Chương 5 :

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần thứ hai lên Mao Sơn, khi đi qua mộ Lâm Tùy Ý, nàng đi sau nhìn Hoa Thiên Cốt vui vẻ cho hắn xem Thiên Thủy Tích đang đeo trước ngực.

“Ha ha, bây giờ ta có thể lên Mao Sơn rồi, chờ ta báo tin cho sư phụ ngươi thì có thể sớm mang thi thể của ngươi trở về! Ngươi cứ an tâm nghỉ tạm ở đây nhé!”

Hoa Thiên Cốt và Lãnh Mị Thần Nguyệt đang định đi, đột nhiên lại nghe thấy một tiếng vọng, giống hệt như tiếng quỷ gầm gừ, cô sợ hãi lùi lại hai bước nép mình sát bên Thần Nguyệt .

“Lâm Tùy Ý! Ngươi đừng làm ta sợ!”

Cô cố gắng nghe thật cẩn thận, tiếng đó là từ phía sau rừng vọng lại. Nàng nghĩ thầm, ban ngày ban mặt chẳng lẽ lại gặp ma quỷ quấy phá? Đây là Mao Sơn đấy!

" Tiểu Cốt , đây không phải là tiếng của Tiểu Ý " đấy không phải gầm gừ mà gióng như hét trong tức giận trong tuyệt vọng . Nếu thêm tiếng khóc bi thương như thiếu phụ đi đẻ chắc chắn sẽ tạo nên khung cảnh trêu người cõi lòng nhau . Tưởng tượng thôi thân cũng xốn xoắn rồi .

Khụ... khụ lạc đề rồi !

Thế gian rộng lớn này quả nhiên thứ rắc rối gì cũng có, không giống những con quỷ nhỏ bất lịch sự trong thôn, tối đến tất cả bọn chúng mới cắm rễ xung quanh nhà cô, haizz… Hên là có Tiểu Nguyệt chứ không là xong rồi .

Cô kéo tiểu nhân nhi đang hóng tai lên mà nghe tiếng hét của thai phụ mang giọng đàn ông kia . Vội vàng tránh tiếng vọng kia đi sang bên khác, nhưng đi rất lâu rồi tiếng vọng này vẫn ở bên cạnh, có vẻ như bản thân đang bị âm thanh kia vây hãm. Hoa Thiên Cốt nhìn khắp phía, ai oán thở dài, mình đang mang Thiên Thủy Tích mà, sao lại bị ma xui quỷ khiến nhỉ? Chẳng lẽ chỉ có thể phá bùa chú? Cô cầu mong nhanh thoát khỏi đây cái .

" Tiểu Cốt , đi xem phía trước có gì ! "

Nhưng không được rồi , Tiểu Nguyệt của cô đã nói vậy chẳng lẽ từ chối sao . Càng cố gắng đi về hướng phát ra tiếng vọng kia, thầm nghĩ sao mình xúi quẩy như thế hả trời! Chẳng lẽ thật sự phải vùi xác vào bụng quỷ, chết nơi đất khách quê người này sao? Ôô , Tiểu Nguyệt a ~ ta không muốn bị quỷ ăn , chỉ muốn ăn mu.... phi phi muốn muội cùng ta kề vai sát cánh .

Làm sao mà Thần Nguyệt không biết cô đang nghĩ gì nhưng chỉ vế trước. Thầm trộm cười cười nghĩ đúng là nhân loại cũng có người ngây thơ đáng yêu , trong sáng như vậy a ~

Đến gần Hoa Thiên Cốt mới thấy một thiếu niên chừng mười bốn, mười lăm tuổi bị treo trên cây. Đầu óc nàng mờ mịt, chẳng lẽ năm nay quỷ có mốt ngủ ngược?

Thần Nguyệt nhìn hắn , mái tóc vàng dài như ánh kim . Khí chất thật thoát tục nhưng đáng tiết không phải là tiên với lại quá còn nhỏ đi . Hình như , nàng thấy hắn ở đâu rồi thì phải . Nghĩ mãi vẫn không ra , đúng là già rồi nên lú lẫn mà .

Cô không dám tới gần, chỉ đứng cách đó rất xa xem xem tên quỷ này định giở trò gì. Vỗ về quả tim đang đập thình thịch của mình, cô tự nhủ, so với trước kia, con quỷ này cũng coi như bình thường, không đáng sợ, chẳng lẽ hắn cũng là một con quỷ tốt bụng cần giúp đỡ như Lâm Tùy Ý? Không , có Tiểu Nguyệt ở đây Thiên Cốt mới không sợ .

“Con quỷ” kia hình như đã phát hiện thấy người ở đây, trợn mắt hét lớn: “Hà Đông! Là ngươi hả? Mau tới cứu ta! Cái con quỷ khốn kiếp kia bày Thất Tinh Mê Trận xung quanh đây, ta còn sợ ngươi không tìm thấy ta! Để ta như con cá bị treo ở đây một đêm, lúc thì phơi nắng lúc thì dầm mưa! Tức chết mất! Đợi đến khi ta tóm được hắn, phải lột hết da hắn ra!”

Bởi vì ngược lưng nên Hoa Thiên Cốt không thấy rõ mặt người kia, nhưng chắc là một nam quỷ, hơn nữa còn có vẻ oán hận ngút trời, luôn mồm phải lột da vân vân và vũ vũ, thật đáng sợ, Hoa Thiên Cốt không dám động đậy , nắm chặt áo của Thần Nguyệt .

“Này! Ngươi còn ngốc nghếch đứng ở đó làm gì hả? Không mau thả ta xuống rồi cùng đi tìm con quỷ chết tiệt kia! A, a, con sai rồi, sư phụ đại nhân! Con không nên lỗ mãng xúc động trúng bẫy tên khỉ kia, con xin người mau thả con xuống!”

Thần Nguyệt nhíu nhíu mày bỗng mỉm cười đến mức quái dị làm Hoa Thiên Cốt bên cạnh cũng phải thầm run .

“Con quỷ” kia vặn vẹo thân mình, sau đó xoay người trên không trung, quay đầu lại thấy một Hoa Thiên Cốt giả trai ngây ngô đứng đó , bên là thiếu nữ với nhan sắc mỹ lễ nhìn hắn

“Này! Các ngươi là ai hả? Tên chết tiệt kia, đừng có giả thần giả quỷ! Có bản lĩnh thì giết ta đi, nếu không chốc nữa ta sẽ róc thịt ngươi nấu canh ăn.”

Hoa Thiên Cốt mở to hai con mắt tròn xoe vô tội nhìn hắn lắc qua lắc lại trên không, đột nhiên nhớ tới con nhện trên xà nhà.

Còn nàng thì liên tưởng đến rắn ngũ xà khi chuẩn bị ngâm rượu , nhưng con rắn này uốn éo ghê quá , hay là rắn lai đuông dừa . Đem chế biến thành rượu , uống có ngon không nhỉ .

“Con quỷ” kia đánh giá bọn nàng rất lâu, người cô tuy tản ra một loại khí kỳ lạ thoang thoảng, nhưng không phải tiên, cũng không phải ma quỷ, có vẻ chỉ là một người đi ngang qua. Nhưng còn người bên cạnh , một khí bất phàm , như nhìn trời bằng vung , tiên khí dày đặc ma khí không kém , nhưng nhìn cũng không có vẻ gì nguy hiểm .

Bấy giờ hắn mới thở phào một hơi, nhướn mày lớn tiếng ra lệnh: “Này! Tiểu tử với cô nhóc kia! Thả ta xuống!”

Lãnh Mị Thần Nguyệt rơi vào trạng thái nhìn đời bằng nữa con mắt : cô nhóc ? Ta đang uống rượu ngắm ông cụ cố tổ của ngươi khi còn nằm trong nôi đấy !

Hoa Thiên Cốt vẫn không dám bước tới: “Ngươi là người hay quỷ?”

Thiếu niên chán nản: “Đại gia ơi ta đương nhiên là người! Mau cho ta xuống, có nghe thấy không hả ? "

Hoa Thiên Cốt từ từ tiến lên hai bước, sau đó híp mắt tìm bóng của hắn, nhưng toàn bộ bị đại thụ che mất, không nhìn thấy.

“Tên chết tiệt, sao ngươi sợ hãi rụt rè giống đàn bà thế hả? Không đến đây ta sẽ giết chín họ nhà các ngươi!”

Hoa Thiên Cốt + Thần Nguyệt : Ta chờ ! 乁༼☯‿☯✿༽ㄏ

Hoa Thiên Cốt nghe thấy liền tức giận, nắm tay nàng xoay người bước đi, hừ, dù ngươi là người hay quỷ, bị treo trên cây rồi còn lâu mới giết được ta với Tiểu Nguyệt .

“Này, này, này!” Thiếu niên nóng nảy, ở nơi hoang vu này mãi mới có một bóng người, đành phải mềm giọng.

“ Các ngươi đừng đi mà, mau cho ta xuống đi!”

Hoa Thiên Cốt lúc này mới dừng lại quay đầu nhìn hắn, nghiêm trang chống nạnh. Thần Nguyệt nhếch môi khinh bỉ .Thế đấy, cầu xin là phải như vậy, ha ha.

Thiếu niên kia nghiến răng nghiến lợi, thầm tính toán khi ta xuống phải xử các ngươi mới được.

Hoa Thiên Cốt bước chậm đi qua, vòng quanh người hắn mấy lần.

Thiếu niên giận dữ mắng trong lòng: “Ngươi còn làm gì mà không mau thả ta xuống?”

Cô nhìn khuôn mặt tức giận phừng phừng của hắn mà buồn cười, nhịn không được đưa tay chọc chọc.

Ừ, âm ấm, là người.

Nhưng nàng không lương thiện như thế , tao nhã đưa chân lên và đạp mấy cái thật nhẹ nhàng

Thiếu niên lại nản, hận không thể cắn đứt luôn cắn chết nàng . Tiểu nhóc con này dám bất kính với hắn như thế!

Hoa Thiên Cốt nhìn cảnh trông buồn cười vô cùng đành nhìn xuống , nhanh nhẹn chạy đến leo lên cây, trông nút buộc sợi dây thừng kia mà phát sầu.

“Mau cho ta xuống!!!”

“Ta đang nghĩ xem nên thả ngươi xuống thế nào đây, nút thắt này khó cởi lắm.”

“Ngươi bị ngu hả? Không phải ngươi có liềm ở đấy sao?”

“Ế, đúng rồi.”

Hoa Thiên Cốt lấy liềm ra chém đứt dây thừng. Lãnh Mị Thần Nguyệt nhanh chóng né ra .

“Ối!” Thiếu niên thét lên, nằm bẹp dưới đất, lầu bà lầu bầu. Nhìn nàng bằng con mắt căm phẫn .

Hoa Thiên Cốt vội nhảy từ trên cây xuống.

“Ngươi có sao không?”

“Bà cô ơi! Sao ngươi không nói một tiếng trước?! Cũng không theo trình tự gì cả, đầu tiên ngươi phải cởi dây thừng trên tay ta đã chứ! Còn bà cố kia , thấy té mà không đỡ , làm người ai làm thế ! ” Thiếu niên chật vật đứng lên từ nền đất lầy lội, lệch cả cổ, mẹ ơi, nó chạm đất đầu tiên đấy, đau chết mất.

“Ngươi đừng cử động!”

Hoa Thiên Cốt tiến lên bắt chặt lấy đầu hắn.

“A! Đừng mà!”

Không đợi hắn nói hết lời, đầu của hắn đã bị vặn luôn sang bên kia.

Xong rồi, xong rồi, gãy cổ rồi. Cả một đời kiêu ngạo của hắn không ngờ lại chấm dứt trong tay một thằng nhóc quê mùa nhỏ bé! Hà Đông ơi! Phụ hoàng ơi! Các người nhất định phải giúp con báo thù!

“Ngươi thử cử động xem đã tốt chưa?” Hoa Thiên Cốt vỗ tay, mặt cực kì đắc ý. Cô vốn nghịch ngợm, đi chơi hay ngã hoặc trèo cây bị té, Trương đại phu thường dùng cách này chữa cho cô. Hê hê!

Thiếu niên cố gắng lắc lắc cái cổ. A? Không được. Thử lại lần nữa xem. A? Vẫn không được.

Hắn tung một cước đá thẳng vào mông Hoa Thiên Cốt.

“Thế này mà là tốt hả? Rõ ràng lúc nãy là nghiêng sang trái, thế mà bây giờ bị ngươi vặn nghiêng luôn sang bên phải!”

“A ~ " Thần Nguyệt nhìn thấy cười tươi : “Không sao đâu, cổ ngươi nghiêng sang phải trông đẹp hơn sang trái nhiều lắm.”

Nàng cam đoan , không phải mình dạy hư Tiểu Cốt đâu . Đây phải gọi là : Khi thấy người gặp nạn , phải ra tay giúp đỡ . Giúp xong , kết quả nó hơi trật lấc một chút nhưng không sao . Đây không phải lỗi của mình !

Thiếu niên hận không thể bóp chết nàng, cái này thì khác gì nhau hả? Anh chàng đầu lệch đi về phía trước vài bước, trời ơi, dáng vẻ này tuyệt đối không thể cho người khác thấy, bằng không thanh danh một đời sẽ mất sạch!

“ Các ngươi chờ đó !”

Tiếng hét bi thương vang vọng trời xanh ! Ú ù u ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro