi hết chỗ nói. Epiphyllum thắc mắc, tả tơi như vậy rồi lúc đang bay có ngã xuống không nhỉ?

Harry từng nghe Fred và George Weasley phàn nàn về những cán chổi của trường, rằng một số cây cứ run lên bần bật khi mình bay quá cao, và một số cán bay hơi bị lệch sang bên trái.

Epiphyllum nghe đám cậu ấm cô chiêu phàn nàn về chất lượng chổi bay của nhà trường. Chúng nói, thà rằng để chúng mang chổi bay từ nhà đi còn hơn, có khi chúng lại còn học bay nhanh hơn ấy chứ chẳng đùa.

Từ hồi nhập học đến giờ, cô đã nghe mọi người thảo luận về trò chơi thể thao Quidditch rất nhiều, nhất là lũ con trai, đứa nào đứa nấy cũng cực kì thích thú, điển hình chính là khứa tóc trắng Draco Malfoy.

Giáo viên môn Bay, bà Hooch, đã đến. Bà có mái tóc xám, ngắn, và đôi mắt vàng rực như mắt chim ưng.
Bà quát:

"Nào, còn chờ gì nữa? Mỗi trò tới đứng kế một cây chổi, nhanh lên nào!"
Epiphyllum liếc nhìn xuống cây chổi cạnh chân mình, thấy nó lởm chởm, cũ kỹ làm sao.

Bà Hooch đứng phía trước ra lệnh:

" Tay phải đặt trên cán chổi và hô: LÊN."

Mọi người ai nấy cũng gào to:

"LÊN."

Cây chổi của Harry lập tức nhảy tõm vô tay cậu bé. Trong lớp, chỉ có vài đứa làm được như vậy. Chổi của Hermione chỉ lăn nhẹ trên mặt đất, còn chổi của Neville và Epiphyllum thì không hề nhúc nhích.

Epiphyllum mặt cứng đờ. Cô nhìn chằm chằm cán chổi, hô:

" LÊN."

Đây là lần thứ ba cô hô lại rồi. Cô nhìn đám bạn xung quanh, chổi của chúng nó đứa nào cũng đã trên tay của chúng, cả Neville nhà Gryffindor cũng đã làm được. Chẳng nhẽ cô không bằng một Gryffindor?

Draco khinh khỉnh nhìn cô:

" Có cần anh đây giúp không?"

Hỏi thừa, mày thì giúp kiểu gì. Cái này rất đơn giản, chỉ cần hô "lên" là được, đơn giản .... nhưng cô không làm được. Mắt cá chết nhìn cây chổi, cô bất lực. Cô trao cho Draco một cái lườm cháy mặt.

" Ấy, khoan từ từ đừng nóng"

Draco đi lại sau lưng cô, cầm lấy tay của cô khiến cho Epiphyllum giật bắn mình, cảm thấy như da gà da vịt của cô nổi hết lên rồi, đến cả tóc gáy nó còn dựng lên rồi.

" Bàn tay úp xuống, thả lỏng tinh thần, khi hô giọng phải dứt khoát, nghe không?"

Làm theo nó nói cũng không mất gì, đánh liều nghe theo vậy. Epiphyllum nghĩ. Cô làm theo đúng như lời Draco nói, cả hai đứa cùng nhau hô:

" LÊN."

Cứ tưởng mọi chuyện sẽ êm xuôi chứ nhưng không. Khi cái cán chổi đó bay lên thì đập thẳng vào tay khiến cô đau điếng, sau đó không nhanh không chậm, nó chui vào tay khứa tóc trắng đằng sau cô.

Cả hai đứa chúng nó im lặng nhìn nhau.

Người đằng sau rũ hết cái gì mà vương tử quý tộc, cái gì mà phong cách tiêu chuẩn của một Slytherin mà lăn ra đất cười bò:

" Em gái à, em đã ăn ở thế nào mà khiến cho vật vô chi vô giác như cái chổi nó cũng ghét em thế".

Em gái cái đầu mày. Cười cái đầu mày. Bà đây sống mười một năm nay, ăn ở rất tốt. Lời đến miệng nhưng lại không nói ra, nhục quá đi mất thôi.

Cô bóp lấy cái cán chổi cho nó một trận rung lắc dữ dội. Cái cán chổi run rẩy. Epiphyllum cười khẩy, à ra là cũng biết sợ cơ à?

" Ta biết mi hiểu những gì ta nói, vậy nên điều ta nói sau đây nhớ cho kĩ vô. Mi chỉ cần không nghe theo lệnh của ta thì ta sẽ biến mi thành củi rồi mang vào nhà bếp của trường đấy, ta đoán chắc mi cũng không muốn thành than đâu nhỉ?" Epiphyllum thì thầm.

Với chút kiên nhẫn cuối cùng, Epiphyllum hô:

" LÊN."

Giọng hô lần này có vẻ gằn xuống và đầy nội lực hơn. Cái cán chổi dường như cũng không muốn thành than mà không dám làm bừa nữa.

Tiểu hài tử này thật không dễ động a.

Bà Hooch bấy giờ mới chỉ cách cho chúng trèo lên cán chổi mà không bị tuột xuống. Bà đi qua đi lại để sửa thế cho lũ học trò. Harry và Ron khoái chí cực kỳ khi nghe bà Hooch mắng Malfoy là học mấy năm rồi mà sao cứ làm trật.

"Bây giờ, khi tôi thổi còi, các trò đạp mạnh chân xuống mặt đất. Nắm cán chổi cho chặt, bay lên chừng một thước, rồi hạ xuống bằng cách chồm tới trước một chút. chú ý tiếng còi. Ba... hai..."

Neville, do nhấp nhỏm vì quá lo lắng, lại sợ bị rớt lại đằng sau, nên đã hấp tấp đạp chân lấy đà phóng lên, trước cả tiếng còi của bà Hooch. Bà Hooch quát:

"Quay lại, trò kia!"

Nhưng Neville đã phóng lên như cái nút chai rượu bị khui bật ra. Nó bay lên gần một thước rồi ba thước.
Epiphyllum nhìn thấy gương mặt trắng bệch vì sợ hãi của Neville hướng xuống mặt đất đang trôi tuồn tuột ra sau. Neville há hốc miệng hớp hơi, tuột khỏi cán chổi, và...

RẦM!!!

Thằng bé rớt xuống đất một cái uỵch, kèm theo tiếng xương gãy răng rắc, nằm một đống, úp mặt trên cỏ. Cây chổi của nó vẫn cứ bay mỗi lúc một cao, và bắt đầu trôi một cách lười nhát về phía khu rừng cấm, rồi cuối cùng biến mất.

Bà Hooch cúi xuống bên Neville, gương mặt bà cũng trắng bệch như mặt thằng bé. Epiphyllum nghe bà lẩm bẩm:

"Gãy cổ tay. Dậy nào, con trai. Không sao cả, con ngồi dậy xem nào."

Bà quay lại nói với cả lớp:

"Trong khi tôi đưa trò này xuống bệnh xá thì không ai được nhúc nhích đấy. Đặt chổi xuống chỗ cũ, nếu không sẽ bị đuổi khỏi Hogwarts trước khi nói tới Quidditch hay cái gì khác. Nào, con trai, đứng dậy."

Neville, nước mắt ràn rụa, ôm lấy cổ tay, cà nhắc lê bước theo bà Hooch. Bà quàng cánh tay qua vai Neville để dìu nó đi.

Cả hai vừa đi khỏi là Malfoy phá lên cười:

"Tụi bây thấy vẻ mặt thằng đần đó không?"

Những đứa khác trong nhà Slytherin cười vang hưởng ứng.

Parvati Patil quát:

"Im đi, Malfoy!"

Một con bé nhà Slytherin mặt mày đanh đá huýt háy:

"Ủa? Parvati bênh thằng Mông Vểnh đó hả? Không ngờ mày lại khoái mấy em bé mập khóc nhè đó, Parvati!"

Chợt Malfoy kêu to:

" Nhìn nè!"

Rồi nó chồm tới trước, giơ tay chụp cái gì đó trên cỏ.

" À, của bà thằng Mông Vểnh gửi cho nó đây mà!"

Trái cầu Gợi Nhớ nằm trong tay Malfoy, sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Harry điềm tĩnh nói:

" Đưa nó đây, Malfoy!"

Mọi người ngưng nói chuyện để theo dõi.

Malfoy cười nhăn nhở:

"Để tao nghĩ xem nên để chỗ nào cho thằng Mông Vểnh dễ tìm. Trên ngọn cây kia được không?"

Harry hét lên:

"Đưa nó đây!"

Nhưng Malfoy đã nhảy lên cán chổi của nó và bay vút lên. Thì ra nó không nói khoác, nó biết bay thật. Lượn lờ trên vòm cây cao, nó gọi vọng xuống:

"Lên đây mà lấy nè, Potter!"

Harry túm lấy chổi. Hermione kêu lên:

" Đừng! Bà Hooch đã bảo không được rời chỗ. Bạn làm cho tụi này bị vạ lây bây giờ!"

" Harry, không được, việc này quá nguy hiểm!" Epiphyllum ánh mắt cầu xin, tay nắm lấy vạt áo của Harry nói

Harry không đếm xỉa gì đến lời cô bé. Máu nóng đã bừng bừng xông lên đầu, cậu trèo lên cán chổi, đạp mạnh xuống đất và phóng vọt lên không trung. Gió lùa qua tóc nó, thổi phồng tấm áo dài của nó bay phần phật ra sau; và một niềm vui dâng trào trong lòng Harry khi nhận ra có những điều không cần đợi thầy dạy nó cũng làm được. Bay xem ra cũng dễ, và thật là tuyệt. Cậu kéo cán chổi chếch lên một chút để bay cao hơn, nghe tiếng kêu la xuýt xoa của bọn con gái dưới đất, cả tiếng hò reo đầy thán phục của Ron.
Harry đột ngột xoay cán chổi hướng về Malfoy, đối diện với Malfoy trong không trung. Mặt Malfoy đanh lại. Harry bảo:

"Đưa nó đây. Nếu không tao sẽ đấm mày văng khỏi cán chổi đó."

" Chắc không?"

Malfoy cố giữ giọng chế nhạo, nhưng trông nó có vẻ lo lắng rồi. Harry biết phải làm gì. Cậu chồm tới và nắm chặt cán chổi bằng cả hai tay, phóng thẳng tới Malfoy như một ngọn lao. Malfoy chỉ kịp né tránh trong tích tắc. Harry xoay lại tức thì và nắm cán chổi thật chắc. Phía dưới mặt đất, tiếng vỗ tay rào rào. Epiphyllum lo lắng quan sát từng nhất cử nhất động của cậu anh trai trên không trung. Harry hét:

"Ở đây chẳng có thằng Crabbe, thằng Goyle để cứu mày đâu!"

Chắc là Malfoy cũng vừa nghĩ tới điều đó nên mặt nó tái đi. Nó hét to:

"Trả mày nè, ráng mà chụp đi!"

Nó quăng mạnh trái cầu lên trời rồi vội vàng hạ xuống mặt đất.

Harry nhìn theo trái cầu. Y như một cảnh phim quay chậm, cậu bay vút lên trời rồi bắt đầu chúi xuống. Tất cả chuyện này chỉ diễn ra trong chớp mắt: cậu chồm tới, chúc cán chổi, lấy đà lao xuống hết tốc lực để đua với trái cầu đang rơi. Gió rít qua lỗ tai, cùng những tiếng rú kinh hãi của đám người dưới mặt đất đang ngước nhìn lên. Khi trái cầu thủy tinh chỉ còn cách mặt đất ba tấc thì Harry vói tay chụp được. Vừa kịp để nó kéo ngay cán chổi lại, đáp nhẹ nhàng xuống mặt cỏ với trái cầu Gợi Nhớ trong tay.

"HARRY POTTER!"

Một tiếng quát làm tim Harry tuột xuống còn nhanh hơn cả lúc nó lao xuống theo trái cầu. Giáo sư McGonagall đang hối hả chạy tới. Chân Harry run rẩy đến nỗi nó đứng không vững.

"Cả đời ta ở Hogwarts... thật chưa bao giờ..."

Giáo sư McGonagall thảng thốt đến nỗi gần như không nói nên lời. Mắt bà vằn lên giận dữ:

"Sao con dám... cả gan... ai cho... Con có thể gãy cổ như chơi..."

"Thưa cô, không phải lỗi của bạn ấy đâu ạ..."

"Tôi không hỏi trò, trò Parvati!"

"Thưa, nhưng mà tại Malfoy..."

"Đủ rồi, trò Weasley! Potter, đi theo ta ngay."

Harry nhìn vẻ mặt vênh vang đắc thắng của bọn Malfoy, Crabbe và Goyle, rồi tê tái bước theo giáo sư McGonagall về phía tòa lâu đài.

" Harry mà có xảy ra chuyện gì thì này không xong với tao đâu, Malfoy" Epiphyllum trao cho Draco cái nhìn thân thiện rồi rời đi.

Giờ ăn tối. Epiphyllum thấy Harry nguyên vẹn không một vết sứt vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với cậu bạn tóc đỏ Ron Weasley, lúc này ngọn lửa lo lắng cháy trong cô mới bắt đầu hạ nhiệt dần. Đúng là Harry luôn làm cho người khác phải lo lắng mà!

Bữa tối kết thúc, Epiphyllum gặp Harry muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra, giáo sư McGonagall có làm gì cậu không thì cô nhận được một bất ngờ từ anh trai.

" Cái gì? Anh? Tầm thủ Quidditch Nhà Gryffindor? Cụ Dumbledore phá lệnh? Anh không gạt em? Thật?" Epiphyllum trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn anh trai đang cười vui vẻ.

" Thật, anh gạt em làm gì" Cậu đáp.

" Sao, em có thấy tự hào về anh trai mình không? Anh là tầm thủ trẻ tuổi nhất nhà Gryffindor đó!" Harry ưỡn ngực tự hào chờ đợi lờu khen ngợi từ em gái.

" Tự hào ghê, gạt tay em ra rồi nhảy lên cái cán chổi, sau đó thành tầm thủ!" Cô trách móc.

" Anh xin lỗi mà, em cũng biết đấy, lúc đấy anh đấy máu nóng nó dồn lên não anh hết rồi." Harry thanh minh.

" Anh nghĩ câu trả lời sẽ là có hay là không?" Epiphyllum nhướng mày làm vê nghiêm túc hỏi.

" Ừm, có" Harry đáp.

" Đúng rồi đó đồ ngốc, em sao nỡ giận anh." Cô bật cười nhìn anh trai.

" Thôi muộn rồi, tạm biệt anh." Epiphyllum nói tiếp:" Ngủ ngon nhé, Harry."

" Ngủ ngon Epiphyllum " Cậu cười chào tạm biệt em gái.

Epiphyllum trong niềm vui sướng chạy tung tăng về phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin. Bóng dáng của cô vừa đi khuất thì xuất hiện trước mặt Harry là cái đám khó ưa( theo như những gì Harry nghĩ): Malfoy với cặp đôi Crabbe và Goyle kè theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro