Chương 34: Người sói

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Hermione dường như không thể tự kiềm chế mình nữa, lên tiếng: "Nhưng thưa thầy, theo chương trình thì chúng con chưa học tới người sói đâu ạ, chúng con chỉ mới bắt đầu về Hinkypunk."


Bằng một giọng trầm chết người, thầy Snape bảo: "Trò Granger, tôi có cảm giác là tôi đang dạy lớp học này chứ không phải trò. Và tôi đang bảo tất cả các trò mở sách ra trang ba trăm chín mươi bốn."


Thầy đưa mắt nhìn quanh lớp, lập lại: "Tất cả các trò! Mở sách ra ngay bây giờ!"


Cả lớp bắt đầu mở sách ra trong tiếng càu nhàu rầu rĩ và những cái liếc ngang cay đắng. Thầy Snape hỏi: "Ai trong các trò có thể nói cho tôi biết làm thế nào để phân biệt người sói với chó sói thật?"


Mọi người ngồi im bất động, mọi người, ngoại trừ Hermione. Như mọi khi, tay cô bé giơ thẳng lên không trung.


Nhưng thầy Snape không đếm xỉa gì tới Hermione. Nụ cười nham hiểm lại hiện ra trên gương mặt thầy: "Nào? Không ai nói được sao? Chẳng lẽ các trò sẽ nói với tôi là giáo sư Lupin chưa từng dạy các trò sự khác biệt căn bản giữa..."


Parvati đột ngột nói: "Tụi con đã nói với thầy rồi, là tụi con chưa học tới chương người sói, tụi con mới học tới..."


Harry nhìn sang Parvati thầm nói ngu ngốc. Đây không phải lần đầu tiên học tiết thầy Snape còn không hiểu sao?


Thầy Snape gầm lên: "Im lặng! Được, được thôi. Ta chưa bao giờ nghĩ là lại có chuyện một học sinh năm thứ ba mà lại không thể nhận ra người sói nếu vô tình gặp một con. Ta sẽ ghi nhận điều này để báo cáo với giáo sư Dumbledore biết tất cả các trò tụt hậu như thế nào..."


Harry nhìn thầy bằng ánh mắt bất đắc dĩ, thầy quả thật rất có thù với Gryffindor.


Nếu không biết về chuyện trước kia giữa giáo sư Lupin và giáo sư Snape thì bọn họ sẽ không bao giờ hiểu được. Thái độ của thầy bây giờ là hoàn toàn hợp lý.


Với lời nói tự do phát biểu như vừa rồi của Parvati khi chưa được cho phép đáng lẽ ra họ đã bị trừ điểm.


Harry nhìn về phía Charmy, may mắn ít nhất bọn họ không bị thất thoát vài điểm.


Ngay sau đó cậu nhận ra điều gì không đúng, thường những tiết học như vậy Charmy không hay nghiêm túc học hay nghe giảng, nay lại ngồi ngay ngắn đọc chương cuối của Phòng chống Nghệ Thuật Hắc Ám.


"Cậu có hứng thú với người sói sao?" Không quan tâm thầy Snape đang làm khó học trò ở trên, cúi xuống ghé gần vào cô nói nhỏ.



Charmy hừ hừ suy tư vài tiếng rồi gật gật đầu, tay chỉ vào sách trang in tấm ảnh người sói nói với giọng bình thản: "Nó trông rất ngầu, tớ có cảm giác khá thân thuộc."


Harry nhíu mày, nhớ về phép thuật Charmy hay sử dụng, nếu thế không phải là nên sợ sao? Charmy có hảo cảm với người sói? Cừu tự dâng lên miệng sói. Không đúng chút nào.


Kết thúc tiết học.


Ron và Hermione cùng những học sinh khác ra khỏi phòng học. Tụi nó chờ đến khi đi đủ xa để khỏi bị nghe thầy mới bùng lên một trận đả kích thầy Snape kịch liệt.

"Thầy Snape chưa bao giờ xử sự như vầy đối với bất kỳ một giáo viên Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám nào khác, cho dù ổng có muốn giành công việc này đi nữa. Tại sao ổng cứ chĩa mũi dùi vô thầy Lupin chứ? Bồ có cho là tất cả những chuyện này là chỉ tại cái vụ Ông Kẹ mà ra không?"


Hermione trầm ngâm nghĩ ngợi: "Mình không biết. Nhưng mình thực tình mong cho giáo sư Lupin sớm bình phục..."


...


Sáng hôm sau, Harry thức dậy rất sớm, sớm đến nỗi trời vẫn còn tối. Trong một thoáng nghĩ là tiếng gió hú đã đánh thức nó dậy, nhưng rồi cậu cảm thấy một luồng gió lạnh ở sau gáy, lập tức ngồi bật dậy ngay. Con yêu Peeves đang lơ lửng cạnh Harry, thổi mạnh vô lỗ tai, Harry tức giận: "Cút!"


Peeves phồng má, rồi thổi thiệt mạnh và vừa phóng lùi lại để ra khỏi phòng, vừa cười khúc khích.


Harry sờ soạng cầm lấy cái đồng hồ báo thức và coi giờ. Chỉ mới bốn giờ rưỡi sáng. Harry vừa cuộn mình lại trong chăn cố gắng tìm lại giấc ngủ.


Nhưng bây giờ nó thức rồi thì thật là khó mà không nghe tiếng sầm ầm ầm ngay trên đầu, tiếng gió dộng ình ình vào cửa sổ và vách tường của tòa lâu đài, và tiếng cây gãy ngã xa xa trong khu Rừng Cấm. Vài giờ nữa sẽ ra sân đấu Quidditch, vật lộn với cơn cuồng phong đó. Cuối cùng đành từ bỏ cái nỗ lực ngủ thêm một chút mà thức dậy, mặc quần áo, cầm cây chổi thần Nimbus 2000 và bước êm ru ra khỏi phòng ngủ.
Khi Harry vừa mở cửa ra thì có vật gì đó cào vô chân cậu. Harry cúi xuống vừa kịp lúc chụp được cái đuôi xù của con Crookshanks, kéo con mèo ra ngoài.


Harry nói với con Crookshanks một cách ngờ vực: "Yên lặng về với chủ đi." Ném nó lại trên giường Ron rồi mở cửa đi xuống.


Trong phòng sinh hoạt chung, âm thanh cơn bão dội vào nghe càng to rõ hơn. Harry biết là đừng hòng trông mong gì cuộc đấu bị hủy bỏ. Những trận đấu Quidditch không đời nào bị hủy vì những lý do vớ vẩn như bão bùng sấm sét. Thật ghét chết cái quy định ngu ngốc này.


Wood đã chỉ cho Harry thấy Cedric Diggory trong hành lang. Diggory là một học sinh năm thứ năm, to con hơn Harry rất nhiều. Thường thường Tầm thủ phải nhẹ nhàng nhanh nhẹn. Nhưng trong thời tiết như vầy thì trọng lượng của Diggory là một ưu thế, bởi vì nó sẽ ít có triển vọng bị cuồng phong thổi giạt ra khỏi trường đấu.


Harry ngồi trước lò sưởi giết thì giờ chờ bình minh lên. Tay cầm cái kẹo chúc may mắn của Charmy hôm qua đảo qua đảo lại.


Wood đi qua đi lại liên tục thở dài: "Trận đấu này sẽ vất vả đây."


Alicia dịu dàng bảo: "Đừng lo lắng nữa, anh Olivia. Tụi em đâu có ngán một chút gió mưa."


Harry gặm bánh mỳ bên cạnh nhìn trời chán nản. Không ngán nhưng không ưa chút nào.


Quidditch được yêu thích đến nỗi cả trường vẫn kéo đi xem trận đấu như thường, cả bọn chạy xuống bãi cỏ về phía sân đấu Quidditch, đầu cúi xuống tránh ngọn gió cuồng nộ hung bạo, mấy cây dù bị gió quật vuột khỏi tay trên đường đến đấu trường.


Ngay trước khi Harry bước vào phòng thay đồ, nhìn thấy Malfoy, Crabbe và Goyle đang cười cợt chỉ trỏ nó. Ba đứa đó che chung một cây dù khổng lồ trên đường đi ra sân đấu.


Ánh mắt Malfoy nhìn cậu như nhìn đồ ngốc vậy, chê cậu thích ăn mệt không biết dùng kế sao?


Harry coi như không nhìn thấy, tay bóc vỏ kẹo đưa viên tròn tròn vị sữa vào miệng chầm chậm thưởng thức: "Ngọt thật."


Các cầu thủ của đội tuyển đã thay áo chùng tía và chờ đợi bài diễn văn thường lệ trước trận đấu của Wood, nhưng bài đít cua đó không hề được thốt ra. Wood cố gắng mở miệng nhiều lần, phát ra những tiếng nuốt nước miếng ực ực khó nghe, rồi lắc đầu một cách vô vọng, và rồi bảo các cầu thủ đi theo anh.


Gió vẫn còn mạnh đến nỗi tụi nó bị thổi giạt vô lề, đi lảo đảo vô sân đấu. Nếu đám đông có hoan hô thì tụi nó cũng không nghe được gì ngoài tiếng một tràng sấm mới rền vang. Mưa làm nhòe cả tròng mắt kiếng của Harry. Làm cách nào mà có thể nhìn thấy trái banh Snitch trong mưa gió như vầy chứ?


Đội tuyển của nhà Hufflepuff đang tiến ra từ phía đối diện của sân đấu, mặc áo chùng màu vàng hoàng yến. Hai đội trưởng tiến về phía nhau để bắt tay, Diggory mỉm cười với Wood, nhưng Wood bây giờ trông như thể đã bị khóa hàm cứng họng rồi, chỉ gật đầu đáp lễ mà thôi. Harry nhìn thấy miệng bà Hooch ra đấu mấy tiếng này: "Trèo lên chổi!"


Harry thật sự cảm thấy vướng, dứt khoát vứt kính sang một bên kiêm định trèo lên chổi.


Bà Hooch đưa còi lên miệng và thổi mạnh một hơi, còi ré lên chói lói và vang xa..., các cầu thủ phóng vút lên không trung.


Harry dù cầm chắc thế nào thì không phải riêng cậu mọi người đều đang trao đảo vì gió. Cậu cố hết sức nắm cán chổi thật chặt, xoay trở, nhìn xuyên thấu màn mưa.


Trong vòng năm phút, Harry ướt như chuột lột và lạnh cóng, đến nhìn đồng đội còn không thấy nữa là, nói chi đến trái banh Snitch bé tí. Harry bay dọc bang ngang, bay lui bay tới trong không gian sân đấu, ngang qua những hình dạng màu vàng màu đỏ lờ mờ, mà không có được chút xíu ý niệm về những gì đang xảy ra trong trận đấu này.



Harry nhăn mặt, đôi mắt ngước lên cố gắng tìm bóng dáng của quả bóng, chỉ cần tìm thấy nó mọi thứ đều sẽ kết thúc.


Đám đông khán giả thì núp dưới một biển áo trùm và những tán dù tả tơi. Hai lần Harry suýt bị trái banh Bludger tống văng khỏi cán chổi, tầm nhìn của Harry bị mưa làm ờ mịt đến nỗi nó không thấy mấy trái Bludger bay đến gần.



Lúc này, bên dưới khán đài có một cục bông trắng chòi lên, nó lắc lắc ra hiệu với Harry. Không cần nói cậu cũng biết đó lại ai, mắt nhìn chằm chằm cục bông nhỏ kia như hiểu ra điều gì đó. Lập tức bay lên trên phía lá cờ nhà Hufflepuff.


Diggory luôn quan sát xung quanh thấy hành động của Harry anh lập tức đuổi theo không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào.


Tiếng gào giận dữ của Wood vang lên từ cột gôn của đội Gryffindor: "Harry! Harry! Ở đằng sau em đó!"


Harry nhìn quanh, Cedric Diggory đang phóng vọt lên sân đấu, một trái banh vàng nhỏ xíu đang sáng lấp lánh trong khoảng không đầy mưa gió giữa anh ta và Harry...


Với một cái thót tim hoảng loạn, Harry ép sát mình vô cán chổi và lao về phía trái banh Snitch. Mưa quất vào mặt Harry: "Nhanh hơn!"


Một sự im lặng kỳ quái vừa phủ chụp xuống sân vận động trường. Gió, dường như mạnh hơn bao giờ hết, cũng thôi gào thét. Làm như thể ai đó vừa vặn tắt âm thanh, Harry bỗng nhiên thấy choáng, gần như cậu không nghe được âm thanh gì... Cái quái gì đang xảy ra vậy?


Và rồi một đợt sóng lạnh quen thuộc khủng khiếp tràn qua, thấu vào bên trong, ngay khi nhận ra cái gì đang chuyển động trên sân đấu bên dưới.


Trước khi có thì giờ để suy nghĩ, Harry đã rời mắt khỏi trái banh Snitch để nhìn xuống.


Ít nhất một trăm viên giám ngục Azkaban đang đứng phía dưới, bộ mặt dấu kín của họ đều hướng lên nhắm vào Harry. Như thể nước băng đang dâng ngập trong lồng ngực Harry, cắt nội tạng thành từng lát. Và rồi cậu lại nghe thấy lần nữa điều đó... tiếng ai đó đang gào thét, gào thét bên trong đầu Harry... tiếng một người đàn bà...


"Đừng giết Harry! Đừng giết Harry! Xin đừng giết Harry!"


Đầu óc choáng váng cơ thể đau nhức muốn lứt ra, Harry thật muốn chửi thề một câu: "Con mẹ nó!"


Cậu cắn răng chịu đựng mở gượng mở to nhìn theo trái bóng.


Cuộc chiến của hai người gay gấn đến nỗi đám học trò bên dưới chỉ biết trợn mắt mà nhìn không khép lại được miệng.


Malfoy nắm chặt bàn tay đang giả bị thương của mình. Thằng Potter từ khi nào đã tiến bộ vậy rồi!?

////////////////////////////////
Hết chương 34.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro