Chương 33: Hỗn loạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Trong vài ngày tiếp theo sau đó, toàn trường không nói gì khác ngoài chuyện Sirius Black. Những giả thuyết về cách thức hắn đã đột nhập được vào trong tòa lâu đài càng lúc càng trở nên hoang đường.


Một con bé bên nhà Hufflepuff, Hannah Abbott, đã tiêu gần hết thì giờ trong buổi học Dược thảo để kể cho bất cứ ai chịu nghe rằng Black có thể hóa thành một bụi hoa.


Tấm tranh rách nát của Bà Béo đã được gỡ khỏi tường và thay thế bằng chân dung Ngài Cadogan và con ngựa con xám múp míp của ông. Không ai vui mừng lắm về chuyện này. Ngài Cadogan dành một nửa thì giờ của ông thách thiên hạ đấu tay đôi, và một nửa thì giờ còn lại thì ông dành để nghĩ ra những mật khẩu phức tạp hết sức kỳ cục mà ông thay đổi ít nhất hai lần mỗi ngày.


Seamus Finnigan tức giận nói với Percy: "Ổng phát khùng rồi. Chúng ta không thể kiếm người nào khác sao?"


Percy nói: "Không một bức tranh nào khác chịu nhận công việc này. Ai cũng hoảng vía vì những gì đã xảy ra cho Bà Béo. Chỉ có Ngài Cadogan là người duy nhứt đủ dũng cảm để tình nguyện nhận việc."


Charmy cầm hộp ủ ấm khoai tây chiên trên tay nhìn vào bức chân dung đang nhăn nhó nghĩ mật khẩu trên tường. Trong đầu cô nghĩ...



Nếu nhiều người bất mãn vậy chi bằng cô phá huỷ cái bức tranh này đi rồi để cừu đứng đó. Mỗi lần có người đi qua cần thu phí bằng đồ ăn. Như vậy không phải cô ăn mãi cũng không hết được sao?



Harry cầm sách cho tiết tiếp theo nắm tay Charmy bước lên thang dịch chuyển dựa vào biểu cảm thèm thuồng của cô nhìn bức tranh cũng đoán ra được. Gõ đầu nhỏ một cái liền nói: "Không được làm vậy, cậu sẽ bị đuổi học đấy."


Charmy tỉnh mộng, nhíu mày nói: "Nhưng mà để bức tranh để đó cũng đâu có tác dụng gì. Chi bằng..."


"Không được." Harry nghiêm túc nói.


Charmy tội nghiệp rũ rũ đầu cũng không cố nói thêm gật gật đầu đi.


"Mấy ngày hôm nay hãy ở nhà chính thôi nhé, đừng đi ra ngoài khi không cần thiết biết không Charmy?"


Charmy đáp: "Tại sao?"


Harry trầm mặc không nói, từ hôm đó đến giờ cậu luôn bị giám sát chặt chẽ. Các giáo viên luôn kiếm được cớ để đi kèm nó dọc hành lang và Percy thì cứ lẽo đẽo theo đuôi ở khắp mọi nơi như một chú chó vệ sĩ cực kỳ vênh váo. Đã vậy, giáo sư McGonagall còn kêu Harry vô văn phòng của bà với vẻ mặt u ám đến nỗi Harry nghĩ là có người vừa mới chết.


Bước vào phòng với khuôn mặt bình thản không hoảng loạn, Harry thẳng tắp đối diện với bà: "Giáo sư gọi con sao?"


Bà nói với một giọng cực kỳ nghiêm trọng: "Bây giờ cũng không cần giấu diếm con nữa, Potter à. Cô biết tin này sẽ làm cho con hoảng hốt, nhưng mà Sirius Black..."


"Con biết hắn đang săn đuổi con. Con đã nghe ba của Ron nói chuyện với mẹ của cậu ấy. Ông Weasley làm việc cho Bộ Pháp thuật mà."


Giáo sư McGonagall dường như bị dội ngược. Bà đăm đăm nhìn Harry một lát rồi nói: "Cô hiểu rồi! Thôi được, trong trường hợp đó, Potter à, con sẽ hiểu được tại sao cô thấy là không nên để cho con luyện tập Quidditch vào các buổi tối. Ở ngoài sân đấu một mình với mấy thành viên trong đội bóng mà thôi thì rất là sơ hở, thiếu cảnh giác, Potter à."



Nói đến đây còn không nhận ra sao? Nghi ngờ? Hay là nói cậu có thể chính là con mồi khiến Black thò mặt ra. Một phép thử đáng để thực hiện đúng không?


Harry gật đầu không có xúc động chỉ ngước lên nhìn bà nói: "Chúng ta sẽ đấu trận đầu tiên vào thứ bảy! Thưa cô."


Giáo sư McGonagall chăm chú quan sát Harry. Bà quan tâm đến triển vọng của đội tuyển Gryffindor, nói cho cùng, chính bà là người đã tiến cử nó làm Tầm thủ ngay từ đầu.


"Hừm..."


Giáo sư McGonagall đứng dậy, nhìn đăm đắm ra sân đấu Quidditch mờ mịt trong màn mưa bên ngoài cửa sổ.


"Thôi thì... có Trời đất biết cho, cô cũng muốn cuối cùng đội tuyển nhà mình giành được cúp... nhưng cũng vậy thôi, Potter à... Nếu có một giáo viên có mặt trong lúc tập thì cô sẽ yên tâm hơn. Để cô nhờ bà Hooch trông coi dùm những buổi tập luyện của con."


Harry cúi đầu cười khẽ, ngẩng mặt lên liền thành khuôn mặt vui sướng đáp lời giáo sư: "Con cảm ơn giáo sư."


Bà Hooch không phải là vấn đề, giấy phép đi lại vào ban đêm xuất cậu có được rồi.

...


Thời tiết cứ càng lúc càng tệ hại hơn khi gần đến ngày diễn ra trận đấu Quidditch đầu tiên. Không chút sờn lòng, đội tuyển Gryffindor vẫn luyện tập chuyên cần hơn bao giờ hết dưới con mắt giám sát của bà Hooch. Thế rồi, vào buổi tập cuối cùng trước trận đấu ngày thứ bảy, Oliver Wood thông báo cho cả đội biết một tin chẳng lành chút nào. Wood nói, có vẻ giận lắm.


"Chúng ta sẽ không đấu với đội Slytherin! Flint vừa mới gặp tôi. Thay vào đó, chúng ta sẽ đấu với đội Hufflepuff."


Tất cả thành viên còn lại trong đội tuyển đều đồng thanh hỏi: "Tại sao?"


Wood nói, răng nghiến: "Flint cáo lỗi rằng cánh tay của Tầm thủ đội họ vẫn chưa lành. Nhưng lý do thực sự khiến họ làm như vậy thì quá rõ ràng: không muốn thi đấu trong điều kiện thời tiết này! Họ cho rằng thời tiết xấu sẽ làm hỏng cơ may của họ..."


Suốt mấy ngày nay luôn có gió lớn và mưa to, và trong khi Wood nói, cả đội nghe tiếng sấm rền vọng lại từ xa xa.


"Tay của Malfoy chẳng bị làm sao hết! Nó chỉ giả vờ mà thôi!" Một người trong đội nói.


Harry cười mỉm, Malfoy.. Slytherin... hay là nói, họ đang dùng chính điểm nổi bật của nhà mình để tránh đi tình huống xấu nhất. Dành một lời khen cho Malfoy.


Ngước mặt lên trời mây đen cùng bão giông tàn phá, nếu không phải có việc cần làm có lẽ cách làm của cậu cũng sẽ như vậy. Chỉ có những kẻ ngốc mới dùng cái kiêu hãnh mà tự hào đấu trong thời tiết này thôi.


Nói đúng, thành thật quá dễ ăn thiệt... vừa hay Gryffindor cùng Hufflpuff không thiếu.


Wood nói một cách cay đắng: "Anh biết chuyện đó, nhưng chúng ta không thể chứng minh được. Bấy lâu nay chúng ta đã luyện tập trong tinh thần và chiến thuật đấu với Slytherin, chứ không phải với Hufflpuff, phong cách của hai đội này hoàn toàn khác nhau. Đội Hufflepuff lại có một đội trưởng kiêm Tầm thủ mới: Cedric Diggory..."


Angelina, Alicia và Katie các thành viên nữ bỗng nhiên khúc khích cười. Trước sự vô tư này, Wood cau mày hỏi: "Chuyện gì vậy?"


Angelina nói: "Có phải anh ta là một anh chàng cao lớn đẹp trai không?"


Katie nói thêm: "Mạnh mẽ và lặng lẽ nữa."


Cả ba cô gái lại khúc khích cười tiếp. Fred sốt ruột: "Anh ta cứ lặng lẽ là vì anh ta đần đến mức không thể xâu hai từ lại với nhau để nói thành câu. Anh Wood, em không biết tại sao anh lại lo lắng như vậy, Hufflepuff là đội dễ xơi nhất . Năm ngoái, trong trận tụi mình đấu với họ, Harry đã bắt được trái banh Snitch trong vòng có năm phút! Anh nhớ không?"


Wood quát ông ổng, hai mắt anh lồi ra sáng quắc: "Chúng ta đã chơi trong những điều kiện hoàn toàn khác bây giờ! Diggory đã tổ chức được một đội rất mạnh! Hắn là một Tầm thủ xuất sắc! Anh lo là các em sẽ phải chịu như vầy: chúng ta không được xả hơi! Chúng ta vẫn phải giữ mục tiêu của chúng ta! Tụi Slytherin đang tìm cách chơi xỏ mình! Chúng ta phải thắng!"


Fred tỏ ra có phần sợ hãi: "Bình tĩnh đi anh Oliver! Chúng ta sẽ thi đấu với đội Hufflepuff một cách nghiêm túc. Hết sức nghiêm túc."

.

.

.

Vào hôm trước ngày thi đấu, gió thổi tới mức hú cả lên và mưa to chưa từng thấy. Bên trong những hành lang và các phòng học tối đến nỗi phải thắp thêm đuốc và đèn lồng. Bọn nhà Slytherin trông chảnh hết biết, mà chảnh nhất là Malfoy.


Thở dài khi một cơn cuồng phong dộng ầm ầm bên ngoài cửa sổ: "Ôi, giá mà tay của tôi khá hơn một chút!"


Ánh mắt hơi liếc sang Harry cười cợt như thể chính mình mới là người chiến thắng.


Harry không quan tâm, còn không thèm liếc một cái. Trước cửa phòng học môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, mở cửa ra vào bên trong. Harry cứ nghĩ người gặp sẽ là ông thầy mới, nhưng người ngồi ở bàn giáo viên ngước mặt lên nhìn nó không phải là giáo sư Lupin, mà chính là thầy Snape.


Harry thở dài.


"Bài học đã bắt đầu mười phút rồi Potter, thành ra tôi thấy phải trừ nhà Gryffindor mười điểm. Ngồi xuống."


"Giáo sư Lupin đâu rồi ạ?"


Thầy Snape trả lời với một cái cười nham hiểm:
"Ông ấy bảo là ông bệnh quá không dạy được hôm nay. Tôi tưởng tôi bảo trò ngồi xuống rồi mà?"


Harry bước chầm chậm về chỗ và ngồi xuống. Thầy Snape nhìn quanh lớp học: "Như tôi đã nói trước khi Harry xen vào, giáo sư Lupin đã không để lại sổ theo dõi đầu bài mà các trò đã học cho đến nay..."

Hermione nhanh nhẩu nói: "Thưa thầy, chúng con đã học đối phó với Ông Kẹ, Ngù Đỏ, ma da và thủy quái, và chúng con chỉ mới bắt đầu..."


Thầy Snape lạnh lùng bảo: "Im lặng. Ta không hỏi thông tin. Ta chỉ nhận xét về sự thiếu tính tổ chức của giáo sư Lupin mà thôi."


Dean Thomas bậm gan nói to: "Thầy Lupin là thầy giáo Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám gỏi nhứt mà tụi con từng được học."


Harry gác tay lên cằm, cách thức vừa học vừa chơi đó sao bọn họ có thể không thích chứ. Dù sao nó cũng thú vị hơn là ngồi trên bục giảng cầm quyển sách thuyết minh rồi.


Khắp phòng học nổi lên tiếng tán thành rào rào của những học sinh khác. Cái nhìn của thầy Snape càng đe dọa hơn bao giờ hết.

"Các trò quá dễ dàng tự mãn. Thầy Lupin khó mà bắt các trò dốc hết sức. Ngù Đỏ với lại Grindylow thì ta tưởng học sinh năm thứ nhất đã phải học rồi chứ. Hôm nay chúng ta sẽ thảo luận..."


Harry nhìn thầy Snape lật sách ra, đến chương cuối cùng mà ông biết chắc là bọn học trò chưa thể học tới. Đến rồi...


Ông nói tiếp: "Về người sói."


Charmy nghe đến sói, khuôn mặt đang ngái ngủ lập tức choàng tỉnh lơ mơ nhìn giáo sư Snape.


///////////////////////////////////////

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro