Chương 20: Nảy Sinh Tình Cảm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




"Cái gì, ngươi cái con mọt sách này là con trai của Kỷ tiên sinh!" Tiểu Nguyệt không thể tin hét lớn, ngay trước mặt nàng đang diễn ra cảnh phụ tử dịu dàng thắm thiết trùng phùng.

Vừa nghe lời này của Tiểu Nguyệt, Kỷ Hiểu Lam có chút mất hứng, quặm mặt quay đầu trả lời lại:"Cái gì ngốc tử, hắn đàng hoàng là con trai Kỷ quân Kỷ Hiểu Lam ta, Kỷ Uyên Kỷ Thiên Lân!"

Hắn vừa dứt lời, rốt cục không làm thư sinh vô danh, Kỷ Uyên liền cười hành lễ nói:"Kỷ Uyên Kỷ Thiên Lân ra mắt các vị cô nương, vừa rồi chỗ thất lễ mong hãy lượng thứ!" Lễ này đi xuống thật sự là nhất phái tao nhã, thấy mọi người đều ca ngợi, tốt một thiếu niên nhã nhặn tuấn tú. Sau đó mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Kỷ Hiểu Lam, lại đồng thời cau mày.

Lại là Tiểu Nguyệt nhanh mồm nhanh miệng thốt ra:"Ngươi thế nào lại là con trai của Kỷ tiên sinh?"

Kỷ Hiểu Lam lúc đầu vì Kỷ Uyên mà sắc mặt đã hoà hoãn lại nhất thời lại trở nên khó coi, hắn mất hứng quát lên:"Hắn làm sao lại không thể là con ta?"

"Không phải không phải không phải, ta là nói tiên sinh tại sao lại có thể có con trai cao cường như vậy?" Tiểu Nguyệt vội vàng khoát tay nói năng lộn xộn giải thích, ai dè càng giải thích càng loạn, Kỷ Hiểu Lam sắc mặt ngày càng khó coi, cuối cùng thanh âm của Tiểu Nguyệt càng ngày càng nhỏ, Mạc Sầu nhìn chằm chằm Hạ Tiêu Thanh.

"Tiên sinh, ngươi đừng nóng giận, ngươi cũng biết Tiểu Nguyệt luôn không biết ăn nói." Mạc Sầu vội vàng trấn an nói, rồi hướng Kỷ Uyên giải thích:"Kỷ công tử ngươi cũng chớ để ý, ta là Mạc Sầu, nàng ấy là Tiểu Nguyệt, tỷ muội chúng ta trước đây cuốn vào một vụ án, lúc vụ án kết thúc nhờ có tiên sinh thiện tâm thu nhận chúng ta, miễn cho chúng ta lưu lạc đầu đường." Nói chuyện xong cẩn thận, làm cho Kỷ Uyên triển mi trả lời:"Hai vị cô nương không cần để ý, chuyện của hai vị của tại hạ đã nghe phụ thân ở thư trên đề cập tới, may nhờ có hai vị chiếu cố cuộc sống thường ngày của phụ thân."

"Kỷ công tử không cần khách khí, cứ gọi ta Mạc Sầu, gọi nàng ấy là Tiểu Nguyệt được rồi." Mạc Sầu thở phào nhẹ nhõm cũng cười nói, vừa chỉ đám người của Tử Vi, đang muốn giới thiệu. Lại nghe Kỷ Hiểu Lam ở một bên càu nhàu:"Hắn hai mươi mấy thì có thể có một đống nhi tử, Kỷ Hiểu Lam ta già hơn dựa vào cái gì không thể có một người con trai dáng dấp anh tuấn tiêu sái." Nói xong còn chưa hết giận mà hít vài hơi khói chỉ có tức giận buông ống điếu (cái tẩu).

Cái này khiến tất cả mọi người nở nụ cười, mà Kỷ Uyên là người đầu tiên cười ra tiếng, đến cuối cùng Kỷ Hiểu Lam cũng tưởng mình không thể ngưng cười được. Cũng may Kỷ Hiểu Lam là người rộng rãi, sau khi cười xong liền đem toàn bộ sự việc buông xuống, tràn đầy phấn khởi mà lôi Kỷ Uyên ra sân đầy người giới thiệu:" Thiên Lân, vừa rồi là Mạc Sầu và Tiểu Nguyệt ngươi mới gặp, đây, vị này chính là Tử Vi, là cháu ngoại của Hạ bá phụ, phía sau là người nhà của nàng, theo thứ tự là Tề thúc, Thanh Mai (cây mơ, Mai di, Thanh di), Tương Diệp, Kim Tỏa, mấy ngày nay cha họ nhờ ta chiếu cố bọn họ." Vừa nói vừa chỉ từng người cho Kỷ Uyên phân biệt.

"Mấy năm nay ta đều ở quê nhà làm bạn với tổ phụ, nương cùng đại ca ta mất sớm, tỷ tỷ lại lấy chồng xa, làm cho cha ta một mình ở Kinh Thành lẻ loi, có nhiều lo lắng, hôm nay có thể thấy được nhờ có các vị chiếu cố, Thiên Lân lần nữa cám ơn!" Nghe xong, lời nói Kỷ Hiểu Lam, Kỷ Uyên lần nữa thi lễ, trịnh trọng nói tạ ơn.

Mọi người là lần đầu tiên nghe được việc nhà của Kỷ Hiểu Lam, không nghĩ tới người luôn luôn vui cười hay nổi giận như hắn lại có sự tình thảm như vậy, trong lòng không khỏi đều có chút giật mình.

Vẫn là Tử Vi phản ứng kịp, cố ý nói rằng:" Kỷ thúc thúc không cần khách khí như vậy, Kỷ gia gia cũng khiêm nhường, ngược lại là hắn chiếu cố chúng ta nhiều mới phải. Hơn nữa ta là vãn bối, Kỷ thúc thúc trực tiếp gọi Tử Vi là được, không cần cô nương này cô nương kia." Nói xong còn đối với Kỷ Uyên làm một cái rất mặt quỷ đáng yêu, thè lưỡi, gọi ngươi ngay từ đầu khiến cho một dáng vẻ miễn cưỡng lại thần bí khó lường.

Những người khác ngoại trừ Tề thúc và Thanh Mai âm thầm gật đầu xưng phải bên ngoài, thấy Tử Vi và Kỷ Uyên cùng tuổi tác như vậy, nàng mở miệng một tiếng Kỷ thúc thúc, nghe vào tai là không nói ra được không được tự nhiên, nhưng lại không thể nói nàng gọi sai, thần sắc đều có chút rối rắm. Phản ứng lớn nhất dĩ nhiên là Kỷ Uyên, bất quá hắn mới mười tám tuổi lại bị gọi thành lão già bốn mươi năm mươi tuổi, sao không phải làm người ta buồn bực, nhưng nhìn người trước mắt cười tươi như hoa, lại không tiện nói, một cơn giận suýt chút nữa là hắn thổ huyết, cuối cùng chỉ có thể cứng nhắc nói một câu:" Ta đây cung kính không bằng tuân mệnh, các vị cô nương, Tề thúc, Thanh di cũng không cần khách khí, trực tiếp gọi ta là Thiên Lân đi!" Nói xong còn rất có thâm ý liếc nhìn Tử Vi, Tử Vi chẳng thể để ý nháy mắt mấy cái, bị Phúc Khang An làm hư tâm tình nhưng bởi vì như thế mới dần dần khôi phục.

" Được rồi, được rồi, mọi người đừng đứng ở trong sân nữa, để ăn mừng Kỷ tiên sinh được thả ra, cũng để ăn mừng cha con Kỷ tiên sinh gặp lại . Nô tỳ đi chợ mua chút thức ăn trở về, buổi trưa sẽ làm phong phú một chút." Thanh Mai cuối cùng thương yêu Tử Vi, thấy mọi người đều bị lời nói của Tử Vi khiến cho thần sắc khác thường, mặc dù không cho rằng là lỗi của tiểu tiểu thư nhà mình, nhưng vẫn là tiến lên hoà giải.

"Đúng rồi, Thanh di, ta và Tiểu Nguyệt cùng ngươi đi." Mạc Sầu là người đầu tiên đáp, một là sợ một mình Thanh Mai sẽ không làm được, hai là Tiểu Nguyệt ở đây còn không biết sẽ nói ra những lời không hay nào không vẫn là mang nàng theo trên người mới yên lòng.

"Vậy được rồi! Các ngươi đi sớm về sớm nha!" Kỷ Hiểu Lam cũng vui tươi hớn hở mà đáp, đồng thời nhẹ nhàng đụng vào Kỷ Uyên, gương mặt của Kỷ Uyên vẫn cứng ngắc cũng chỉ được kéo ra một nụ cười có lệ, chẳng qua là Thanh Mai xem vẫn là không khỏi cười cho thỏa đáng.

"Vậy chúng ta cũng về phòng trước, Kỷ gia gia cùng Kỷ thúc thúc cũng có thể cùng nhau tâm sự về quan hệ cha con." Tử Vi nhìn một chút, liền lôi kéo Tương Diệp cùng Kim Tỏa nói.

Kỷ Hiểu Lam tán thành gật đầu, trong lòng thầm khen Tử Vi hiểu đạo lý quan trọng, hắn xác thực có nhiều chuyện muốn cùng Thiên Lân nói, đặc biệt là lần này Thiên Lân là vào kinh để đi thi, làm cha đương nhiên phải dốc lòng dạy bảo mới phải, dĩ nhiên càng an tĩnh càng tốt . Kỷ Uyên cũng cảm tạ Tử Vi giúp hoàn thành ước vọng, hắn cũng có nhiều chuyện muốn cùng phụ thân nói, hơn nữa lần này thông qua thi Hương tới tham gia thi Hội thi Đình, đương nhiên phải nhờ phụ thân người từng trải, xin chỉ bảo thật tốt, đương nhiên chỉ có hai người là tốt nhất. Có điều là nghe được ba chữ Kỷ thúc thúc vẻ mặt không khỏi lại giật giật.

"Được rồi, Tiểu Nguyệt." Lúc mọi người đều tản đi ai về chỗ nấy, Kỷ Hiểu Lam đi mấy bước đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, vội vàng kêu:"Đừng quên đem bình ô mai đưa cho thái hậu."

"Được." Tiểu Nguyệt cao giọng đáp, cùng Mạc Sầu nói, phải đi trù phòng lấy ô mai. Mọi người lần nữa tản đi.

Không bao lâu sau, Tiểu Nguyệt đột nhiên mồ hôi đầy đầu mà chạy đến, vội vàng nói:" Tiên sinh, tiên sinh, cái bình ô mai trống rỗng." Một câu nói làm cho mọi người lại đứng lại.

"Cái gì?" Người luôn luôn tỉnh táo như Kỷ Hiểu Lam giờ lại càng hoảng sợ, phải biết rằng hắn toàn dựa vào ô mai mới tránh được tai ương vào ngục, không khỏi gấp nói:" ta nhớ lúc ấy ướp thật nhiều, sao lại không còn nữa?" Nói xong còn khoa tay múa chân số lượng.

"Đúng vậy, có hai cái bình lớn đâu." Tiểu Nguyệt liên tục gật đầu, cũng nghi hoặc khó hiểu.

"Ở đâu vậy? Vậy phải làm sao bây giờ?" Mạc Sầu nóng nảy, những người khác biết nặng nhẹ cũng gấp, coi như là Kỷ Uyên đầu óc mơ hồ nhìn cha mình gấp đến độ xoay quanh cũng lo lắng không ngớt.

"Lẽ nào liền không thể làm mới sao?" Kỷ Uyên hỏi.

"Không được, ô mai ướp thêm mấy ngày ăn mới ngon, ô mai mới làm không có mùi vị, thái hậu đã từng ăn, làm sao sẽ chịu ăn ô mai mới làm." Lời này của Tử Vi, người sáng lập ô mai giải thích, làm tắt hy vọng của tất cả mọi người.

"Vậy làm sao bây giờ ?" Tiểu Nguyệt gấp đến độ muốn khóc:"Ta mà biết ai trộm ô mai ta sẽ không để cho hắn sống yên! Chẳng lẽ là Phúc Khang An? Nhất định lại là bọn hắn không có lòng tốt."

" Tiểu Nguyệt tỷ, ở đây ta còn có một vò, là mấy ngày trước mới vừa làm, mùi vị sẽ không kém nhiều, trước đưa cho thái hậu để ứng phó." Đúng vào lúc này, chẳng biết lúc nào không để ý, Tương Diệp ôm một cái cái bình giống như thiên sứ xuất hiện giải quyết vấn đề khó khăn của mọi người.

Tiểu Nguyệt cũng bất chấp cái nhìn của người khác, vội ôm rồi cái bình chạy đi ra ngoài, thứ này vẫn là sớm một chút giao ra yên tâm, miễn cho lại sợ bóng sợ gió một trận.

"Tương Diệp ngươi nghĩ như thế nào lại ướp cả một vò, lần này thực sự là lập công lớn." Nhìn Tiểu Nguyệt xông ra, Kỷ Hiểu Lam hướng về phía Tương Diệp khích lệ nói.

"Không phải một vò, mà là năm vò, nếu không phải tiểu thư ăn quá nhanh nô tỳ cũng không nghĩ sẽ ướp." Tương Diệp nghiêm trang đáp, trong mắt lại lộ ra ý cười.

Lần này tất cả mọi người biết tên đầu sỏ là ai, đều đồng loạt nhìn về phía Tử Vi.

"Cần gì phải nhìn ta như vậy, tại sao có thể là ta ăn? Ta chỉ ăn có chút hơi ..." Tử Vi đương nhiên không thừa nhận, nàng làm sao có thể ăn nhiều như vậy, chờ đã, dường như, có lẽ, hình như, hình như, nàng mơ hồ thấy mấy ngày nay đem ô mai coi như thịt của Phúc Khang mà gặm đã tiêu hao có chút lớn, thật chẳng lẽ là? Có thể sao, lần này Tử Vi cũng không xác định rồi, có chút chột dạ nhìn mọi người một cái, hận không thể đào lỗ để chạy đi, chẳng qua Tương Diệp người này từ lúc nào học được tính phúc hắc như thế. Bất mãn liếc mắt nhìn Tương Diệp, một mặt lại lấy lòng Kỷ Hiểu Lam:" Kỷ gia gia, dù sao cũng gió êm sóng lặng là tốt rồi! Quá trình không quan trọng kết quả mới là quan trọng nhất." Nói xong còn không đợi mọi người phản ứng ném câu tiếp theo:" ta đi xem sách đây." Liền chạy mấy dạng rồi .

"Đứa nhỏ này." Kỷ Hiểu Lam làm sao có thể thật sự tức giận, khẽ cười một tiếng, còn nói thêm:" được rồi được rồi, nếu không còn chuyện gì nữa, nên làm gì thì đi làm đi!" Nói xong cũng lôi kéo tay của Kỷ Uyên hướng thư phòng đi tới.

Kỷ Uyên lại cảm thấy lòng phanh phanh nhảy không ngừng, có rất ít nữ hài có thể đáng yêu như vậy, bất kể tức giận hay là nịnh hót hoặc giả ngu, giống như mùa hè vậy rực rỡ sáng lạn. Không được không được, hắn là tới đi thi, đương nhiên bài vở và bài tập làm trọng, chỉ là, nhưng mà ... Ai, hắn cái Kỷ thúc thúc này nghĩ gì thế, cuối cùng Kỷ Uyên có chút thất vọng gãi gãi đầu một cái.

Đôi lời của tác giả: đương nhiên trong lịch sử Kỷ Hiểu Lam có ba nhi tử, đều có danh tiếng, bởi vì là nửa văn chương rỗng tuếch cho nên hư cấu một chút, hy vọng bỏ qua cho.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro