57.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Kết thúc một năm học nữa."

Dumbledore dừng lại, đôi mắt hướng về dãy bàn nhà Hufflepuff. Dãy bàn này vốn đã âm thầm hơn hết trước cả lúc Dumbledore đứng dậy.

"Đêm nay thầy có nhiều điều muốn nói với tất cả các con, nhưng trước tiên thầy phải ghi nhận sự mất mát của một con người rất tốt đẹp, một người lẽ ra đang ngồi đây."

Ánh mắt của ông ta hướng về dãy bàn Hufflepuff, cũng như là sự tiếc thương của vị hiệu trưởng.

"Lẽ ra người đó đang cùng hưởng phúc bữa tiệc này với ta. Tôi muốn tất cả mọi người hãy cùng đứng lên, cùng nâng ly của mình lên, và uống vì Cerdic Diggory."

Tất cả mọi người đều làm theo lời cụ Dumbledore, dù nhà Slytherin có vẻ có chút miễn cưỡng. Tất cả học sinh cùng nhau đứng lên một lượt, hô to với giọng âm trầm.

"Cerdic Diggory."

"Cerdic là một con người thể hiện nhiều phẩm chất nổi bật của nhà Hufflepuff, là một người bạn tốt và trung thành, một học sinh chuyên cần, coi trọng sự công bằng. Cái chết của Cerdic ảnh hưởng tới tất cả chúng ta cho dù các con có quen biết Cerdic hay không. Vì vậy thầy nghĩ rằng các con có quyền biết chính xác câu chuyện xảy ra thế nào."

Chính là khoảnh khắc này, bắt đầu cho chuỗi sự kiện kinh khủng của năm thứ năm tại Hogwarts.

"Cerdic Diggory đã bị chúa tể Voldemort ám sát." Đám đông bùng lên tiếng xì xầm, nửa không tin và nửa còn lại thì tin tưởng tuyệt đối. Draco siết chặt bàn tay của tôi, cậu đã không chạm vào cái cúp đêm đó.

"Bộ Pháp Thuật không muốn cho tôi nói với các trò điều này. Có thể một số phụ huynh của các trò sẽ kinh hoảng khi tôi nói ra sự thật... Hoặc là bởi vì họ sẽ không tin rằng Chúa tể Hắc ám Voldemort đã trở lại, hoặc bởi vì họ nghĩ các con còn quá nhỏ, không nên nói cho các con biết. Tuy nhiên, thầy tin là sự thật thì nói chung tốt hơn là sự dối trá, và bất cứ nỗ lực nào để giả bộ làm cho cái chết của Cerdic chẳng qua là một tai nạn rủi ro, hay là một thứ sai lầm ngớ ngẩn của chính Cerdic, đều làm tổn thương lòng tưởng nhớ đến trò ấy."

Kinh hoàng và hoảng sợ, mọi gương mặt trong Đại sảnh đường giờ đây đều hướng về phía cụ Dumbledore.

"Có một người khác cũng phải được nhắc tới trong mối liên quan với cái chết của Cerdic. Dĩ nhiên là tôi đang nói tới Harry Potter."

Tôi cảm nhận được sự chán ghét của một số cá nhân khi nhìn về phía Harry, cậu bé tội nghiệp!

"Harry Potter đã tìm cách thoát được Chúa tể Hắc ám Voldemort. Trò ấy đã liều mạng mình để đem xác của Cerdic trở về trường Hogwarts. Trong mọi phương diện, Harry đã chứng tỏ một lòng dũng cảm mà ít có pháp sư nào từng thể hiện được khi đối mặt với Chúa tể Hắc ám Voldemort, và vì vậy tôi đề cao trò ấy."

"Tôi tin là chúng ta đang đương đầu với một thời kỳ khó khăn và tăm tối – và chưa bao giờ tôi lại mong mỏi rằng chẳng qua mình chỉ nhầm lẫn mà thôi như thế này. Một số các trò đang ngồi trong Sảnh đường này đã từng chịu đựng đau khổ trực tiếp vì bàn tay của Chúa tể Hắc ám Voldemort. Nhiều gia đình đã bị tan tác. Cách đây một tuần lễ, một học sinh trong chúng ta đã bị cướp đi mất."

"Hãy tưởng nhớ Cerdic. Hãy nhớ rằng khi tới lúc các trò phải chọn lựa giữa cái đúng và cái dễ dàng, thì hãy nhớ lại điều gì đã xảy ra ột chàng trai rất giỏi, rất tử tế và dũng cảm, chỉ vì anh lỡ đi lạc ngang con đường của Chúa tể Hắc ám Voldemort. Hãy tưởng nhớ Cerdic Diggory."

" Ba tôi đã ở đó." Tôi cảm nhận được sự run rẩy của Draco, liền nắm nhẹ những ngón tay lạnh buốt. Tôi thật sự chẳng thể đếm nổi chúng tôi còn bao nhiêu thời gian yên bình.

...

Những ngày sau đó rất tệ hại- đối với toàn bộ học sinh Hogwarts. Cedric Diggory đã chết, tôi cảm thấy tiếc thương cho số phận nghiệt ngã của anh.

Dumstrang và Beaxbatons ra về trong sự mất mát khó tả. Tôi nhìn thấy, lẫn trong đám đông là Hermione cùng với Krum.

" Tạm biệt, Hazel." Nate đặt một nụ hôn lên bàn tay tôi, dù cho anh vẫn còn rất luyến tiếc Selwyn. Chúng tôi đã nói chuyện với nhau lần cuối, anh ta nói sẽ đến Hogwarts vào một ngày không xa.

" Nate!" Tiếng gọi từ cậu con trai bên nhà Quạ, tôi mỉm cười nhẹ và gật đầu với Nate, để lại không gian riêng cho cặp đôi trẻ. Còn mình thì lùi lại với Draco.

" Cậu quá thân thiết với anh ta." Tôi khịt mũi, nắm hai bàn tay của chúng tôi lại sát nhau.

" Mùa hè nếu được hãy viết thư nhé!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro