Chương 4 : Dị Hủ Quân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi chén 1 giấc say mê , cô tỉnh dậy thấy trưa , xung quanh lạ lẫm không giống đêm hôm qua . Nhìn lại nhìn kia không thấy bóng dáng nàng đâu liền lo sợ và hoang mang . Bỗng 1 giọng nói phát ra ở phía bên phải :

- " Tỷ tìm gì à "

- " A , muội đây rồi , làm ta sợ chết !" - Thiên Cốt nhận ra giọng nói liền quay đầu lại thấy nàng , thở phào nhẹ nhõm . Chạy lại gần chỗ nàng , hỏi :

- " Nguyệt , đây là chỗ nào vậy . Nhìn thật lạ mắt ? " - vừa nói vừa nhìn quanh đây . Nàng chỉ vỗ vỗ đầu cô , giải thích rõ cho cô :

- " Đây là núi bên thành phía tây , muốn vào Dị Hủ Các hỏi Dị Hủ Quân đầu tiên phải có củ cải cái đã " _ trong lúc cô ngủ , thì nàng đã đưa cô đến đây . Cho dù hơi sai cốt truyện chút...chắc không sao đâu nhỉ ???

- " À , vậy là đi quanh đây đào củ cải hả ấy ? " - Thiên Cốt nhìn nàng , chỉ thấy Thần Nguyệt gật nhẹ đầu thì líu lo chạy quanh đây tìm củ cải .

Đi loanh quanh khắp núi Tây, cuối cùng cũng tìm được mấy cây củ cải. Hoa Thiên Cốt đào thật cẩn thận, vì là củ dại nên hơi nhỏ, nhưng trắng mập, tiện tay chùi lên quần rồi bỏ vào miệng, vừa giòn lại vừa ngọt. Buồn cười nhất là cô còn đào được một cây nhân sâm bé. Tưởng củ cải nên cắn một miếng, ọe ọe ọe, ăn chả ngon tý nào, ném viu đi. Nàng nhìn thấy chỉ cười trừ .

- " Tiểu Nguyệt , muội ăn thử đi , rất ngọt lại còn giòn ! " - cô lau sạch 1 quả củ cải , rồi đưa lên miệng nàng . Lãnh Mị Thần Nguyệt định từ chối thì thấy ánh mắt rưng rưng nhìn mình , không nỡ nhìn cô buồn , đành mở miệng ra , cắn thử :

- " Ừm , ngọt thật đấy ! " - nhưng tỷ có biết nó làm từ gì không ? Tất nhiên câu sau nàng nói trong lòng rồi . Thiên Cốt nghe vậy liền nghẻo miệng cười tươi .

Ra suối rửa thật sạch, vì không có rổ nên cô lấy áo bọc lại rồi , kéo nàng chạy tới xếp hàng, lúc này trời đã tối, không còn mấy người. Trong lúc chờ đợi , nàng nói với Thiên Cốt :

- " Khi có người khác , tỷ phải nói muội là Nguyệt . Muội muội của tỷ ! Được chứ ? " - ngước nhìn cô . Thiên Cốt không hiểu mấy cũng gật đầu cho có lệ . Nhìn vậy nàng cười cười .

Chậc...bây giờ lộ là rất phiền . Đành lấy thân phận là muội của Thiên Cốt . Hình như hôm qua , Tiểu Ý chỉ biết ta tên là Nguyệt mà quên nói ta là muội Tiểu Cốt . À...thôi kệ , hắn ta là não cá vàng mà . Chắc chắn chỉ 1 canh giờ sau , quên mất thôi .

Lâm Tùy Ý ở đâu đó hắc xì 1 cái rõ to . Quẹt quẹt mũi . Là ai đang nhắc ta . Đừng để ta biết được thì ngươi chết chắc . Thật sự mà hắn biết được là ai , hắn chắc chắn sẽ cao chạy xa bay mất .

Hoa Thiên Cốt nhìn thấy một cô gái mặc áo xanh ngồi ở cửa đang kiểm tra từng người một, lật đi lật lại củ cải trong rổ người ta. Sau đó bực mình phất tay, ý bảo không đạt yêu cầu, lần sau lại đến .

Khi tới lượt Hoa Thiên Cốt và Lãnh Mị Thần Nguyệt , cô căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, cẩn thận lấy củ cải để trong vạt áo đưa cho người nọ . Nàng thì chả quan tâm
Người kia không xem cây củ cải mà nhìn chằm chằm Hoa Thiên Cốt đánh giá . Quay sang nhìn Thần Nguyệt thì sững người 1 hồi lâu , sau đó nói thầm gì với cô gái áo hồng đứng bên cạnh, cô kia vội vàng chạy vào.

- " Cây củ cải này có được không? " - Hoa Thiên Cốt rụt rè và phần tức giận hỏi, cô gái áo xanh này rất to cao, còn to hơn cả đàn ông bình thường, đôi chân bự có khi còn gấp đôi nàng, dáng dấp cũng không xấu, chỉ là hơi hung dữ .

- " Sao lại nhỏ thế này? Đây là củ cải hay là tỏi thế? "

- " Nhưng nó rất ngọt! " - Thiên Cốt vội biện hộ . Cô gái áo xanh cầm lên cắn thử một miếng:

- " Ngươi tự đào sao? "

- " Đúng vậy, ở ngọn núi phía tây kia." - cô vừa nói vừa chỉ ngọn núi ấy

- " Ngươi cũng thật lợi hại, chạy tới bãi tha ma tìm củ cải , tuy nhiên cây cải này được xác thịt người chết nuôi dưỡng nên cũng ngon đấy, ngươi vào đi! "

Nàng nghe vậy thì chỉ im lặng vì cô ta nói đúng . Theo quan niệm phương Đông, hướng Tây là hướng cực kì xấu, là nơi ma quỷ sinh sống. Bởi vậy người ta không bao giờ xây nhà, đặt bếp ở hướng Tây mà thường đặt chuồng gia súc hoặc bãi tha ma ở hướng đó . Nhưng....nàng làm đúng cốt truyện mà nhỉ ?

Hả? Hoa Thiên Cốt sợ tới mức ném hết củ cải xuống dưới đất. Đột nhiên có cảm giác muốn nôn hết ra .

Ngơ ngẩn đi lên phía trước không để ý đến những say mê và tiếc nuối từ phía sau phóng đến nàng. Cô vốn tưởng rằng một Dị Hủ các đầy bí ẩn chắc phải ở nơi hẻo lánh ven hồ sâu núi cao nào đấy. Không ngờ chẳng những nó ở giữa phố xá sầm uất, hơn nữa lại cực kỳ tráng lệ. Bình phong, đình viện, hòn giả sơn, hành lang dài, nơi nơi u nhã thanh tao, lan can khắc hoa, hồ sen rực rỡ, Hoa Thiên Cốt từ trước tới nay chưa bao giờ thấy cảnh đẹp như vậy, không khỏi bước chậm lại, nhìn ngó xung quanh. Cô gái phía trước dẫn đường vội vàng nên cũng không để ý xem bọn nàng có đuổi kịp được hay không. Đợi đến khi Hoa Thiên Cốt nhận ra thì bản thân đã lạc đường . Vì vốn dĩ cô luôn nắm tay nàng nên....

Xong rồi, sao mà ở đây lớn thế chứ, mình lạc tới đâu rồi? Hoa Thiên Cốt đứng ở hành lang cửu khúc bất an dáo dác tìm người vừa dẫn đường cho mình. Nhưng ở một nơi lớn như thế này lại không có lấy một bóng người. Tất cả các phòng đều tối đen như mực.

- " Tiểu Nguyệt , chúng ta làm gì bây giờ ? " - lo lắng nhìn Thần Nguyệt . Nàng chỉ bình thản nhún vai tỏ ý không biết .

- " Tỷ vô trước đi . Ta vô sau nha ! " - Nàng đeo cho Thiên Cốt 1 sợi dây chuyền có hình mặt trăng màu trắng , trong đó có 1 phần màu đỏ rồi vỗ vai bảo cô vô trước . Thiên Cốt chỉ nhẹ gật đầu

Cô bắt đầu cảm thấy sợ hãi, tiến tới gần một tòa các xiêu vẹo giống tháp, phát hiện cửa lầu hai đang khép hờ, bên trong còn tỏa ra ánh sáng mờ ảo.

- "Có ai không? Có ai ở đây không? " - Cô hét to, nhưng không có tiếng đáp lại.

Chậm rãi đi tới gần tòa các kia, đột nhiên cả người tê liệt như bị điện giật, thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Cúi đầu thấy ánh huỳnh quang lóng lánh tứ phía trên mặt đất, không ngờ lại là một trận đồ bát quái cực lớn mà bản thân nàng lại không cẩn thận giẫm vào. Một chân đứng ngoài một chân đặt trong chần chừ một lát, thấy cơ thể không khó chịu gì nữa, nên nàng tiếp tục đi vào trong.

Chẳng lẽ là Dị Hủ Quân, ông ta ở trên lầu?

Cố gắng đến trước các, cô cẩn thận bắt đầu bước lên cầu thang, lầu các lâu năm không được tu sửa, mỗi bước đi đều phát ra tiếng kẽo kẹt giống như sắp sập đến nơi, tim Hoa Thiên Cốt đập thình thịch.

Cuối cùng cũng tới trước cánh cửa kia. Hoa Thiên Cốt ho khan một tiếng, khẽ hỏi:

- "Có ai ở đây không?"

Vẫn không có ai trả lời.

Cô lấy hết can đảm, đẩy cửa bước vào.

Sau đó là một tiếng thét chói tai xé ngang bầu trời đêm, còn đáng sợ hơn so với gặp quỷ!

Cô nhìn thấy trong căn phòng đó, đâu đâu cũng là những sợi chỉ đỏ treo đầy lưỡi người!

Hoa Thiên Cốt gặp yêu ma quỷ quái nhiều rồi, nhưng dù có đáng sợ đẫm máu đến thế nào, cũng không kỳ dị đáng sợ như hình ảnh trước mắt . Với lại lúc trước đều có nàng đi theo .

Hàng nghìn hàng vạn cái lưỡi được buộc tơ hồng đang rủ xuống dưới, chênh lệch không đều, phủ kín đỉnh, giống như những thi thể bị treo. Mà ở đây lưỡi kiểu gì đều có cả, có to có nhỏ, có màu thẫm có màu nhạt, có cái bị khô đến biến thành màu đen tựa một đóa hoa héo rũ, có lưỡi vẫn còn đỏ, đầu lưỡi khẽ rung dường như không cam lòng giãy giụa, muốn thoát khỏi vận mệnh bị dây tơ hồng buộc chặt, cái đầu bị chém đứt kia thậm chí còn đầy máu tươi, giống như vừa mới được rút từ miệng người ra.

Hoa Thiên Cốt bỗng thấy buồn nôn, cảm giác như có trăm ngàn con kiến đang bò trên người mình.

Vội vã xoay người chạy ra, bất ngờ lại va bốp vào một người, cô sợ tới mức lại thét lên.

Hoa Thiên Cốt hồn bay phách lạc trợn mắt nhìn kẻ không biết là người hay là ma ở phía trước. Chiếc áo choàng đen rộng thùng thình giống như cánh dơi, phía trên có hoa văn chìm cùng một hình tam giác kỳ quái. Hắn đeo một cái mặt nạ quỷ đói cực kì dữ tợn, ánh mắt hung hãn, còn thè ra một cái lưỡi rất dài dính đầy đinh.

- "A Di Đà Phật, đừng ăn ta... A Di Đà Phật, đừng ăn ta..." - Hoa Thiên Cốt cúi đầu, hồi trước nghe cụ già kể chuyện trong thôn bảo trong mười tám tầng địa ngục có một tầng tên là ' Bạt Thiệt Địa Ngục ' , nơi đó có loài tiểu quỷ cực thích ăn lưỡi người.

Phật nói: Những kẻ thích uốn lưỡi gièm pha người khác, ác khẩu, nói xằng nói bậy hoặc kiêu căng phỉ báng kinh đạo, đố kị người tài, cậy thế khinh người, đều kéo xuống tầng đó.

Quỷ địa ngục sẽ dùng móc sắt đã đốt hồng cắt đứt lưỡi, hoặc là lấy kìm kẹp đầu lưỡi, mạnh tay rút lấy, nhưng không phải là rút cho đứt, mà từ từ kéo ra. Sau đó lại dùng dao nhọn nung đỏ đâm thủng cổ họng, khiến người ta muốn sống không được, muốn chết cũng không xong, nói không nên lời, vô cùng đau khổ, kéo dài hàng ngàn, hàng vạn năm .

Oa oa, hay là nàng đã xuống địa ngục rồi? Tiểu Nguyệt ơi ! Cha mẹ ơi !

- "Hử? Ta ăn ngươi làm gì? " - Đột nhiên một tiếng nói sắc sảo nhưng từ tốn truyền đến, kỳ dị tới mức không hề giống tiếng người một chút nào, Hoa Thiên Cốt nổi hết cả da gà.

Lại thấy kẻ mang dáng vẻ ác quỷ kia cúi đầu đi tới, từ từ ghé sát cổ cô nhìn sợi dây chuyền , sau đó hít sâu một hơi, cổ họng phát ra tiếng làu bàu tán thưởng gì đó, giống như là ngửi thấy mùi thức ăn ngon.

- " Không ăn vậy ngươi nhìn người ta như tìm thấy mồi ngon để làm gì ? Biến thái thật đấy a ~ " - 1 giọng nói giễu cợt phát ra sau hắn . Quay lại là 1 tiểu nữ tử bạch y cầm chiếc quạt , mái tóc xõa dài đến tận gót chân có màu tím . Đôi mắt màu xanh nhìn hắn , mang theo ý cười cười . Hắn nhìn đến thất thần .

- " Tiểu Nguyệt a ! " - Thiên Cốt thấy nàng liền lao vào ôm chặt cứng . Có khi cô không gặp lại nàng ấy chứ .

- " Khụ..ngươi là ai ? " - hắn ta nhìn nàng bị người ta ôm , họ nhẹ hỏi nàng

- " Ai da , ta tên là thứ mà buổi đêm chỉ xuất hiện , có khi lại không , giêng thì toả sáng ngút trời " - thành thật nói tên của mình , dù chỉ là cái tên , còn họ nàng quăng đâu rồi

Nghe câu nói của Thần Nguyệt , hắn rơi vào trạng thái hoang mang . Cái gì mà tùm lum vậy , 1 đống vậy .Buổi đêm có trăng và sao . Giêng , toả sáng ....

- " Nguyệt ! " - trong vô thức hắn thốt lên 1 cái tên . Nhìn sang nàng mỉm cười , phẩy quạt cùng cô đứng bụm miệng cười . Bây giờ , hắn mới nhận ra mình bị....chọc . Bị TRÊU CHỌC 1 CÁCH TRẮNG TRỢN.

- " Ngươi...Ngươi... ! " - tay run run chỉ vào Thần Nguyệt , miệng run rẩy tức giận không nói thành câu . Quay đầu lại và dỗi.... Còn đâu hình tượng đáng sợ vừa rồi !

Hoa Thiên Cốt nắm tay Thần Nguyệt nghiêng người muốn lẻn đi, bất đắc dĩ lại bị tên kia chặn mất.

- " Các ngươi dám phá trận xông vào nơi này, bí mật lớn nhất Dị Hủ các đã bị các ngươi phát hiện, chẳng lẽ còn tưởng có thể đi như vậy sao ? " - muốn đi cũng được đưa nàng lại cho ta !

Hoa Thiên Cốt khóc không ra nước mắt, cái cảnh ghê tởm bao nhiêu lưỡi bị treo lủng lẳng như thế này thì ai muốn xem chứ ! Nhìn lại Lãnh Mị Thần Nguyệt....có thể cho ta rút lại lời mới nghĩ được không . Cái con người tuyệt sắc , vẻ mặt thích thú nhìn mấy cái lưỡi , còn đưa tay chọt chọt nữa chứ . Cảnh tượng thật dọa tim đi.

Cô lùi lại hai bước, nương theo ánh sáng nhạt trên tường, cúi đầu nhìn bóng của người đối diện dưới đất, may quá, may quá, không phải quỷ, không phải quỷ.

- " Ta không cố ý đâu mà, ta thề sẽ không nói gì, ta đãng trí lắm, chỉ cần ra ngoài là sẽ không nhớ được bất cứ thứ gì đâu! Ngươi tin ta đi!"

- " À? Ta tin ngươi, nhưng dựa vào cái gì mà phải tin ngươi? Cái giá để ta tin ngươi là gì ? "

- " Ta, ta thề! Nếu vi phạm, ta sẽ chết không được tử tế! "

- " Còn ngươi , tiểu nữ nhân ? " - hắn quay sang hỏi Thần Nguyệt còn vui đùa với mấy cái lưỡi của hắn kia .

- " Ta không chắc a ~ " - nàng ngã ngán trả lời . Lãnh Mị Thần Nguyệt ta không phải người.. à Thần biết giữ lời hứa nha . Hắn và cô té ngửa đầu câu nói của nàng .

Người trước mặt đột nhiên rút ra một con dao đưa tới trước mặt cô

-" Ê! Không phải muốn giết người diệt khẩu đấy chứ?"

- "Để một giọt máu của ngươi lại."

- "Hả? Gì cơ?"

- "Để một giọt máu của ngươi lại."

- "Chỉ cần một giọt thôi sao, được, được, được." - Hoa Thiên Cốt cắn chặt răng, hạ quyết tâm cắt một đường ở ngón trỏ, ép giọt máu chảy ra, nhỏ vào thứ gì đó người kia vừa đưa tới.

- " Vậy bây giờ ta đi được chưa?" Trên đầu cô bây giờ đều là lưỡi người, trước mặt còn có một kẻ khủng bố như thế này, thật quá đáng sợ.

- " Khoan đã . Tiểu Cốt có gì mau hỏi Tiểu Kha.... À Dị Hủ Quân ! " - ấy , suýt lỡ lời a . 2 người kia nhìn nàng rồi quay lại nhìn nhau .

- " Ngươi là Dị Hủ Quân? " - Hoa Thiên Cốt ngạc nhiên

- "Đúng vậy!" - Hai tiếng này kéo rất dài, có vẻ kỳ lạ. Hoa Thiên Cốt chưa từng nghĩ rằng Dị Hủ Quân trong truyền thuyết lại mang dáng vẻ này, nhưng không còn sợ như vừa nãy nữa.

- " Ngươi thích ăn củ cải à?"- Đột nhiên không nhịn được trêu chọc, nàng bèn hỏi. Mặc nàng đã có câu trả lời .

Người đối diện ho khan hai tiếng, Hoa Thiên Cốt thấy hình như lão ta đang cười dưới lớp mặt nạ.

- " Đây là chuyện ngươi muốn hỏi ta sao? " - hắn quay nhìn nàng . Nguyệt chỉ cười cười . Thiên Cốt lắc đầu ngọ nguậy :

- " A , không phải, không phải, chuyện kia quan trọng hơn chuyện này nhiều. Ta muốn hỏi, ta định lên Mao Sơn bái sư học nghệ, nhưng làm thế nào cũng không thể đi lên, có cách gì không?" -

Dị Hủ Quân trầm ngâm một lát.

- "Trả lời cũng cần trả giá sao? Muốn máu à? Ta còn nhiều lắm." - Hoa Thiên Cốt anh dũng hiến thân vạch tay áo lên . Nàng tay xoa xoa thái dương .

- " Chuyện này rất đơn giản, ngươi không cần phải trả bằng máu. Ngươi chỉ cần nói cho ta biết ngày sinh tháng đẻ của nàng ta , cả danh tính, quê quán nữa, nói tóm lại càng cặn kẽ càng tốt."

Hoa Thiên Cốt nghi hoặc nhíu mày, đang tra hộ tịch đó hả? Nhưng nói cho ông ta biết chắc cũng chẳng sao đâu nhỉ, vậy nên cô thành thật nói ra.

Dị Hủ Quân gật đầu, đưa cho cô một sợi dây chuyền trong suốt như giọt sương. Hoa Thiên Cốt nhận lấy sợi dây tinh xảo, trong suốt lấp lánh như nước mắt ấy. Bên trong nó còn có một vệt nhỏ màu đỏ máu, giống như đóa hoa ngưng tụ. Đó là giọt máu mình vừa nhỏ xuống ư?

- "Cái này..."

- "Tên nó là Thiên Thủy Tích, là nước mắt của phượng hoàng ngưng kết mà thành. Ngươi đeo nó trên người thì sẽ vào được Mao Sơn."

- "A! Thật sao? Đơn giản thế thôi à? Cảm ơn ông!"

- " Không cần nói lời cảm ơn, điều này là hiển nhiên. Thế gian không có gì không phải trả giá, cây củ cải là cái giá để ngươi gặp được ta. Mà cho dù ngươi muốn biết sự thật hay tin tức từ chỗ ta, đều phải trả một cái giá nhất định. Ngươi trả thù lao ta, ta cho ngươi lời giải, chẳng phải công bằng rồi đó ư?"

- "Phải, phải, vậy ta muốn biết gì cũng được đúng không? Ông có thể xem hộ ta xem ta có thể bái sư, có thể sống đến bao nhiêu tuổi được không?"

- "Ta không phải thầy tướng số, tương lai của ngươi nằm trong chính tay ngươi, ta không thể biết tất cả như những gì giang hồ đồn đại. Ta chỉ biết mọi chuyện của các triều đại, và vô số sự thật bị năm tháng chôn vùi, nhưng vĩnh viễn cũng không nắm chắc được lòng người."

- " À... nhưng sao ông lại biết nhiều chuyện như thế?"

- "Ngươi thấy những cái lưỡi bị treo đầy căn phòng này không?" Dị Hủ Quân giơ tay lên, Hoa Thiên Cốt cúi rạp đầu xuống không dám ngẩng lên nhìn.

- "Sở thích của ta, thu thập lưỡi người."

Mặt Hoa Thiên Cốt tái mét. Nhưng Thần Nguyệt bộ dáng vẫn vậy

- "Lưỡi ở đây, có cái là tổ tiên ta mấy trăm năm trước mang về, cũng có cái ta mới mang về gần đây. Trong số lưỡi đó, có của nam, của nữ, của trẻ nhỏ, của vua chúa, cũng có của kẻ ăn mày... Ngươi thích loại nào?"

Hoa Thiên Cốt mím chặt môi lắc đầu quầy quậy.

- " Ta thích lưỡi của ngươi được không ? " - mắt nàng mang theo ý cười nhìn vào cái lưỡi đầy đinh của hắn làm hắn cách xa nàng ra .

- " Đi.. " - nàng định nói thì hắn gọi lại và quăng cho nàng thứ gì đó .

- " Này , chụp lấy " - đó là 1 ngọc bội có chữ Thiên . Nàng bắt lấy và đưa vào tay áo

- " Được rồi , cảm ơn Tiểu Cốt đi thôi ! " - quay lại nhìn cô . Hoa Thiên Cốt gật đầu lìa lịa rồi kéo nàng phóng ra khỏi căn phòng ghê tởm này để lại mình hắn ta ở đó .

*
*
*
*

- " Nguyệt ! Người này hoàn toàn không có trong kế hoạch của ta ! " - hắn ta gỡ chiếc mặt nạ ra để lộ khuôn mặt điển trai và lạnh lùng .

- " Ta không rõ nàng là ai ? Chỉ mong ngọc bội đó bảo vệ được nàng . Nguyệt ! "









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro