Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cởi dây thừng trên tay ta nhanh lên!”

“A, được, lấy liềm chém nhé?”

“Á, đừng có chém, nhỡ ‘đi’ luôn tay ta thì làm sao! Phải cắt, cắt ấy đồ ngu!”

Hoa Thiên Cốt tháo dây thừng ra, ngồi xổm xuống phủi bùn đất dính trên quần áo cho hắn, chất vải tốt như thế này cô chưa bao giờ thấy. Chắc là con địa chủ giàu có nào đó.

Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên, tuy vẫn còn ngây thơ, người trông như trẻ con, ăn nói lại thô tục, nhưng khí chất cao quý nổi bật của hắn qua ánh mắt có thể lờ mờ nhận thấy. Hắn là người đẹp nhì sau Tiểu Nguyệt mà cô thấy từ trước tới nay . Liếc nhìn Tiểu Nguyệt , thấy nàng đang tự cây mà nhắm mắt , ai dô , Tiểu Nguyệt của mình vẫn là đẹp nhất a .

“Sao ngươi lại bị treo trên cây thế?”

“Liên quan quái gì đến ngươi, không được hỏi nhiều.”

" Vậy thì ngậm lại mồm giúp ! " Thần Nguyệt trừng hắn , cái tên ranh còn này không biết tốt xấu .

“Vậy thì thôi, ngươi bảo trọng. Ta có việc bận, khi khác gặp nhé.” Thiên Cốt nói gằn , cái tên này làm Tiểu Nguyệt giận rồi .

Hoa Thiên Cốt từ biệt hắn xong liền cầm hành trang , nắm tay nàng chuẩn bị đi, bọn cô còn phải tranh thủ thời gian lên núi nữa.

“Này, này, này! Các ngươi đi đâu?” Thiếu niên nóng nảy, vội vàng khập khiễng đuổi theo, “ Các ngươi đã cứu ta, nói đi, ngươi muốn gì? Bạc vàng, mỹ nhân, chức tước, ngươi mặc sức chọn!”

Hoa Thiên Cốt vừa đi vừa lắc đầu: “Không cần, chỉ tốn chút sức thôi mà.”

Cô ngẫm , còn kẻ nào đẹp hơn Tiểu Nguyệt à !

Lãnh Mị Thần Nguyệt bồi luôn : " Với lại bọn ta không thiếu mấy thứ đó ! "

Nàng nghĩ , nhân loại cần mấy thứ đấy lắm à ! Điện của nàng thiếu gì .

“Không được, ta không muốn nợ ai. Các ngươi gặp chuyện phiền phức hay muốn gì cứ nói ra.” Thiếu niên chạy tới trước mặt ngăn bọn nàng lại.

“Thật sự không cần khách khí như thế…” Hoa Thiên Cốt nhìn vẻ mặt bướng bỉnh cố chấp của hắn, không biết nói gì, “Thôi được rồi, trông ngươi cũng có vẻ có đạo hạnh, ta hỏi ngươi chuyện này, ngươi biết những đạo sĩ trên Mao Sơn này không? Họ thật sự có thể diệt trừ yêu ma quỷ quái sao? Có thể bay trên trời giống thần tiên nữa à?”

“ Các ngươi chuẩn bị lên Mao Sơn?” Thiếu niên nheo mắt nhìn bọn nàng

“Đúng vậy, ta muốn bái sư.”

Quay sang nàng hỏi : " Còn ngươi ! "

" Ta dạo chơi theo tỷ ấy thôi ! "

“Bé tí như các ngươi mà một mình đi bái sư?

Thần Nguyệt : "...." Không phải các ngươi mà là ngươi . Không có ta đâu !

Thiên Cốt : "...." Biết vậy lúc nãy treo cao lên rồi .

“Ừ.”

“Có người giới thiệu không?”

“Giới thiệu gì cơ?”

Hiên Viên Lãng đành tốt bụng giải thích , nàng chỉ nói vài câu . Sau đó , đi !

Nàng nhìn hai kẻ gà mờ đi quanh khu rừng mấy lần nhưng vẫn không thể ra được mà bất lực che mặt . Mặt trời đã khuất núi, khắp nơi đều yên tĩnh.

Hoa Thiên Cốt bối rối: “Ngươi đừng để ý tới ta và Tiểu Nguyệt nữa! Tự mình tìm đường đi, cứ thẳng hướng Bắc là có thể ra khỏi rừng. Ở cạnh bọn ta, có đi thêm mấy vòng nữa cũng không ra được.”

Cô nghĩ mình lại bị quỷ ám, nếu Hiên Viên Lãng đi một mình có lẽ sẽ ra ngoài được. Chứ cô thề là không cay cú vì tên này phá thời gian riêng tư của bản thân và Tiểu Nguyệt đâu .

“Ngươi thật ngốc, đây không phải ma quỷ mà là Thất Tinh mê trận do con rùa chết tiệt kia bố trí, bên ngoài không thể vào, mà bên trong cũng không thể ra. Đồ khốn khiếp đó muốn giam ta tới lúc chết đói, làm sư phụ không thể tìm thấy. Ta đã đánh nó bị thương, lại có long khí hộ thể nên con rùa đó chỉ có thể nghĩ cách khiến ta phải khổ sở. Các ngươi cứ xem ta mà bắt được nó thì sẽ trả đũa thế nào!”

Nàng đi sau , nghe vậy thì nhếch môi cười khinh bỉ : " Yên tâm , ngươi bắt không được nó . Nếu gặp lại , ngươi lại bị treo lên lần nữa thì chẳng ai giúp đâu ! Đừng quá phận ! "

Hiên Viên Lãng : "...." Quá đáng !

Hoa Thiên Cốt : "...." Tiểu Nguyệt của cô lại đi cà khịa .

“Có cách gì phá trận pháp đó không?” Để đánh trống lãng , Hoa Thiên Cốt quay lại chủ đề chính .

“Ta cũng không biết cách phá, trận pháp này có lẽ đồ khốn kia đã để mai rùa ở bên ngoài, trên đấy là các loại trận pháp của ngũ hành bát quái, biến hóa hàng ngàn hàng vạn kiểu. Thật ra nó cũng không có gì lợi hại, chỉ dựa vào mấy trận đồ quấy phá khắp nơi ấy mà. Nhưng sao các ngươi lại vào được đây?”

“ Tiểu Nguyệt nói nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của ngươi nên chúng ta đi vào xem thử .”

Thần Nguyệt theo đó gật đầu . Ta tưởng tiểu phụ nào sắp sanh nên mới cần giúp đỡ thôi !

“Thảm thiết cái con khỉ!” Hiên Viên Lãng tức điên, gào với nàng quay sang đánh bốp một cái vào đầu Hoa Thiên Cốt, “Ta chỉ kêu thử một chút để xem sư phụ có nghe thấy không thôi.”

Hoa Thiên Cốt vô tội sờ cái đầu rối tung rối bù của mình, dáng vẻ bẩn bẩn này của cô có lẽ thật sự cũng giống ăn mày đầu đường xó chợ.

Lãnh Mị Thần Nguyệt thở dài , đi lại chỗ cô mà chu đáo sửa lại nhan sắc của cô . Đưa tay vệt nhẹ má cô bé để lau đi vết bẩn trên mặt làm ai đó phải ngượng đỏ mặt và ai đó khó chịu cùng cực .

" Tiểu Cốt , lấy cái thứ mà tên Dị đưa cho hắn ! "

“Người tên Dị Hủ Quân đưa cho ta một thứ, ngươi xem có phải nó mang ta vào không?” Hoa Thiên Cốt nghe vậy đưa Thiên Thủy Tích cho hắn xem.

Hiên Viên Lãng đặt Thiên Thủy Tích trong lòng bàn tay, giống như đang cầm một giọt lệ lạnh lẽo. Tơ máu bên trong từ từ xoay tròn, uốn lượn, phát ra ánh sáng như một vật thể sống.

“Mặc dù có pháp lực rất mạnh bên trong, nhưng sao ta chỉ cảm thấy nó là yêu vật nhỉ? Các ngươi đi tìm Dị Hủ Quân làm gì? Truyền thuyết nói hắn chuyên ăn lưỡi người đã chết, tính tình giả dối, kỳ quặc lại thất thường, là quái vật không hơn không kém.”

“Không phải! Tuy ông ta có chút đáng sợ, nhưng kỳ thật rất tốt, luôn đối xử bình đẳng với những người gặp khó khăn cần giúp đỡ hay muốn biết chân tướng chuyện gì đấy. Ngươi trả thứ này lại cho ta để ta lên núi!”

“Mẹ kiếp! Nói như ngươi thì lão ta lấy việc giúp người làm niềm vui à?” Hiên Viên Lãng bất lực. Đã nhiều năm rồi, đối với hoàng cung đại nội mà nói, Dị Hủ các chính là một thế lực phản động còn khủng khiếp hơn cả yêu ma quỷ quái.

Bao án oan hành thích vua, bao tranh đấu lục đục, bao lần đổi trắng thay đen, ngay cả lịch sử cũng có thể bị sửa đổi, sự thật gì thiên tử cũng có thể một tay che trời. Nhưng Dị Hủ các, bởi vì có sự tồn tại của nó, không gì có thể hoàn toàn biến mất. Cho nên từ quan lại đến phi tần, từ thái giám tới cung nữ, chỉ biết ít nhiều chuyện quan trọng, lúc hạ táng đều bị phụ hoàng cho người tới cắt lưỡi.

Hắn không hiểu lắm đành hỏi phụ hàng , nhưng từ ngày ấy đã quyết định, đời này nhất định phải trở thành một nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, tấm lòng trong sạch. Không có gì phải che giấu hay tránh né, sau khi chết cũng chẳng phải sợ kẻ nào tới cắt lưỡi mình.

Đã là bí mật, nhất định không phải chuyện gì tốt, cho nên hắn không cần!

" Hắn còn rất ki bo , ta xin cái lưỡi hắn để làm kỷ niệm mà hắn còn không cho ! " Thần Nguyệt làm vẻ mặt tiếc nuối , chống cầm nói .

Hiên Viên Lãng như thấy quỷ , tái xanh mặt nhìn nàng . Mẹ nó , kẻ này không phải người .

Hoa Thiên Cốt hoàn toàn không để ý tới suy nghĩ rối rắm của hắn và như đã quen với tính của nàng , chỉ lấy lại Thiên Thủy Tích rồi đeo lên cổ, lẩm bẩm: “Chẳng sao cả, cảm giác mách bảo ta ông ấy không phải là người xấu, sẽ không hại bọn ta, bằng không ông ấy việc gì phải giúp .”

“ Các ngươi đã đưa gì cho ông ta?”

“Hả?”

“Ta hỏi ngươi đã đưa gì cho ông ta? Ông ta là loại người chỉ thích trục lợi.”

“Không gì cả, chỉ nói cho ông ấy biết tên , bát tự và thông tin của Tiểu Nguyệt thôi.”

Hiên Viên Lãng chau mày, càng cảm thấy không ổn: “Sau này không được nói bát tự cho người khác càng không để biết thông tin của nàng , nếu gặp phải kẻ có tà thuật cao siêu, sẽ giết hoặc khống chế các ngươi rất dễ dàng.”

“Ừm, ta biết rồi.” Hoa Thiên Cốt sờ bụng, đói quá, đi không nổi.

“Cho dù thế nào, ngươi lên được Mao Sơn thì hãy ném ngay thứ này đi, không nên mang theo, hiểu không?”

“Được, được, được…” Hoa Thiên Cốt bất đắc dĩ gật đầu, người này đúng là quen ra lệnh cho người khác.

Thần Nguyệt lại dựa vào người Tiểu Cốt nói : “ Trời sắp tối rồi , ta đói , muốn nghĩ a ~ "

“Được, nhóm lửa trước đã, tiểu tử ngươi qua bên kia kiếm ít củi về đây. Ta đi xem có thỏ hoang hay gà rừng gì đó ăn được không. Còn cô nhóc này ở đây đừng đi lạc ! ”

“Nhưng bên kia tối lắm, nhỡ có quỷ thì sẽ bị ăn thịt đấy…” Hoa Thiên Cốt do dự, cô sợ bóng tối nhất, đêm đến không bao giờ dám chạy lung tung. Nếu đi luôn có Tiểu Nguyệt dắt .

“Nói hươu nói vượn, quỷ chứ có phải là yêu quái đâu, ăn thịt ngươi làm gì?! Đứng thẳng lên, cô nhóc này còn không sợ ,nhìn cái dáng vẻ run như cầy sấy của ngươi thật chẳng giống nam nhân gì cả !”

“Ta vốn dĩ có phải nam nhân đâu…” Hoa Thiên Cốt nhỏ giọng nói thầm, nhưng cũng lười giải thích. Trương đại phu dặn một mình ra ngoài phải chú ý đề phòng, giả nam tử sẽ an toàn hơn một chút. Ông còn đặc biệt nhấn mạnh rằng nam hay hay nữ cũng giống nhau, không phải vì mình là con gái mà cần người khác chăm sóc nhiều hơn. Vì vốn dĩ cô đã có Tiểu Nguyệt chăm sóc . Mắt của cô tối lại nhìn tiểu nhân nhi kia .

Ân , chỉ cần nàng .

Hoa Thiên Cốt trở lại nhiều cũ , nhưng chốc lát sau đã thấy Hiên Viên Lãng bắt được mấy con gà rừng.

Bởi vì hai năm nay màn trời chiếu đất đi theo Hà Đông, Hiên Viên Lãng từ lâu đã không còn tính kiêu căng nữa.

" Vậy ai nấu đây ? " Hai kẻ khờ nhìn qua lại rồi nhìn chăm chăm vào nàng .

Còn gì ngoài bất lực , nàng đem nó đi chế biến . Thật sự món ăn của nàng làm rất ngon , gia đình Hoa Thiên Cốt và Mộc Khinh Ưu chứng nhận điều đó cả ngài ấy cũng rất ưng . Không lâu sau mùi thơm ngào ngạt bốc lên là hai người kia thèm nhỏ dãi , sau khi chín , nàng đưa cho bọn họ ăn gặm ngấu nghiến , còn nàng nhảy phắt lên cây gần đó uống rượu .

Khi ăn xong , nàng nhìn bọn cô nói : " Các ngươi không định giới thiệu à ! "

" Ách... Ta là Hiên Viên Lãng ! " hắn gãi đầu ngượng nghịu , quên bén mất !

" Ta là Hoa Thiên Cốt , còn muội ấy là Nguyệt !

" Ân ! " như đã ghi nhớ tên của nàng , hai đứa trẻ nào đó lại lăn ra ngủ xã lai .

Nhắm nhát chút rượu , lại ngước nhìn trời se lạnh chuẩn bị sắp mua kia . Nổi hứng , lại hát lên một bài :

" Ánh sáng , lấp đầy sự thiếu sót của thế gian , vô tư độ lượng .

Thấy chưa , ngươi dù tín toán chu toàn ở đâu thì đến nơi cũng phải bàng hoàng .

Vậy đấy , phải có dũng khí đối mặt với người đời vô lý .

Ôm trái tim nóng bỏng ngoan cường đi về hướng pháp trường rộng lượng .

Từng nứt toát , từng vỡ tan , nay tất cả đều vắng vọng lại trống rỗng .

Đến cuối cùng , may mắn làm sao khi hoàng hôn vẫn chiếu rọi tấm thân này .

Không còn kịp kể câu chuyện lắm thăng trầm .

Có núi non hiểm trở trập trùng thỏa mãn nỗi ngông cuồng của tuổi trẻ .

Có trăng tròn gọi khắp biển xanh , ly tràn Ánh Trăng .

Kìa núi nước kiêu kỳ cô độc , lẵng lẽ nghe lời ta ca tụng .

Những câu chuyện nhân gian ca tụng cũng chỉ tầm thường thôi . "

Giọng hát vang lảnh , thanh thoát , nhẹ nhàng đầy sắc âm khiến núi rừng rừng rinh theo , những thú vật tàn bạo tới đâu cùng nằm im mà dỏng tai nghe âm thanh tuyệt dịu ấy .

Chỉ có nàng không biết , những đôi mắt kia đang hướng vào mình mà si mê !

_________________________________

Ai dô , chương dài quá rồi nhỉ , càng dài độc giả sẽ mau chán ngấy a ~ . Có nên cắt giảm không nhỉ .

Thôi bye bye , ta lại mất tích một thời gian đây ! 

Bài trên : Thập niên nhân gian

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro