Chap 20: Câu lạc bộ đấu tay đôi và cuộc chiến nửa đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, tinh thần Pansy uể oải, đã vậy con bé còn phải mè nheo xin lỗi Gwy vì nỡ tay đẩy cô nàng.
Suốt mấy ngày sau, cả trường không bàn tán cái gì khác hơn ngoài vụ Bà Noris bị ếm bùa. Thầy Filch cứ liên tục hâm nóng câu chuyện trong đầu người ta bằng cách rình rập ở chỗ mà Bà Noris bị tấn công, như thể thầy nghĩ rằng kẻ đã làm chuyện đó thể nào cũng quay trở lại. Thầy ra sức cạo bỏ cái thông điệp trên tường bằng cái Nùi giẻ Pháp thuật Chùi mọi thứ của bà Skower, nhưng vẫn không đạt được chút xíu hiệu quả nào. Những hàng chữ cứ nhá sáng rực rỡ trên bức tường đá. Khi nào không bận canh gác hiện trường vụ án Bà Noris, thầy Filch lại đi rảo khắp các hành lang, láo liên đôi mắt đỏ ngầu, chộp bất cứ đứa học trò nào đáng ngờ để phạt cấm túc, có khi chỉ vì những lý do như “thở to” và “hí hửng ra mặt”.
Nhiều nguồn tin cho hay, chính Potter đã hoá đá bà Noris. Đến cả lão giám thị Flich cũng khẳng định chắc chắn. Bởi vậy mọi người để ý mấy đứa phù thủy gốc Muggles cứ chạy thẳng khi thấy Potter.
Hermione đã giơ tay phát biểu trong tiết Lịch sử Pháp thuật, một điều chưa từng có bất kỳ đứa học sinh nào làm từ trước tới nay. Cô nàng đưa ra câu hỏi về phòng chứa bí mật, giáo sư Binns phủ nhận, cho rằng nó chỉ là lời đồn.
Sóng gió của Hogwarts ngày một leo thang, đặc biệt là ở Slytherin nơi quy tụ những kẻ tôn sùng dòng máu thuần chủng.
Pansy cảm nhận được sự khác thường của mọi người với Gwy. May nhờ có tụi bạn đi cùng nên tụi Slytherin không dám đến gây phiền phức cho cô nàng. Nhưng Pansy biết rằng tụi đó đang lên một kế hoạch đáng sợ. Vì lẽ đó, Pansy cứ kè kè đi cùng cô nàng.
---------------------------------------------
Ngày diễn ra câu lạc bộ đấu tay đôi, Pansy bước đến phòng sinh hoạt chung chờ mấy đứa bạn. Con bé ngó ba đứa con gái khác đang túm tụm lại. Đó là ba con nhỏ kẻ thù của con bé: Millicent Bulstrode một con nhỏ mập mạp, đô con và ngu ngốc; Daphne Greengrass con bé xinh nhất trong nhóm, nó có mái tóc vàng dài mềm mại, Greengrass luôn treo lên mình một khuôn mặt dịu dàng để che giấu cái tính ghen ghét, so đo với những kẻ hơn mình, đến cả Pansy cũng từng bị lừa vì khuôn mặt vô hại của cô ta; cuối cùng là Tracey David, nó cao gầy, đôi mắt ti hí, tóc đen dài quá vai, từ duy nhất Pansy nghĩ đến khi nhìn thấy David là tầm thường, ấy thế mà cái đứa không có gì nổi bật nhất lại là đứa quỷ quyệt, xoay hai đứa còn lại như chong chóng, Pansy vừa thưởng thức vừa căm ghét David.
Pansy tằng hắng, giọng con bé đanh lại đầy cay nghiệt như mấy nhân vật phản diện độc ác:
- Tụi bay lại có kế hoạch gì mới hả? Cảnh cáo lần cuối tránh xa Wilson ra, nếu không thì đừng có trách. Tao sẽ cho tụi bay biết động vào sai người sẽ có hậu quả như thế nào.
Con bé thừa biết những rắc rối mà cô bạn thân gặp phải một nửa đều do lũ này gây ra.
Khuôn mặt tụi đó chột dạ tựa bị bắt quả tang, David đi một cách vội vã, Greengrass và Bulstrode lao theo.
------------------------------------------------
8h tối, Đại sảnh đường
Gwy ngó nghiêng xung quanh, cùng tụi bạn chen lên chỗ gần võ đài nhất.
- Ai sẽ dạy tụi mình nhỉ?
- Mong sao đừng là thầy Lockhart.
Pansy trả lời, mặt nhăn nhó
- Nhìn kìa! Miệng cậu xui quá, Pansy à!
Blaise vỗ vai con bé, nhận ra khuôn mặt chán hết chỗ nói của cô bạn.
Thầy Lockhart đang bước lên võ đài, chói lọi trong chiếc áo chùng màu đỏ mận chín, bên cạnh thầy không ai khác hơn là thầy Snape mặc chiếc áo chùng màu đen thường ngày. Thầy Lockhart giơ tay vẫy mọi người im lặng và kêu gọi:
- Dồn lại đây nào! Tập họp lại nào! Mọi người có thấy tôi rõ không? Có nghe tôi rõ không? Hay lắm!
Thầy tằng hắng để bắt đầu:
- Thế này, giáo sư Dumbledore đã cho phép tôi thành lập Câu lạc bộ Đấu tay đôi này, để huấn luyện tất cả các trò phòng khi các trò cần tự vệ, như chính tôi đây đã phải chiến đấu tự vệ trong vô số trường hợp.
- Cứ đọc các sách đã xuất bản của tôi là biết đầy đủ chi tiết về chuyện này.
Nở một nụ cười sáng chói gương mặt, thầy Lockhart nói tiếp:
-Tôi xin giới thiệu người phụ tá cho tôi, giáo sư Snape. Thầy nói với tôi là bản thân thầy có biết một tí chút về môn đấu tay đôi và đã đồng ý trên tinh thần thể thao là giúp tôi làm vài động tác biểu diễn trước khi chúng ta bắt đầu. Thế này, tôi không muốn để các trò trẻ tuổi hăng say này phải lo lắng.
- Hãy yên tâm là sau khi tôi đấu tay đôi với ông ấy xong, các trò vẫn còn bậc thầy Độc dược của mình, đừng sợ nhé!
- Nhưng chúng ta sẽ không còn vị giáo sư có nụ cười loá mù con mắt nữa.
Pansy nói vào tai Gwy, nhại lại giọng thầy Lockhart. Hai đứa con gái khúc khích cười.
Thầy Lockhart và thầy Snape bước đến đứng đối diện nhau và cúi mình chào. Ít nhất thì thầy Lockhart cũng chào một cách điệu nghệ, hai cánh tay đánh vòng thuần thục. Còn thầy Snape thì chỉ gục gặc đầu một cách cáu kỉnh. Rồi cả hai giơ cây đũa phép lên như thể giơ kiếm ra trước mặt.
Thầy Lockhart nói với đám học trò đang im re:
-Như các trò thấy đấy, chúng tôi đang giơ cây đũa phép của mình lên ở một tư thế chiến đầu được chấp nhận. Sau khi đếm ba tiếng, chúng tôi sẽ tung ra lời nguyền thứ nhất. Dĩ nhiên là không ai cố ý giết ai cả.
Pansy ngó thấy hàm răng nghiến chặt của thầy Snape. Trong một giây con bé đã tưởng tượng ra bộ dạng thầy Lockhart thảm hại nằm sấp xuống sàn, trên lưng ổng là bàn chân thầy Snape.
Cả hai thầy đều vung gậy qua đầu và chỉa vào mặt đối thủ. Thầy Snape hô:
-Expelliarmus.
Một tia sáng chói lòa màu đỏ thắm lóe lên, một tiếng nổ vang lên ngay dưới chân thầy Lockhart khiến thầy văng bật ra sau, rớt khỏi võ đài, đụng vào bức tường, té ạch xuống và nằm lăn quay trên sàn.
Gwy vỗ tay hân hoan, Blaise cười sảng khoái.
Thầy Lockhart gượng đứng trên đôi chân không được vững vàng lắm. Nón của thầy đã văng mất, và mái tóc dợn sóng thì dựng đứng trên đỉnh đầu thầy. Bước cà nhắc trở lên võ đài, thầy nói:
-Thế đấy, các trò thấy đấy. Đó là phép Giải giới – các trò xem, tôi đã mất cây đũa phép của mình… À, đây rồi, cám ơn trò Brown… Vâng, thưa giáo sư Snape, biểu diễn phép thuật đó quả là một ý kiến xuất sắc, nhưng mà tôi nói anh đừng phiền, chứ phép thuật của anh lộ liễu quá, tôi mà muốn vô hiệu nó thì dễ ợt. Tuy nhiên, tôi cảm thấy sẽ có tác dụng giáo dục tốt nếu cứ để cho bọn trẻ.
Xí, xạo chó.
Vẻ mặt thầy Snape đằng đằng sát khí. Có lẽ thầy Lockhart cũng nhận thấy điều ấy, nên thầy vội nói:
-Biểu diễn nhiêu đây là đủ rồi! Tôi sẽ xuống với các trò, chia các trò thành từng đôi.
Thầy Lockhart ráp Neville với Justin, còn thầy Snape thì đi thẳng đến chỗ Potter và Weasley. Tội nghiệp hai đứa chúng nó.
Thầy cười nhếch mép:
- Ta nghĩ đã đến lúc tách nhóm thôi. Ron, trò bắt cặp với Finnigan. Còn Harry...
Potter quay sang Hermione. Nhưng thầy Snape vẫn mỉm cười lạnh lùng:
– Ta e không được đâu. Malfoy, lại đây. Để thử xem trò làm được gì với Harry lừng danh. Còn trò, Hermione, trò đấu tay đôi với Bulstrode.
Thầy Lockhart đã lại bước lên võ đài kêu gọi:
-Hãy đối diện với đấu thủ của mình! Và cúi chào!
Hổng có xíu tác dụng nào, hai đứa nó hầu như không nghiêng đầu đi một tý nào, mắt không hề rời khỏi đối thủ.
Thầy Lockhart lại hô:
- Đũa phép sẵn sàng! Khi tôi đếm đến ba, các trò hãy tung bùa phép của mình ra mà giải giới đối thủ. Chỉ tước vũ khí của đối thủ mà thôi.
- Chúng ta không muốn có bất kỳ ai bị tai nạn nào hết.
- Một… Hai… Ba…
- Rictusempra. [( Câu thần chú thọc lét)].
Giọng thầy Lockhart la to, cảnh cáo, trên đám đầu đen đang đánh nhau xà quần:
-Tôi đã bảo chỉ giải giới thôi mà!
Draco khuỵu xuống ôm bụng cười ngặt ngẽo. Potter đã đánh cậu ấy bằng bùa Cù lét, khiến cho Draco không cách nào ngừng cười được.
Potter lưỡng lự và thế là tiêu tùng, Draco vừa chĩa cây đũa phép vào đầu gối Harry và đọc:
- Tarantallegra! [(Khiến mục tiêu nhảy nhót không ngừng nghỉ )].
Ngay lập tức, hai chân của Potter bắt đầu nhảy cà giựt cà tưng như điên, không cách nào điều khiển được.
Thầy Lockhart quát inh ỏi:
-Dừng lại! Thôi!
Chẳng xơ múi gì. Thầy Snape đành can thiệp:
- Finite Incantatem! [(Thu hồi phép thuật)].
Sau tiếng hô của thầy Snape, chân Potter thôi nhảy nhót, Draco thôi cười, và cả hai đểu có thể ngẩng nhìn lên.
Một làn khói mờ đang bao phủ toàn cảnh. Cả Longbottom và một thằng bé nhà Hufflepuff đều nằm lăn quay trên sàn thở hổn hển. Weasley thì đang đỡ dậy Finnigan mặt mày xám ngoét như tro, xin lỗi rối rít về cái tai họa mà cây đũa phép te tua của nó gây ra. Nhưng Hermione và Bulstrode vẫn còn múa may. Hermione thì bị cô “Bé Bự” dùng miếng đòn hiểm khóa đầu, đang thút thít khóc vì đau đớn; cả hai cây đũa phép của hai cô bé đều bị bỏ mặc nằm lăn lóc trên sàn. Potter nhảy tới giúp đỡ Hermione.
- Nào. Nào… Macmillan, buông ra đi… Coi chừng, trò Fawcett… trò Boot kẹp chặt lại, chút xíu nữa là nó ngừng chảy máu thôi…
Đứng trong đám khói mờ mịt giữa hội trường, thầy Lockhart cố át sự náo động:
- Chắc là tôi phải dạy cho các trò cách thức khóa những lời nguyền không thân thiện thôi!
Thầy Lockhart liếc một cái sang chỗ thầy Snape. Đôi mắt đen của ông phát ra một tia sáng long lanh, nhưng ông nhanh chóng nhìn đi chỗ khác. Thầy Lockhart đành nói tiếp:
- Chúng ta cần một đôi tình nguyện làm thử – Neville và Finch lại đây – Anh thấy sao, anh…
Thầy Snape gạt đi ngay:
- Không ổn chút nào, giáo sư Lockhart à. Neville thì chỉ với một câu thần chú đơn giản thôi cũng sẽ gây ra một cảnh tan hoang tàn khốc. Còn Finch thì có thể sẽ chỉ còn di thể đủ đựng trong mấy cái hộp quẹt để đưa đến bệnh thất.
Thầy Snape nói tiếp với một nụ cười nhăn nhó:
- Hay là cặp Harry và Malfoy, anh thấy sao?
Thầy Lockhart tán thành:
- Ý kiến xuất sắc!
Thầy ra hiệu gọi Potter và Draco đi tới giữa hội trường, đám đông lùi lại để chừa chỗ trống cho chúng thi thố tài năng. Thầy Lockhart bảo:
- Nghe đây, Harry, khi Malfoy chĩa cây đũa phép vào trò, thì trò làm như vầy.
Thầy giơ cây đũa phép của mình lên, cố gắng làm một động tác phức tạp xong làm rớt luôn cây đũa. Thầy Snape cười ngạo nghễ nhìn thầy Lockhart vừa vội vàng lượm cây đũa lên và nói:
-  Ấy! Tại cây đũa phép của tôi hăng hái quá mà!
Thầy Snape đến gần Draco, cúi xuống, thì thầm điều gì đó. Draco nở nụ cười ngạo nghễ. Potter lo lắng nhìn thầy Lockhart, nói:
- Thưa thầy, làm ơn chỉ lại con một lần nữa cách khóa lời nguyền đó.
Draco thì thầm gì đó với Potter.
- Còn lâu!
Potter bốp chát lại ngay.
Thầy Lockhart vui vẻ vỗ vai Harry:
- Cứ làm y như tôi dặn nhé, Harry!
- Dạ, sao hả thầy? Làm rớt cây đũa phép như thầy hả?
Nhưng thầy Lockhart chẳng thèm nghe nữa. Ông hô to:
- Ba… hai… một… Bắt đầu!
Draco giơ đũa lên thật nhanh và đọc thần chú:
- Serpemsprtia! [(Mãng xà tấn công!)]
Đầu đũa của Draco bùng nổ. Một con rắn đen dài vọt ra, rớt phịch xuống khoảng sàn trống giữa hai đứa, rồi ngóc đầu lên, sẵn sàng tấn công. Potter đứng nhìn kinh hãi. Đám đông nhảy thối lui ra sau ngay, nhiều tiếng rú kinh khiếp vang lên.
Thầy Snape rõ ràng là rất khoái cái bộ điệu đứng chết trân của Potter, như bị con rắn thôi miên, mắt cứ nhìn trừng trừng vào mắt rắn. Thầy Snape nói lừ đừ:
- Đừng nhúc nhích, Harry. Để ta đuổi nó đi…
- Để tôi làm cho!
Thầy Lockhart la lên. Ông lại vung cây đũa phép lên phía trên đầu rắn, và một tiếng nổ đùng vang lên: con rắn không biến mất mà phóng vọt lên không trung chừng ba thước rồi rớt xuống sàn kêu một cái oạch thiệt lớn. Nổi điên lên, con rắn rít lên giận dữ và trườn về phía Pansy.
Pansy thấy hối hận, biết thế đã không chen lên hàng đầu. Con rắn ngóc đầu lên, nhe răng nanh nhọn hoắt, tư thế sẵn sàng mổ một cái đích đáng cho đã cái nư.
Con bé sợ hãi, người túa mồ hôi, cảm tưởng căn phòng chỉ còn lại mình với con rắn.
Potter đột ngột nói ra một thứ tiếng kỳ lạ. Bất ngờ là con rắn đã thụp đầu nằm im dưới sàn, cuộn mình lại như một cuộn ống nước bằng nhựa đen trong vườn.
Potter ngước nhìn Pansy, ngượng ngùng cười. Pansy đáp lễ bằng một nụ cười cứng ngắc, ngồ ngộ, trông như sắp khóc.
Gwy vội tiến lên, đỡ Pansy ra khỏi đại sảnh đường, đôi chân con bé run lẩy bẩy.
-----------------------------------------------
Tối đó, Pansy chùm kín chăn qua đầu, mặt nhăn nhó vì cơn ác mộng. Trong mơ, con bé bắt gặp con rắn mà Draco biến ra, nhưng lần này không có Potter đến giúp con bé. Con rắn vồ về phía Pansy, cái miệng nó nhe ra, trông khiếp vía. May thay, con bé kịp tỉnh lại. Người Pansy nóng ran, con bé bị sốt rồi. Con bé run rẩy mặc áo đến bệnh xá tìm bà Pomfrey.
Gần đến khúc rẽ một hành lang tối om, Pansy nghe thấy tiếng đay nghiến quen tai:
- Mày nghĩ mày xứng hả, con kia? Mày, thứ Máu bùn bẩn thỉu, người yêu của vương tử Slytherin. Dựa vào cái gì, khuôn mặt xinh đẹp này hả?
Tiếng cười châm biếm vang lên. Một giọng nói nhẹ nhàng cất lời:
- Nếu vậy sao tụi mình không hủy khuôn mặt nó? Chẳng có Parkinson đến cứu mày đâu Wilson .
  Pansy giật mình, ngó đầu nhìn. Đó là hội của Tracey David, Bulstrode đang tát liên hồi vào mặt một đứa con gái. Người bị tát không ai khác, chính là Gwy, mặt cô bạn căm thù, đẫm nước mắt, đầu tóc rối bù, người cô bạn toàn vết thương dựa vào tường.
Greengrass tiến lại gần chĩa đầu đũa phép vào một Gwy, kẻ nói muốn hủy mặt Gwy không ai khác ngoài cô ta.
Máu nóng của Pansy bốc lên, đầu con bé ong ong, con bé xót xa, đau lòng cho cô bạn thân.
- Tao sẽ vẽ lên mặt mày một đoá hoa xinh đẹp nhé! Defodio![( dùng để khắc lên trên một bề mặt nào đó)]
Nói đến đó, Greengrass đang tính vung vẩy đầu đũa phép trên mặt Gwy. Pansy lập tức hô lớn:
- Expelliarmus![( bùa giải giới, tước vũ khí hoặc vô hiệu hóa pháp thuật)]
Đũa phép của Greengrass văng ra xa khi mà cô ta còn chưa kịp thực hiện pháp thuật.
David xông lên, con bé vội dùng bùa "Immobulas"[( khiến các mục tiêu bị đông cứng)], cô ta đông cứng người trong tư thế chiến đấu.
- Fulgari![( trói, khoá đối phương bằng ánh sáng)]
Đũa phép của Pansy chĩa về phía Bulstrode vẫn đang ngớ người, một chùm dây ánh sáng trói chặt con bé mập mạp.
Pansy chạy đến gần Gwy, con bé choáng váng ngã rạp xuống trước mặt cô bạn. Con bé run rẩy tay chống xuống sàn cố gắng ngồi dậy, đầu gối Pansy khuỵu xuống. Mũi con bé nghèn nghẹn, thi triển " Ferrula" [( bùa trị thương, tạo ra băng gạc hay cây nạng)] trên người Gwy.
Hai đứa chúng nó ôm chầm lấy nhau.
- Đừng sợ! Mình ở đây rồi, mình sẽ bảo vệ cậu!
Pansy nhẹ nhàng xoa lưng cô bạn. Gwy khóc nấc lên.
- Incarcerous![( Bùa trói cổ)]
Greengrass đã xuất hiện sau lưng Pansy từ bao giờ. Cổ con bé bị trói chặt, gần như không thể hít thở.
- Mấy cô nghĩ mình đang làm cái gì?
Chất giọng khiến mọi học sinh sợ hãi của thầy Snape vang lên. Thầy tức giận, mắt lạnh toát nhìn Greengrass. Phía sau thầy là Draco và Theo.
Thầy Snape cho Pansy một bùa "Emancipare"[( bùa giải phóng các ràng buộc)], rồi lệnh cho hai đứa con trai đưa Pansy và Gwy đến bệnh xá.
Theo vội chạy đến bồng con bé trên tay trong tư thế bế công chúa. Cậu ấy lo lắng, hãi hùng nhìn Pansy điên cuồng hít thở trên tay mình, phần da non mịn ở cổ có một vệt lằn dài ngoằng, đỏ chói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro