Chương 12: Sương mù (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hermione không nói cho hai người biết chi tiết cụ thể về việc pha chế Thuốc Đa dịch. Ngay cả khi tìm thấy vị trí của một trong những nguyên liệu quý hiếm, cô cũng chỉ đề cập nhẹ nhàng đến nó.

Dù cô nói một cách thản nhiên nhưng Ron vẫn có thể nhìn thấy sự bất an của Hermione và sự hoảng sợ của cô đã truyền sang cậu.

Cho đến nay vẫn không có tin tức gì từ Severn, anh chỉ nói rằng anh có một số suy đoán. Nhưng không có tin tức là tin tốt, Ron tự an ủi mình như thế, nhưng thời gian trôi qua, những lời nói đó bắt đầu mất đi tác dụng.

Động lực để mọi thứ trở nên tốt hơn bắt đầu chậm lại, Ron một lần nữa rơi từ hy vọng tràn trề xuống nỗi lo lắng vô tận trong quá trình chờ đợi.

Sau giờ học, Hermione dường như đã quên mất sự tồn tại của họ, cô đứng dậy và vội vàng rời khỏi lớp học.

"Mình đi xem." Ron quay người lại nói với Harry, người cũng đang đi theo, "Mình có thể tự mình làm được. Bồ vẫn còn luyện tập mà phải không?"

"Nhưng..." Harry lo lắng nhìn bóng lưng của Hermione. .

" Chẳng phải chỉ còn mấy ngày nữa là thi đấu Quidditch sao? Mình nhớ đối thủ của bồ là Slytherin." Ron vỗ vai nó "Đây là vì danh dự của Gryffindor, vậy nên hãy đến sân vận động ngay bây giờ. Mình đi cùng Hermione."

" Tùy cậu" Harry nói.

Sau khi nhìn Harry rời đi, Ron chạy về phía Hermione.

Tuy nhiên, dựa vào phương hướng chung, Ron dần dần có một suy đoán xấu trong đầu.

Quả nhiên, cuối con đường chính là kho hàng riêng của Snape, Hermione đang đứng ở bên ngoài, tai áp vào cửa.

Ron sợ đến mức trong giây lát tim dâng lên đến cổ họng: "Bồ đang làm gì vậy?"

"Ôi Merlin, giáo sư, em chỉ..." Hermione giật mình, quay lại thì thấy đó là Ron, "Tại sao bồ lại ở đây?"

"Đây không phải là điều mình nên hỏi bồ sao?" Ron bước tới. Chỉ cần đến gần nhà kho, cậu dường như có thể cảm nhận được hơi thở còn sót lại của Snape. Nếu có thể, cậu muốn kéo Hermione rời khỏi đây ngay lập tức.

Nhưng có lẽ vì sự so sánh của Ron mà Hermione không còn lo lắng như trước nữa. Cô phủi bụi áo choàng rồi nói: "Mình nhớ mình đã nói thành phần cuối cùng là da vụn của một con rắn ráo.

"Bồ nói như vậy, nhưng bồ không có nói cho tụi mình biết, nó ở trong kho riêng của Snape."

" Ồ, đó có lẽ là vì mình nghĩ bồ sẽ biết." Hermione nói chiếu lệ rồi dựa lưng vào cửa như một con tắc kè.

"Hermione!" Ron thấp giọng gọi cô  và lo lắng nhìn về hướng khác. "Tụi mình sẽ phải chịu số phận bi át nếu Snape phát hiện ra."

Hermione mỉm cười thờ ơ và nói, "Có vẻ như buổi khai giảng đã khiến bồ bớt rụt rè hơn."

"Ôi Merlin, mình không thể tin được là mình lại bảo bồ đừng vi phạm nội quy của trường!"

"Hãy nhỏ giọng đi, chắc không có ai ở bên trong đâu, mình sẽ đi vào tìm da rắn, bồ ở bên ngoài canh. Đừng khơi dậy sự nghi ngờ nếu có ai đó đến!" Sau khi được Hermione hướng dẫn, cô chĩa cây đũa phép của mình vào lỗ khóa và niệm phép khi cánh cửa mở ra, cô cẩn thận nhìn vào bên trong để kiểm tra vài lần trước khi bước vào và đóng cửa lại.

Ron đứng ngoài cửa lo lắng chờ đợi, trong lúc lo lắng vì Hermione vẫn chưa ra ngoài, cậu cũng phải sợ hãi nhìn chằm chằm vào hai đầu hành lang. Và thỉnh thoảng tiếng bước chân, hay bóng người lóe lên ở góc cũng có thể khiến cậu sợ hãi đến mức tim đập thình thịch.

May mắn thay, Hermione vốn đã rất quen thuộc với da vụn của một con rắn ráo nên rất nhanh đi ra.

"Phải nói rằng, việc rình rập thật sự không dễ dàng chút nào."

"Đừng nói nhảm nữa."

Hai người vội vàng quay lại phòng sinh hoạt khi xung quanh không có ai.

Khi cửa phòng sinh hoạt chung Gryffindor hoàn toàn bị đóng lại, Ron trực tiếp ngã gục xuống ghế sofa.

Hermione lấy một da vụn của một con rắn ráo nhỏ ra khỏi tay áo và kiểm tra lại.

"Mình hy vọng bồ không giấu tụi mình bất cứ điều gì về vấn đề này."

Sau khi kiểm tra lại nhiều lần, Hermione đặt da rắn vào trong chai thủy tinh đã chuẩn bị trước, rồi nói với cậu: "Nếu bồ không có việc gì thì hãy cố gắng lấy một số thứ từ Goyle và Crabbe . "

Có hơn mười loại nguyên liệu cần thiết để làm thuốc đa dịch, nhưng Hermione chỉ nói với họ một lần nên Ron và Harry hoàn toàn không nhớ. Ron cảm thấy một cảm giác buồn nôn quen thuộc trong cổ họng. Cậu xoay người lại trên ghế sofa và hỏi:

" Bồ cũng không muốn tụi mình uống những thứ đó phải không?"

"Công bằng mà nói, so với việc có thể biết được sự thật từ Malfoy, những thứ này chẳng là gì cả, phải không?" Hermione thầm nhớ lại công thức mà cô đã ghi nhớ, "Phải có trăng tròn hái rong nước xiết, và ruồi cánh mỏng phải được hầm trong hai mươi mốt ngày....Tính một số bài kiểm tra, mình nghĩ một tháng nữa là đủ."

"Sẽ mất một tháng nữa để xóa tan những nghi ngờ của tụi mình..." Ron thở dài sau khi nghe điều này.

Harry cũng kinh ngạc không kém khi biết Hermione đến chỗ Snape trộm nguyên liệu.

Ron cười nói: "Chuyện gì vậy? Có vẻ như tụi mình đã mắc phải sai lầm tương tự trong học kỳ này. Rõ ràng trước đây không phải như thế này..."

Nhìn thấy Harry và Hermione nhìn chằm chằm vào mình với vẻ mặt kỳ lạ, Ron khó hiểu hỏi: " Không phải sao?"

Hermione nói: "Mình chỉ thấy hai bồ gần đây lo lắng đủ chuyện nên mình cũng không nói gì, dù có nói với các bồ thì trước đây mình cũng chẳng thấy nhà kho của Snape có tác dụng gì cả. Ngược lại, hai bồ thường xuyên giấu giếm mình."

Ron đang định phản bác, nhưng khi suy nghĩ kỹ lại, cậu phát hiện ra rằng hầu hết những gì cậu có thể nhớ lại đều xác nhận lời nói của Hermione.

Trận đấu Quidditch sắp đến gần, thời gian luyện tập của Harry ngày càng dài hơn, ba người phải sắp xếp việc chuẩn bị lọ thuốc cho đến buổi tối, trong nhà vệ sinh nữ trên tầng hai nơi Filch đang bị hóa đá. Ngay từ đầu đã không có ai đến đó và bây giờ cũng không có ai quan tâm đến điều đó.

Bởi vì những lời đồn đại, những người đến chơi cờ với cậu cũng biến mất, vì vậy Ron có rất nhiều thời gian sau giờ học, và trong khoảng thời gian này cậu đã dành nó vào nhật ký của Riddle.

Ron chỉ huy quân cờ "Queen" của mình đến trước "Castle" màu đen. Nó giơ vương trượng của mình lên và đập nát quân cờ "Castle" của Riddle bằng một cái vẫy tay kiêu hãnh. Sau đó, nó lấy lại phong thái uy nghiêm của mình. nhìn thẳng về phía "King" màu đen.

"Chiếu tướng." Ron đặt tay lên bàn cờ, ngồi thẳng dậy và nhìn Riddle, trong mắt không giấu được niềm tự hào.

Mặc dù Ron chưa thể chạm vào mọi thứ trên thế giới này, nhưng cậu không lo lắng về ảo ảnh mà Riddle đã tạo ra.

Riddle vẫn đang nhìn vào ván cờ chiếu tướng trên ô đen trắng, Ron kỳ thực cũng biết lần này cậu muốn thắng không phải dễ dàng.

"Castle" và "Knight " của cậu đã bị xóa sổ hoàn toàn, chỉ còn lại một "Bishop". Vào thời điểm quan trọng nhất, "Queen" đen thậm chí còn giết chết "King" của Ron. Kết quả là một trong những  "Soldiers" của cậu tiến về phía trước một khoảng trống rồi đứng yên. Lúc này, chỉ còn cách "Queen" đúng một bước. Có lẽ nó quá kín đáo nên Riddle phớt lờ, kết quả là "Soldiers" yếu đuối đã hoàn thành một pha phản công anh dũng và cứu được "King" đang gặp nguy hiểm! Lúc này, quân cờ của đối phương không còn khả năng thực hiện các cuộc tấn công quy mô lớn nữa, Ron bắt đầu phản công một cách dễ dàng.

Suy nghĩ xong, Riddle ngẩng đầu mỉm cười với Ron: "Thật sự là quá thần kỳ."

"Chính là như vậy." Ron không khách khí khoe khoang "Năm ngoái Cúp nhà Gryffindor là dựa vào kỹ năng chơi cờ tuyệt đỉnh của tôi."

Mặc dù Ron đã nói với Riddle về Hòn đá Phù thủy năm thứ nhất, nhưng rất nhiều chi tiết đều bị lược bỏ.

"Thật kinh ngạc." Riddle tay lướt qua bàn cờ, bàn cờ và quân cờ đột nhiên tan biến như sương mù. Ron ngơ ngác nhìn.

"Sao vậy?" Cậu ngẩng đầu, Riddle đang nhìn cậu với một chút lo lắng trong mắt.

Do dự một lát, Ron nói cho hắn biết  những gì cậu băn khoăn trong ngày: "Không chỉ hôm nay, chuyện bắt đầu từ buổi sáng khi bọn Fred đi giải cứu Harry. Tôi cảm thấy như thể mình đã mất đi ký ức. Thật là kỳ quái, bởi vì ký ức trước sau vẫn còn mạch lạc... Có gì đó không ổn, chắc tôi đã quên cái gì đó, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó trước ngày hôm đó."

Riddle nửa thích thú nhìn bầu trời, bầu trời trong xanh vẫn trong xanh , hắn nhẹ giọng nói: "Tôi nghĩ có lẽ không phải chuyện quan trọng, nếu không cậu cũng sẽ không quên."

"Không, rất quan trọng..." Ron trong mắt lại lần nữa tràn đầy nghi hoặc.   

Riddle nói : "Nói đến tính hay quên, gần đây ở đây có một số hiện tượng rất kỳ lạ, không được ghi vào nhật ký. Có lẽ chúng có liên quan đến 'con quái vật' đã tấn công chúng ta trước đây."

Làm sao nó lại lọt vào nhật ký, làm sao nó có thể điều khiển mọi thứ trên thế giới này để tấn công hai người. Ron nghi ngờ đó là lỗi của Lucius: "Đúng rồi, tôi thậm chí còn ngất xỉu khi lần đầu tiên nhìn thấy Lucius nhét anh vào vạc của em gái tôi."   

Riddle mỉm cười: "Tôi hy vọng đó không phải lỗi của tôi."

Vẻ mặt u sầu giảm đi một chút, Ron quay đi và nói: "Ai biết được, má tôi nói có thể là say nắng, bởi vì tôi đã bị Fred và những người khác cười nhạo suốt thời gian dài! Nhân tiện, hiện tượng mà anh nhắc đến là gì vậy?"

"Tôi dẫn cậu đi xem." Riddle nói xong, khu rừng xung quanh dần trở nên tối tăm hơn, Ron ngước lên và thấy một vầng trăng tròn đang treo lơ lửng trong đêm.

Họ vẫn ở chỗ cũ, nhưng thời gian trôi qua một điểm khác trong tích tắc.

Riddle dẫn cậu ra khỏi khu rừng yên tĩnh lúc nửa đêm, có chút ồn ào, có tiếng côn trùng trong đám lá khô, tiếng cú lạnh lùng đột ngột vang lên, tiếng lá kêu trong gió.

Ron cảm thấy có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào họ, dường như đang đến từ phía trên đầu cậu, tuy nhiên, khi cậu nhìn lên, trên những cành cây thưa thớt chẳng có gì cả. Lúc đó, cây cối dường như nhô ra dưới chân cậu. Khi cơ thể không vững và sắp ngã, cậu ngã vào vòng tay dang rộng của Riddle.

"Cảm ơn..." Ron nắm lấy cánh tay của hắn, đứng lên, giữa hai người hơi giãn ra một chút, sau đó cậu nhận ra, kinh ngạc nhìn hắn:

"Tôi có thể chạm vào người anh sao?"

Cơ thể Riddle không còn trong suốt như trước, trong bóng tối, chiếc áo choàng màu xanh đậm của hắn hòa vào bóng tối, trông hắn giống như một người bình thường.

Ron chọc vào áo choàng của Riddle lần nữa, nhưng vừa chạm vào nó, ngón tay của cậu đã xuyên thẳng qua nó. Riddle cúi đầu nhìn cậu, giơ tay lên nhẹ nhàng đến gần Ron.

Ron cũng đang ngẩng đầu, ánh mắt chạm nhau. Cậu sững sờ khi nhìn thấy hành động của Riddle, cơ thể đột nhiên cứng đờ tại chỗ. Dưới ánh trăng, đôi bàn tay gầy gò và xanh xao của Riddle dường như xa xăm, nhưng không chạm vào mặt cậu được.   

"Hình như vẫn chưa có tác dụng." Riddle bình tĩnh nói, sau đó thu tay lại: "Ma thuật còn chưa ổn định, có lẽ vừa rồi tôi quá lo lắng cho cậu."

Cuộc trò chuyện giữa những người bạn, không có gì lạ cả, nhưng khi Riddle chậm rãi nói bằng giọng nói trầm và tao nhã đặc trưng của hắn, Ron cảm thấy tim đập nhanh không thể giải thích được.

Thình thịch...

Tiếng tim đập chiếm toàn bộ tâm trí cậu, nhưng nhìn bộ dáng thờ ơ của đối phương, Ron chợt cảm thấy áy náy.
____________
Tác giả có điều muốn nói :
Bởi vì tôi đã bỏ qua nội dung của chương trước nên chương này khi tôi viết bù.
[Giờ trò chuyện]
Riddle: Tại sao mặt bạn đỏ thế?
Ron: À...
Riddle: Vậy quay lại nhanh đi.
Ron: Hmm...?
[over]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro