Chương 13: Sương mù (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bóng tối che khuất cảm xúc trên khuôn mặt Ron, và tâm trạng dao động của cậu hòa vào màn đêm một cách hoàn hảo và an toàn mà không ai nhận ra.

"Ừm..." Ron nghe thấy của chính mình cứng ngắc trả lời, phá vỡ sự yên lặng, nhịp tim đập loạn, cảnh vật xung quanh tựa hồ lại lần nữa sáng sủa hơn.

Riddle lùi lại một bước, phải hơi cúi đầu nhẹ khi nhìn Ron, hỏi: "Vậy chúng ta tiếp tục tiến về phía trước nhé?"

Bất giác, hơi thở của cậu đã nặng nề hơn trước rất nhiều, Ron gật đầu mạnh mẽ.

Trong lúc nhất thời, bọn họ đi không chậm cũng không nhanh, tiếng bước chân dẫm lên đất và lá rơi trong khu rừng im ắng có chút ồn ào.

Ron đang có tâm trạng chưa từng có. Đi trên con đường rừng tối tăm, khóe miệng không khỏi nhếch lên, nhưng chính cậu cũng không nhìn ra được.

Một lúc sau,người phía trước dừng lại và Ron cũng đứng đó. Họ không rời khỏi khu rừng. Ánh trăng bị cây cối che khuất, bốn phía tối tăm không rõ ràng, nhưng lại rất yên tĩnh, như không có sinh vật sống tồn tại.

Một âm thanh vo ve chậm rãi vang lên bên tai, dần dần, Ron nghe thấy tiếng gió rì rào lướt qua mặt nước cách đó không xa.

Riddle quay người lại nói: "Thứ đó ở ngay phía trước, hãy nhẹ nhàng một chút."

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, Ron không khỏi trở nên nghiêm túc, mỗi bước đi đều rất cẩn thận.

Sau khi băng qua cây metasequoia cuối cùng, Ron bị ánh sáng chói lóa đột ngột làm cho choáng váng, vô thức đưa tay lên che mắt, sau đó nhìn rõ ràng cảnh tượng trước mắt.

Hóa ra đó thực sự là một cái hồ. Dưới ánh trăng, mặt hồ trong vắt bị gió thổi gợn sóng, phản chiếu khu rừng yên tĩnh.

Kỳ lạ thay, có một làn sương đen lơ lửng phía trên mặt hồ.

Vì lý do nào đó, Ron không thể rời mắt khỏi màn sương đen. Những đồ vật và cảnh tượng khác trong mắt cậu nhanh chóng quay ngược lại, như thể cậu đang bị kéo vào màn sương đen xuyên không gian.

Đứng trước con quái vật khổng lồ này, cậu như một con kiến. Ron cảm nhận được luồng khí u ám và thối rữa  trước mặt khiến cậu gần như khó thở.

Sương mù lạnh dần lan ra xung quanh cậu, như thể một cái lồng đang trói chặt Ron.

Nỗi sợ bị kiểm soát lan khắp vỏ não, mồ hôi lạnh thấm đẫm quần áo cậu.

"Chúng ta tới rồi."

Thanh âm của Riddle vang lên, Ron đột nhiên tỉnh lại, nhìn thấy Riddle lặng yên nhìn cậu, không chú ý tới sự đọc hỏi  trong mắt trong mắt đối phương. Cậu ngơ ngác nhìn xung quanh và phát hiện mình vẫn đứng bên hồ, không di chuyển một bước.

Khu rừng vẫn im lặng trong đêm tối.

Ron lại nhìn về phía sương mù đen tuy rằng cách xa mấy chục mét, khác hẳn với trong ảo ảnh vừa rồi, có lẽ chỉ bằng một chiếc bánh xe, nhưng cậu vẫn sợ hãi, giọng nói có chút run rẩy: "Đó là cái gì?"

" 'Quái vật'. Đó có lẽ là thứ đã tấn công tôi." Riddle nói.

Sau lần tấn công đầu tiên, Ron cực kỳ thận trọng trước bất kỳ sự xáo trộn nào khi quay lại thế giới nhật ký. Sau đó, cậu gặp phải một hoặc hai cuộc tấn công, nhưng Riddle dường như luôn có thể đoán trước được và đuổi Ron trở lại mỗi khi đối phương bắt đầu tấn công.

Lần nào Ron cũng không khỏi tức giận, nhưng Riddle luôn xoa dịu cậu. Bởi vì hắn không có bị thương, ma thuật cũng đang dần dần khôi phục. Ron cũng yên tâm, quái vật sẽ không gây phiền phức gì cho hắn.

"Đáng tiếc, tôi đoán đây không phải là hình thể ban đầu của những con quái vật phát động cuộc tấn công, mà chỉ là một số 'tàn dư' còn sót lại." Riddle xua tay, và làn sương đen lang thang thực sự dừng lại, như thể nó đang cảm nhận được thứ gì đó đang dần đến gần. "Chúng rất giỏi ẩn náu. Ở những nơi khác nhau vào những thời điểm khác nhau, bên hồ, trong rừng, trong lâu đài, vào sáng sớm, trưa và tối, chúng ẩn nấp khắp nơi, đồng thời tích cực tìm kiếm tôi. Khi bọn họ tìm được, báo cáo hình thể, rồi chờ thời cơ chuẩn bị tấn công."

Làn sương đen chậm rãi bay đến bên tay Riddle, Ron cảm thấy trong hơi thở của nó có chút hưng phấn.

Riddle giơ tay nhẹ nhàng chạm vào. Cảnh tượng diễn ra sau đó khiến Ron không khỏi mở to mắt nhìn màn sương đen bắt đầu tham lam hấp thụ những đốm sáng trôi nổi trên đầu ngón tay của Riddle, trông giống như ăn thịt hắn.

"Riddle!" Ron thấy vẻ mặt của hắn rất bình tĩnh, cũng không có sợ hãi.   Riddle rút ngón tay ra , Ron nhận thấy khu vực bị sương đen hút vào trong suốt hơn nhiều so với những bộ phận khác, nhưng khóe miệng lại hiện lên một nụ cười: "Nó muốn ăn thịt tôi."

Ron kinh hãi nhìn màn sương đen, nhưng một sự tò mò thôi thúc cậu đưa tay lên vác chạm nhẹ. Nhưng điều kỳ lạ đã xảy ra. Khi cậu đặt ngón tay vào màn sương, không có gì xảy ra. Thứ đó dường như không muốn làm tổn thương cậu. Ngay cả sau khi cậu chạm vào nó, sương mù chỉ quấn quanh đầu ngón tay cậu trong giây lát rồi tan biến ngay lập tức.

Đôi mắt Riddle tối sầm lại, bàn tay của hắn trở về trạng thái ban đầu rồi lao thẳng vào làn sương mù. Trước khi đám sương mù muốn nuốt chửng nó, Riddle đột nhiên khép ngón tay lại và siết chặt, làn sương đen như một thực thể, bắt đầu vặn vẹo và vùng vẫy điên cuồng, nhưng cuối cùng lại bị Riddle nghiền nát. Sau khi buông tay ra, trong lòng bàn tay truyền đến một tiếng nổ vang, Ron tựa hồ nghe được một tiếng gầm gừ the thé sau khi im lặng, ánh sáng trong rừng hồ lại dịu đi.

Ron cảm thấy một nỗi sợ hãi không thể giải thích được, lồng ngực hơi phập phồng, Riddle nhìn cậu nói: "Cho nên cậu yên tâm. Mặc dù quái vật ở khắp mọi nơi, chỉ cần là đám nhỏ đó, nó không thể làm hại tôi."

" Nhưng chính xác thì 'nó' là gì?" Ron lần này sẽ không dễ dàng bị thuyết phục. Cậu không thể quên ký ức khủng khiếp vừa đọng lại trong đầu mình. "Anh nói đây không phải là cơ thể ban đầu, nhưng nó vẫn đang tìm kiếm anh ở khắp mọi nơi, nếu một ngày nào đó hình dạng thật của nó xuất hiện, anh sẽ bị ăn thịt!"

"Sẽ ổn thôi." Riddle lắc đầu, "Nó không thể dễ dàng xâm nhập được."

" Xâm nhập?"

"Chỉ khi cậu ở đây, công kích mới xuất hiện, nếu như tôi ở một mình, tôi sẽ chạm trán với nhóm sương mù đen này."

Ron sửng sốt: "Việc này có liên quan gì đến tôi à?"

Riddle cười lớn: "Tôi không thể nói là không. Phép thuật ở cấp độ này chắc chắn không phải là thứ cậu có thể sử dụng - tất nhiên là nó không đủ mạnh để xâm chiếm theo ý muốn của tôi - nhưng khi cậu bước vào, khả năng phòng thủ ở lối vào trở nên yếu đi. "

"Ôi Merlin, chuyện này sao có thể xảy ra?" Ron trong mắt tràn đầy áy náy cùng hối hận, "Thật xin lỗi, Riddle, đều là lỗi của tôi không ngờ anh lại gặp phải chuyện khủng khiếp như vậy." Cậu nghĩ đến cảnh sương mù muốn nuốt chửng Riddle, không khỏi cảm thấy sợ hãi, "Đáng lẽ tôi phải giúp anh, nhưng tôi lại ở đây và để một con quái vật vào trong - vậy nên tôi xin lỗi, Riddle, tôi sẽ không bao giờ đến nữa, tôi không thể để nó ăn thịt anh..." Ron nói, mắt đỏ hoe.

"Không sao cả." Riddle một lúc sau mới nói: "Chỉ cần cậu rời đi, cửa vào sẽ hoàn toàn đóng kín, không thể tiến vào. Về việc xâm nhập thì không thể tránh khỏi, đối với tôi không có bất kỳ uy hiếp nào.Ngược lại, tôi còn có thể rút ra ma thuật từ nó."

"Thật sao?" Ron cảm thấy sóng mũi cay cay, cậu đột nhiên nghĩ Riddle có thể chỉ là đang an ủi chính mình mà thôi liền không tự chủ được mà cúi đầu xuống.

"..." Riddle gần như khẽ thở dài, bước tới, nhẹ nhàng chạm vào mái tóc đỏ rối bù của thiếu niên:
"Đúng vậy. Nhưng nếu có cậu ở đây, tôi sẽ mất tập trung vì tôi luôn lo lắng cho sự an toàn của cậu. Có thể tôi sẽ không kịp thời phát hiện ra hành vi của nó, cho nên trước đó tôi sẽ vội vàng đuổi cậu đi. Cũng xin lỗi vì tôi đã không giải thích điều này với cậu."

Có lẽ do nuốt chửng làn sương đen nên mà thuật của Riddle dường như đã hồi phục. Ron có thể cảm nhận được những ngón tay mát lạnh của Riddle nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của mình. Dưới động tác gần như dịu dàng để an ủi, cậu dần dần bình tĩnh lại: "Anh không hề nói dối tôi, phải không?"

"Không." Riddle mỉm cười, rồi nói một cách nghiêm túc, "Đừng lo lắng cho tôi nếu cậu gặp phải sự tấn công trong tương lai. Chỉ cần ngoan ngoãn khi tôi bảo cậu rời đi. Cậu có thể hứa với tôi không?"

Ron cảm thấy chán nản và gật đầu.

Riddle lại vuốt tóc: "Cậu bé ngoan"

Mặt Ron đỏ bừng. Trên đường trở lại tế đàn, Ron vẫn còn ngơ ngác, thỉnh thoảng nhìn Riddle đang đi phía trước, mặc dù chỉ là bóng lưng, nhưng trong lòng cậu lại có một loại cảm giác an toàn không thể giải thích được.

Cậu mơ hồ nhận ra rằng niềm tin của cậu dành cho Riddle, thậm chí còn phụ thuộc phần nào vào hắn. Cậu chưa bao giờ trút cảm xúc như vậy vào bất kỳ ai.

Bước chân của Ron bất giác trở nên vui vẻ, sau đó nhanh chóng bước vài bước để đuổi kịp Riddle. Hai người sóng bước đi trên con đường ẩm ướt và lầy lội.

Khi họ đi về, ánh sáng trong rừng dần sáng hơn, chẳng mấy chốc trời đã chạng vạng.

Tuy nhiên, ngay khi Ron đang tràn ngập niềm vui thì bầu trời đột nhiên chuyển từ sáng sang tối, sương mù trong rừng đột nhiên xuất hiện. Cậu sửng sốt trong giây lát, khi nhận ra lần nữa thì xung quanh không có ai.

"Riddle, anh ở đâu?!" Ron lo lắng quay lại một vòng, nhưng không thấy Riddle đâu cả.

Cậu hoảng sợ chạy trốn trong sương mù và nhanh chóng lạc đường trong đó. Ron phát hiện mình bị mắc kẹt trong rừng.

Riddle có bị quái vật phát hiện không? Nếu vậy thì cậu phải nhanh chóng rời đi ngay khi ra ngoài, lối vào sẽ bị đóng lại và Riddle có thể sẽ được cứu!

"Deviate!" Ron bắt đầu, nhớ lại căn gác xép của Gryffindor.

Nhưng khi cậu mở mắt ra, cậu vẫn đang đứng ở trong rừng, sương mù bồng bềnh trong rừng càng ngày càng dày đặc.

Là bởi vì trí nhớ của cậu không đủ rõ ràng sao?

"Deviate!" "Deviate!" "Deviate!"

Ron sợ hãi lặp đi lặp lại, trong trí nhớ của cậu căn gác dần dần trở nên mơ hồ.

Cậu không những bị mắc kẹt trong rừng mà còn không thể thoát ra được! Cậu bị mắc kẹt trong cuốn nhật ký và Riddle thì không thấy đâu nữa.

Đang lúc cậu đang hoảng hốt, bên tai đột nhiên vang lên thanh âm của Riddle: "Xin lỗi, Ron, tôi bị phát hiện."

" Anh đang ở đâu?"Ron lo lắng hỏi.

"Lúc khác nói." Riddle nói: "Có lẽ tôi đã để cho cậu lưu lại quá lâu, để cho nó hoàn toàn đi vào, tôi vẫn chưa thể trực tiếp tiếp xúc với nó."

"Đó là bởi vì đã lâu tôi không vào..." Ron thất thanh nói.

"Không, tôi đã để cậu ở đây quá lâu." Riddle lặp lại, giọng điệu bình tĩnh, "Bây giờ cậu không thể quay lại được, phải không?"

Lúc này, xung quanh hoàn toàn bị bao phủ bởi sương mù trắng, bàn tay vươn ra của Ron thậm chí còn ẩn giấu trong đó, cậu vội vàng rút ra khỏi sương mù: "Đúng vậy, tôi không biết tại sao..." Cậu dừng lại một lúc, ngơ ngác nhìn khung cảnh xung quanh bắt đầu dần thay đổi . Trong ảo ảnh, một khung cảnh mới mơ hồ hình thành. Ron đứng dậy, toàn thân nổi da gà. "Riddle, nơi này nhìn có chút kỳ lạ..."

Cổ cậu đột nhiên có chút ớn lạnh. Ron cúi đầu nhìn thấy một con rắn nhỏ màu bạc quấn quanh cổ mình. Trước khi cậu kịp hét lên, Silver Snake đã cười toe toét, và giọng nói của Riddle vang lên: "Đừng sợ, có tôi ở đây, tôi sẽ ở bên cạnh cậu. Nó sẽ không làm tổn thương cậu, vì vậy trước tiên hãy xem nó muốn làm gì.."

Ron không hiểu nhưng vẫn bình tĩnh lại, hướng con rắn bạc gật đầu, sau đó nhìn về ảo giác khó đoán phía trước .

Khi bụi lắng xuống và sương mù tan như làn khói, một thị trấn nhỏ xuất hiện trước mắt Ron.

Ron chưa bao giờ đến đây trước đây và rõ ràng nó không ở đâu đó gần Hogwarts. Phong cách của các tòa nhà xung quanh và dòng xe cộ chạy liên tục trên đường phố cho thấy đây là một thành phố Muggle. Nhưng trước đây cậu đã theo Arthur Weasley đến thế giới Muggle, và những tòa nhà ở đó có vẻ hơi khác so với ở đây và kiểu dáng của những chiếc ô tô cũng là thứ cậu chưa từng thấy trước đây.

Cậu chưa từng đến thị trấn nhỏ này, cũng chưa từng nhìn thấy những ngôi nhà và xe hơi Muggle mới lạ như vậy, nhưng cậu không cảm thấy xa lạ mà ngược lại, nó có cảm giác quen thuộc đến lạ thường.

Riddle tựa hồ chán ghét nơi này, con rắn bạc nhỏ phun ra từng đợt tiếng rít khó chịu.

Trên đường có người qua lại nhưng họ không thể nhìn thấy Ron cũng như không thể chạm vào.

Tại sao con quái vật lại cho Riddle xem điều này?

Không, nó không biết rằng Riddle đang là Silver Snake. Người mà nó muốn thể hiện trong những cảnh này chính là Ron!

Nhưng tại sao tất cả điều này lại xảy ra?

Ron xem xét lại thị trấn mang lại cho cậu một cảm giác vi tế. Lúc này, một người đàn ông trung niên xuất hiện trong tầm nhìn và thu hút sự chú ý của cậu.

Người đàn ông khoảng năm mươi, sáu mươi tuổi, nhưng mái tóc đã ngả sang màu vàng. Ông ta loạng choạng bước ra khỏi góc phố, quần áo đã lâu không thay, bẩn thỉu đến mức không còn màu sắc ban đầu. Có thể nhìn thấy được một số vết xước làm lộ ra sợi chỉ và bông gòn.

Tuy nhiên, khi đến gần, Ron phát hiện người đàn ông này không chỉ luộm thuộm mà còn có chút mê sảng. Đôi mắt hỗn loạn không có điểm tập trung, giống như một xác chết biết đi, trong miệng hắn lẩm bẩm một đống từ ngữ mơ hồ một cách giận dữ.

"Riddle, anh có biết ổng không?" Khi người đàn ông trung niên sắp đụng phải cậu, Ron thậm chí còn vô thức tránh né gã, cúi đầu hỏi con rắn bạc nhỏ quấn quanh cổ cậu.

"Không." Đôi mắt đỏ ngầu của Silver Snake nhìn thẳng vào người đàn ông:

"Gã đó có thể là ký ức của con 'quái vật' đó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro