Chương 11: Gặp Gỡ Trong Rừng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ron bước vào ký túc xá lúc này vắng tanh và Harry vẫn chưa kết thúc buổi tập Quidditch trong ngày.

Cũng bực bội khi có tin vui mà không có ai chia sẻ.

Khi Ron đang định mở nhật ký của Riddle thì Neville Longbottom bất ngờ quay lại.

Hai người im lặng nhìn nhau vài giây, thấy Ron tựa hồ tâm tình rất tốt, Neville là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng: "Chào, cậu không sao chứ?"

Ron bình tĩnh đóng cuốn nhật ký lại, nhún vai,nói: "Tớ ổn hơn rất nhiều rồi, sao cậu về sớm thế?"

"Tớ hơi khó chịu," Neville giải thích.

Ron thấy sắc mặt nó quả thực tái nhợt: "Vậy cậu nên nghỉ ngơi thật tốt, tớ phải ra ngoài trước." Nói xong, cầm cuốn nhật ký trong tay lùi ra khỏi phòng, sau đó đi lên cầu thang lên gác mái. .

Vào các ngày trong tuần, mọi người đều dành thời gian trong phòng sinh hoạt chung, và ít người thích căn gác tối tăm và ẩm ướt. Sau khi Ron mở cửa, cậu đã ngửi thấy mùi ẩm mốc và mục nát. Cậu bịt mũi bước lại, mở cửa sổ để thông gió, nhìn thấy dụng cụ vệ sinh đặt bên tường. Cậu dọn dẹp đơn giản và lau chùi. Sau đó khóa cửa và ngồi trên sàn cầm cuốn nhật ký.

  【CHÀO! ]

 [Chào buổi tối]

 [Tôi có thể đến chỗ anh được không? 】

Riddle không có trả lời, hắn trực tiếp mở ra một lỗ hổng trên nhật kí.

Lối vào được ánh sáng và bóng tối đan xen một lần nữa xuất hiện trước mắt Ron. Cậu đưa tay chạm vào vết nứt phát sáng, và trọng lực quen thuộc đã kéo cậu vào trong.

Ron mở mắt nhìn xung quanh, phát hiện lần này đây không phải là đồng cỏ. Trong hẻm núi gần Hogwarts, cậu vẫn có thể nhìn thấy tòa tháp cao ngất ngưởng của Hogwarts ở phía xa, sương mù trắng chậm rãi xuyên qua khu rừng.

Trong làn sương mù từ từ xuất hiện một bóng người, từ xa đến gần, nói là con người cũng không chính xác, bởi vì thân thể của hắn gần như trong suốt, dường như được tạo thành từ vô số điểm sáng nhỏ ở rìa, liên tục tiêu tan và tập hợp.

Giống như một tinh linh bước ra khỏi rừng.

Khi tiến lại gần, Ron nhìn thấy rõ ràng bộ dạng của hắn, nhưng đó chính xác là chàng trai tóc đen mà cậu nhìn thấy trong nhật ký của Riddle lần trước.

Ron tựa hồ hiểu ra cái gì, nhìn hắn nói: "Thì ra anh chính là Riddle."

Tuy nhiên, nghĩ rằng trong nhật ký người kia không thể nhận thức được sự tồn tại của chính mình, Ron nhìn chằm chằm "Riddle" một hồi, sau đó liền rời đi.

"Riddle, Riddle?" Ron hướng về phía hẻm núi hét lớn, nhưng không có phản ứng, "Chuyện đang gì xảy ra?". Lúc này, cậu nghe được một tiếng cười trầm thấp truyền tới từ phía sau, quay đầu lại liền nhìn thấy "Tinh linh" đang nhìn mình. Hắn gần như không kịp che giấu nụ cười trên môi: "Chào, Ron."

Ron ngơ ngác nhìn hắn: "Riddle?"

Riddle bước đến gần cậu: "Lần này cậu muốn nói gì với tôi?"

" ..Anh...Anh không phải," Ron kinh ngạc nhìn Riddle, "Nhưng lần trước cậu không nói rằng cậu không thể gặp tôi trong lúc này phải không?"

"Ma thuật của tôi lần trước rất yếu bây giờ nó đã bình phục, được chưa?" Riddle lại cười, "Tất cả là nhờ có cậu."

"Ồ?" Ron chỉ vào chính mình, "Ồ, bởi vì tôi đánh thức anh sao?

"Cậu có thể nói như vậy."

Ron cảm thấy rất khó tin về điều này. Cậu đến gần Riddle, đưa tay ra và chọc vào hắn. Những đốm sáng nhanh chóng lan ra khi cậu chạm vào hắn, rồi lại tụ lại khi ngón tay cậu rời đi.

Riddle chỉ cười nói: "Vậy cậu tới đây muốn nói cái gì? Luôn cảm thấy lần này cậu khác với lần trước?"

"Bởi vì có chuyện tốt đã xảy ra." Ron vui vẻ nói.

"Nó là gì?"

Ron cười khổ, sau đó nhìn hắn: "Anh có biết tôi là 'Parselmouth' không?"

Riddle gật đầu nói: "Bởi vì cậu hỏi như vậy, cho nên tôi đoán hẳn có liên quan đến cậu."

"Rồi hôm nay, bạn của tôi nói với tôi rằng có thể tôi không phải là 'Parselmouth'. Tuy rằng tôi có thể hiểu được ngôn ngữ của rắn, nhưng có lẽ còn có nguyên nhân khác..."

Riddle đột nhiên nhìn lên bầu trời, Ron cũng dừng lại và ngẩng đầu lên. Bằng cách nào đó, một vài đám mây đen đã dồn vào hẻm núi, Riddle quay người đi về phía khu rừng: " Vừa đi vừa nói, nhìn mãi cảnh tượng giống nhau sẽ cảm thấy mệt mỏi."

Khi Ron chuẩn bị đuổi kịp, cơn choáng váng khi ngất xỉu trong hiệu sách lại xuất hiện, nhưng lần này không hiểu sao cậu chỉ tỉnh lại sau khi lắc lư cơ thể, rồi chạy nhanh về phía rừng.

Cây cối trong rừng tương đối thưa thớt, nhưng lúc này toàn bộ khu rừng vẫn rất tối tăm, không biết ai đã lát những con đường so le bằng ván gỗ. Có vẻ như trời sẽ mưa sớm. Hai bên đường ướt đẫm nước mưa, chuyển sang màu nâu tím rải rác bạch quả vàng, bàn chân chạm vào mặt đường phát ra âm thanh trầm đục.

Ron tiếp tục nói với Riddle về những giả định của Hermione và phàn nàn về những tin đồn được lan truyền. Riddle chỉ im lặng lắng nghe và cuối cùng nhìn cậu với ánh mắt thông cảm: "Tôi rất tiếc khi nghe điều này, và tôi thực sự hy vọng bạn bè của cậu có thể tìm ra lý do càng sớm càng tốt."

"Anh đồng ý với suy đoán của họ, phải không?"

"Tất nhiên, tôi nghĩ đó phải là sự thật."

Không biết có phải là ảo giác hay không. Ron đột nhiên cảm thấy nhiệt độ giảm xuống nhiều lần.

"Có vẻ như đây là điểm kết thúc."

Ron nhìn lên. Con đường cuối cùng cũng kéo dài đến đống đổ nát của một lâu đài bằng đá, và Riddle đang đứng dưới đống đổ nát của bức tường.

"Trời ơi, ở đây có thứ như vậy sao. Tuyệt quá." Ron đi tới hỏi: "Làm sao anh phát hiện được?" Riddle đứng ở bậc thang, quay đầu cười hỏi: "Bạn đã bao giờ nghe nói đến bức tranh 'Chân dung Evro' chưa?"

"Chưa" Ron dừng lại khi bước lên cầu thang.

"Nghe nói người vẽ bức tranh đó chính là chủ nhân cũ của tòa lâu đài này." Riddle bước sâu hơn vào trong tàn tích. "Người yêu của ông là một Muggle xinh đẹp, nhưng đáng tiếc lúc đó bọn phù thủy rất ghê tởm và phản đối việc chung sống Muggle nên ông đã giấu cô ấy ở đây.."

Ron đi theo bước chân của hắn, đi trong đống đổ nát, thỉnh thoảng tránh được một số sỏi rơi xuống. Nhưng thực tế chúng không làm tổn thương cậu.

"Chủ nhân của lâu đài và vợ của ông ta đã sống một cuộc sống ngắn ngủi mà hạnh phúc ở đây, nhưng họ đã bị phát hiện ngay sau đó." Riddle nói: "Hai người rời khỏi nước Anh và chạy trốn xa hơn về phía bắc, nhưng Evro đã bị giết bởi một phù thủy theo sau cô trong một trận chiến."

"Chuyện gì xảy ra tiếp theo?" Ron lo lắng hỏi.

"Chủ nhân của lâu đài rất đau buồn. Người ta nói rằng ông ấy cũng là một nhà giả kim vĩ đại. Ông đã dùng linh hồn còn lại của cô ấy làm thuốc màu và vẽ một bức chân dung, điều này cũng giữ linh hồn của cô ấy mãi mãi ở đó." Riddle đứng ở trung tâm tàn tích, nơi không có gì ngoài bàn thờ hình tròn dưới chân hắn: "Và tôi nghe nói bức tranh vẫn còn ở trong lâu đài này."

Ron bước tới và nhìn thấy bàn thờ được bao phủ bởi những câu thần chú viết bằng chữ cổ, cậu nhìn lên Riddle: "Vậy là anh đến đây để tìm bức tranh này?"

"Đúng vậy."

"Vậy anh đã tìm thấy nó chưa?"

"Tôi tìm được rồi."
         
Ron kinh hãi nói: "Nó ở đâu?"

Riddle chỉ vào cái bục tròn, Ron ngơ ngác nhìn.

Riddle nhẹ nhàng chạm vào dòng chữ khắc trên tế đàn: "Đây là một bùa chú phong ấn cổ xưa. May mắn thay, tôi đã tìm được cách phá vỡ nó. Sau khi tế đàn được chia làm hai, một lối đi bí mật sẽ lộ ra, dẫn đến tầng hầm và bức tranh ở bên trong."

Ron không nhịn được hỏi: "Có thật là linh hồn của Evro ở trong bức tranh không?"

Riddle vừa định nói điều gì đó, một cơn gió mạnh đột nhiên nổi lên trên mặt đất, âm thanh của rừng cây vang lên, những chiếc lá rụng bị gió cuốn lên trời rồi gầm lên, sà xuống vị trí hai người đang đứng đầy uy hiếp.

Ron giật mình, tưởng đây là cảnh tượng vốn có trong nhật ký nên nhanh chóng bình tĩnh lại.

Ngược lại, vẻ mặt Riddle trở nên nghiêm túc, hắn nhảy xuống từ bàn thờ và bảo vệ Ron ở phía sau: "Ra khỏi đây mau!"

" Nói 'DEVIATE', rồi nhớ lại khi cậu đến, nơi đó trông như thế nào!"

Ron còn muốn hỏi cái gì nữa, nhưng cậu rất nhanh liền phát hiện thân thể trong suốt của Riddle thật sự đang dần tiêu tán. Riddle lại thúc giục: "Mau lên, rời khỏi đây ngay!"

"Deviate!" Ron theo bản năng làm theo chỉ dẫn, không rõ mình đang nghĩ gì về căn gác mái, liệu ký ức về nơi xuất hiện có chính xác hay không, và giây tiếp theo, cậu thấy mình từ thế giới nhật ký quay trở lại gác xép của Gryffindor.

Điều khiến Ron rất bất an là cảnh tượng cuối cùng cậu nhìn thấy trước khi rời đi chính là một khuôn mặt cực kỳ hung dữ trong cơn bão gồm có lá và cành cây rơi.

Lo lắng cho tình trạng của Riddle, Ron vội vàng mở cuốn nhật ký và dùng bút lông không ngừng hỏi: [Anh có an toàn không? 】

 【chuyện gì đã xảy ra thế? 】

 【Anh có ổn không? ! 】

Mỗi giây chờ đợi câu trả lời đều trở nên vô cùng đau đớn.

 [Chà, không sao đâu]

Nhịp tim căng thẳng của Ron thư giãn khi cậu nhìn vào câu trả lời cuối cùng cũng xuất hiện.

  【Đó là gì? ]

 [Một con quái vật, nó có thể làm tổn thương tôi]

 [Vậy tại sao anh lại để tôi rời đi? ! Tôi có thể giúp anh]

 [Tôi không muốn cậu gặp nguy hiểm]

 [Nhưng chúng ta là bạn, tôi không thể để anh một mình] Ron giận dữ viết câu này.

Riddle im lặng một lúc [Tôi xin lỗi, nhưng tôi sợ cậu không thể giúp được gì trong vấn đề này]

 [Vậy thì anh phải thử mới biết được] Ron vội vàng viết : [Nếu lần sau anh gặp phải tình huống này, đừng mong tôi lại bỏ rơi bạn bè mình.]

 [Được rồi, nhưng chỉ khi tôi có đủ mà thuật để bảo vệ cậu vào lúc đó]

Ron sửng sốt, và mặt cậu hơi nóng lên [Tôi không cần sự bảo vệ của anh]

Riddle không nói gì, nhưng trong đầu Ron dần dần hình dung ra thiếu niên tóc đen lúc này đang mỉm cười.

 [Có phải "Deviate" là một câu thần chú không? ]

 [Chà, chỉ cần nói câu thần chú này khi cậu muốn rời đi trong tương lai và nhớ tưởng tượng xem cậu sẽ đi đâu]

 [Được rồi, tôi nhớ rồi, nó thực sự khá đơn giản]

 [Ron, cậu đã từng đến Albania chưa?[ 1] ? 】

【Albania? Đó là đâu, Châu Phi? ]

 [Không, ở vùng Balkan]

 [Trên thực tế, tôi chưa bao giờ rời khỏi nước Anh. Tại sao anh hỏi? ]

  [Không có gì, ở đó chắc đã muộn lắm phải không? ]

Ron nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện bầu trời đã hoàn toàn tối sầm: [Thật sự! Vậy tôi sẽ về trước, khi nào có thời gian tôi sẽ đến chỗ anh sau]

 [Được rồi]

 [Ngoài ra, lần sau gặp nguy hiểm đừng đuổi tôi đi! ]

Thấy Riddle vẫn chưa bình phục, Ron nặng nề viết vào nhật ký: [Nếu không thì tôi sẽ không đến gặp anh]

 [Được rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức]

Ron không biết liệu "cố gắng hết sức" có nghĩa là cố gắng để không thúc ép cậu rời đi hay như hắn nói hay cố gắng để bảo vệ bản thân cậu. Nhưng dù sao thì đó cũng là một thỏa thuận và Ron hài lòng rời khỏi gác xép.

Vừa mở cửa ký túc xá, cậu đã thấy Harry đang nắm tay nắm cửa, tức giận nói:

"Bồ đã đi đâu vậy? Hermione nói các bồ đã cùng nhau quay lại!". Cậu nhanh chóng bước vào ký túc xá

"Hermione đã nói với bồ chưa?"

Harry đóng cửa lại và mỉm cười sau khi nghe những lời đó: "Tôi nghe rồi, đây là một khởi đầu tốt phải không?"

Ron đặt cuốn nhật ký lên bàn mà không để lại một dấu vết nào, cậu quay lại và nói: "Đúng là như vậy."
_____________
Tác giả có điều muốn nói :
[1] Sau Chiến tranh Phù thủy, Voldemort ẩn náu trong một khu rừng ở Albania.
[THỜI GIAN TIN TỨC]
Tác giả Zhazha: Bây giờ bạn cảm thấy thế nào?
Ron: Tôi rất vui khi gặp lại người bạn qua nhật kí của mình.
Tác giả cặn bã: Bạn qua nhật kí đẹp trai thật à?
Ron (mặt đỏ bừng): Đẹp trai...
[trên]
Độ ưa thích của Ron:
[Riddle]: 10%

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro