Chương 46: Hồi tưởng đầu tiên (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sao cậu lại nhìn tôi như vậy?"

Kể từ khi hắn xuất hiện, Ron chỉ nhìn chằm chằm hắn với vẻ kinh ngạc mà không nói một lời. Riddle không thúc giục cậu mà nhìn cậu với vẻ thích thú.

Một lúc sau, Ron cuối cùng cũng lấy lại được giọng của mình: "Ngươi có phải là Ông Kẹ không?" Giọng khàn khàn đến nỗi cảm giác như có gió tràn vào cổ họng.

"Ông Kẹ?" Nghe được câu trả lời bất ngờ này, Riddle cau mày, nhưng ngay sau đó hắn nhận ra điều gì đó và đôi mắt hắn tối sầm lại.

"À, đây là lần cuối cùng..."

Ron nhìn thấy hắn đang thì thầm điều gì đó, nhưng không hiểu rõ nội dung.

Nhưng rất nhanh, biểu tình Riddle khôi phục bình thường, hắn nhìn Ron, đột nhiên lộ ra một nụ cười quái dị: "Vậy là ngươi sợ ta?"

Ron nắm chặt tay, giả vờ như không nghe thấy câu hỏi: "Vậy là ngươi không... "

"Không." Riddle kiên quyết nói, hiển nhiên biết cậu muốn hỏi cái gì, giọng điệu của hắn đủ biểu lộ hắn đang mất kiên nhẫn.

Ron im bặt trước lời khẳng định của đối phương, nhưng cậu vẫn không thể tin được đây không phải ảo giác. Bởi vì mọi chuyện xảy ra quá đột ngột nên cậu không có thời gian để hiểu tình hình hiện tại, chỉ là sự xuất hiện đột ngột của Riddle và cuốn nhật ký còn nguyên vẹn như trước đã thu hút hết sự chú ý của cậu.

Đột nhiên, trước mặt xuất hiện một bóng đen, cậu nhìn thấy Riddle đang đứng trước mặt, trong giọng điệu trêu chọc có chút lạnh lùng: "Ngươi hỏi 'Ta' có phải là Ông Kẹ hay không, nói ra chắc chắn không phải ngẫu nhiên. Có Ông Kẹ nào từng biến thành ta trước mặt ngươi không?"

"Không -" Ron thốt lên trong hoảng loạn.

Riddle cười khúc khích.

Đôi mắt Ron lóe lên sự ngạc nhiên.

"Riddle " trong căn phòng bí mật đối với cậu là một cơn ác mộng, và cậu không bao giờ muốn nhớ lại nó sau khi trốn thoát. Ngoại trừ đôi mắt đầy u ám và hận thù lần cuối cậu nhìn hắn, cậu không thể nhớ được điều gì khác.

Nhưng trước đó, "Riddle" không bao giờ có thể dễ dàng bị cậu quên đi.

Nhưng "Riddle" trước mặt cậu có phần khác biệt với hai hình ảnh đó.

Sau lần cãi vã về "thuần huyết" đó, Riddle đã kiềm chế tính nóng nảy rất nhiều khi lại làm hoà với cậu, cũng như sự kiêu ngạo trong ánh mắt và nụ cười mỉa mai luôn nở trên môi. Về phần Ron, cậu cho rằng mình là người bạn duy nhất của Riddle, càng ngày càng được nước lấn tới, cậu trực tiếp không để ý tới phản ứng của đối phương, bởi vì cậu luôn có thể nhận được một câu trả lời thỏa đáng, sự chấp thuận.

Vì vậy, khi nhìn thấy "Riddle" trong Phòng chứa Bí mật, cậu buộc phải tỉnh dậy sau một giấc mơ ngọt ngào.

Vì thế cậu cũng nhận ra rằng khi ở bên Riddle, cái nào là chân thành, cái nào là giả tạo. Bởi vì cậu chưa bao giờ quan tâm đến nó, thậm chí cả những quan sát cơ bản nhất về ngôn từ và cảm xúc cũng bị lãng quên nên đương nhiên là không thể biết được.

Nếu mọi thứ trước mắt không phải là ảo ảnh, thì Riddle thật - không phải hình dáng quen thuộc trong ký ức của cậu - có thể sẽ như thế này: đôi mắt hắn không còn tỏ ra sự tử tế giả tạo, cằm hơi hếch lên, và đôi mắt cụp xuống với một vẻ mặt lạnh băng có chút lười biếng, trên môi nở nụ cười lạnh lùng, rõ ràng là hắn không còn ý định che giấu sự kiêu ngạo của mình nữa.

"Cha mẹ ngươi đã bao giờ nói với ngươi rằng tốt nhất là đừng nói dối trước mặt ta chưa?"

"Riddle..." Vẻ mặt của Ron cứng ngắc, "Ngươi đang nói về cái gì vậy..."

"Ngươi biết ta đang nói về điều gì. Cái gì, bởi vì ngươi đã biết ta là ai -- ta hiểu, cho nên ngươi mới sợ ta." Riddle nhìn thấy sắc mặt Ron tái nhợt rõ ràng, liền cười khẩy, nhéo cằm Ron, ép cậu ngẩng đầu nhìn hắn, giọng nói trầm thấp giống như rắn đang thì thầm bên tai:

"Ta rất tò mò, ngươi khi gặp lại ta sẽ như thế nào. Ta đã tưởng tượng ra rất nhiều cảnh tượng đoàn tụ sau thời gian dài xa cách, trong đó nhiều nhất chính là phản ứng của ngươi. Nhưng, Ron, ngươi vừa cho ta một câu trả lời tệ nhất." Riddle tiếc nuối lắc đầu, cố ý dùng giọng điệu dỗ dành chế giễu, "Vậy ngươi sợ sao, Ron? Vì sao ngươi nghĩ ta sẽ giết ngươi?"

Đôi tay không có hơi ấm, Ron chợt nghĩ đến Hermione nằm lạnh như xác chết trong Phòng chứa Bí mật, còn Harry với vết sẹo khắp người, trong lòng chợt dâng lên một cơn tức giận, không biết dũng khí đến từ đâu buộc cậu phải nhìn thẳng vào mắt Riddle, tiếng cười lạnh phát ra từ cổ họng, cậu mơ hồ hỏi: "Cái gì, ngươi không làm thế sao?"

Riddle im lặng một lúc, đột nhiên buông tay ra, nhìn vào mắt của cậu, thản nhiên nói với giọng điệu tha thứ như một vị vua: "Không."

Ron sửng sốt: "Không... Không đúng." Cậu lắc đầu và lấy lại ý thức. Nhưng cậu không để ý rằng thần kinh căng thẳng của mình đã dịu đi vì lời nói của Riddle, cậu cau mày: "Ngươi vẫn nghĩ ta sẽ tin những lời ngươi nói sao?"

Riddle lại cười: "Thật sự rất đau lòng a, 'ngươi' bây giờ cũng sẽ không nói những lời này với ta ."

Ron đỏ mặt và giận dữ nói: "Bởi vì ta lúc đó đã bị ngươi lừa dối!"

"Nếu ngươi không tin ta,'ngươi' có đủ can đảm để nói chuyện với ta như thế này không?"'Riddle nheo mắt lại và nhướn mày, vẻ mặt có chút tức giận.

Toàn thân Ron không khỏi run lên, không nói được một lời.

"Nhìn xem." Riddle liếc nhìn cậu, cầm lấy một chiếc áo choàng dày từ trên giá treo gần đó ném vào người cậu "Ngươi sợ ta như thế nào?"

Ron chỉ ôm chặt quần áo, quay đầu đi mà không nhìn hắn.   

Riddle nhướn mày, tựa hồ có chút bất đắc dĩ trước sự bướng bỉnh của cậu, dùng giọng điệu ôn hòa nói: "Ta đã nói, ngươi là người bạn duy nhất của ta, ta sẽ không làm tổn thương ngươi."

Ron yên lặng nhớ tới "Lời nguyền chết chóc" gần như phóng lên người, cậu cúi đầu cười lạnh.

Riddle lại cau mày, đang muốn nói cái gì, đột nhiên quay đầu, nhìn thẳng về phía cửa, ánh mắt tối sầm.

Ron còn chưa kịp phản ứng, cuốn nhật ký đột nhiên phát ra tiếng keng, mở ra một trang trống, sau đó một luồng ánh sáng trắng quen thuộc phát ra, chiếu sáng tấm màn đỏ xỉn, rồi cậu bị cưỡng bức kéo vào cuốn nhật ký.

Sau khi đóng cuốn nhật ký lại, tiếng bước chân nặng nề ngoài cửa cũng đã dừng lại. Riddle quay mặt đi và nhìn thấy cơn gió lạnh đang gào thét một giây trước khi cánh cửa bị đẩy ra, hắn nhảy ra khỏi cửa sổ đang mở, hoà vào màn đêm tối tăm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro