Chương 47: Hồi tưởng đầu tiên (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Riddle đưa cậu đến một nơi đầy nắng cuối giờ Ngọ, nhưng Ron không hề có ý định đứng dậy khỏi bãi cỏ mà bắt đầu hét câu thần chú rời đi.

"Deviate!"

Cậu vô cùng mừng rỡ vì còn nhớ được câu thần chú này, nhưng sau khi niệm xong cũng không có chuyện gì xảy ra, chỉ có cơn gió từ xa thổi tới chậm rãi lướt qua mặt hồ.

"Deviate! Deviate! Deviate!..."

Cậu hét lên vài lần trong một hơi, nhưng kết quả không có gì thay đổi. Thế giới dường như đang ngủ say.

"Vô dụng thôi."

Ron đột nhiên quay đầu lại, Riddle đang đứng cách đó không xa, tùy ý phủi bụi trên vai: "Cái thần chú kia là giả."

"Chuyện đó không có khả năng!" Ron lỡ lời nói.

Riddle sửng sốt một lát, sau đó hắn cười lớn, giơ tay lên không trung, trong nháy mắt tất cả cảnh vật xung quanh và ánh sáng mặt trời đều biến mất, bọn họ đứng ở dưới tòa tháp Hogwarts.

Lúc này đang giữa đông nên Ron phải quấn chặt chiếc áo khoác có phần hơi ngắn quanh người nhưng vẫn hắt hơi. Riddle ném cuốn nhật ký vào Ron, cậu vội vàng bắt lấy: "Ngươi đang làm gì vậy?"

Thân thể Riddle dần dần trở nên trong suốt, nhưng biểu cảm trong mắt lại không hề dao động: "Muốn duy trì hình dạng này cần quá nhiều ma lực. "

Ron sau khi với lấy cây đũa phép trong túi, Riddle đột nhiên ngước mắt lên nhìn cậu, như thể nhìn thấu tâm trí: "Nếu ngươi muốn ở đây mãi mãi thì cứ chĩa cây đũa phép đó vào ta đi."

"Ngươi có biết cách làm ta quay lại không? Ron cau mày.

Khóe miệng Riddle cong lên: "Hãy cầm lấy cuốn nhật ký, chờ ta làm xong việc, sẽ nói cho ngươi biết đường về."

"Nơi này rốt cuộc là đâu?" Ron hỏi.

"Từ từ suy nghĩ đi." Nói xong, thanh niên tóc đen đi thẳng về phía bãi cỏ, bóng dáng trong suốt nhìn về phương xa, hòa vào màn đêm.

Ron do dự rút đũa phép ra, nhưng cuối cùng cũng chỉ nắm chặt và đi theo. Rốt cuộc, cậu thực sự không muốn ở lại đây mãi mãi.

Họ đi qua những nhà kính và cánh đồng cỏ, rồi đi bộ xuống sườn đồi phía trước là Rừng Cấm. Đêm nay không có trăng, và khu rừng phía xa dường như tối tăm gấp đôi thường ngày.

Ron có chút sợ hãi khi dần dần đến gần khu rừng, nhưng Riddle không hề chậm lại chút nào, rõ ràng đích đến của hắn là Rừng Cấm.

Những cành lá chết khô đông cứng trong băng tuyết trở nên giòn và cứng, thỉnh thoảng bị dẫm lên và gãy, ngoài ra không còn một âm thanh nào khác như thể hai người họ là những người duy nhất bây giờ tồn tại ở đây. Riddle bước đi chậm rãi mà vững vàng, Ron cũng dần dần đi bên cạnh hắn.

Ngoài ra, có Voldemort ở bên cạnh, Rừng Cấm không còn đáng sợ nữa, Ron cũng dần dần thả lỏng.

Khi họ tiếp tục tiến sâu hơn vào Rừng Cấm, những con đường họ có thể đi ngày càng ít đi, nên Ron thắp cây đũa phép của mình lên.

"Ngươi đổi đũa phép à?" Riddle đột nhiên hỏi.

"À? Chà..."

"Ngươi cũng đã đến Ai Cập à? Có rất nhiều ma thuật đen mạnh mẽ được truyền lại ở đó. Đó là một nơi tốt."

"Chúng ta không đến đó chỉ vì điều đó..." Sau đó Ron bỗng nhiên dừng lại ngước lên nhìn hắn, "Đợi đã, làm sao ngươi biết chúng ta đã đến Ai Cập?"

"Có người nói với ta."

"Ai..."

"Vậy kho báu còn lại ở đâu? Đừng nói với ta điều đó chỉ cần vài trăm vàng là ngươi có thể mua được." Riddle ngắt lời, "Làm thế nào ngươi có được chiếc xoay thời gian thật?"

"Chiếc xoay thời gian?" Ron sửng sốt và đưa tay chạm vào túi của mình. Sau đó mới nhận ra, "Vậy là bây giờ ta đã quay lại quá khứ?"

"Nếu không - vậy làm thế nào ngươi có được nó?"

Ron mở miệng và giận dữ nói: "Ta vừa nhận được một lọ may mắn."

"Lọ may mắn? Thứ đó là hàng thật nhưng hiếm khi thấy." Riddle liếc nhìn cậu, "Vận khí của ngươi không tồi. Phù thủy nào đã chế tác nó?"

"Ta không biết," Ron miễn cưỡng nói thêm, "Cô ấy chỉ bán thứ này dưới kim tự tháp thôi."

"Thứ này không hề rẻ chút nào." Riddle dừng lại tại chỗ và Ron cũng phải dừng lại. Hắn quay lại, giọng điệu lộ rõ ​​sự nguy hiểm: "Nếu ngươi nói dối ta, tốt nhất ngươi nên tính toán trước để ở lại đây đến hết đời."

"Ta không hề lừa dối ngươi!... Có người đã tặng nó cho ta."

"Tại sao hắn lại làm điều này?" Riddle khoanh tay và hất cằm lên, như thể hắn không tin vào những gì cậu nói.

"Bởi vì, trước đây ba ta đã cứu ông ấy..." Ron không khỏi liếc nhìn Riddle khi nhớ lại chuyện cũ, "Vừa lúc có cô phù thủy bán lọ may mắn ở cạnh ta, nên ông ta đã chọn cho ta một cái màu xanh lam."

"Nói thì dễ thôi."

"Những gì ta nói đều là sự thật!"

"Người đó tên gì?"

Ron bĩu môi: "Ngươi không biết hắn."

Riddle hạ giọng: "Nói cho ta biết.

" . . . . . " Ron tức giận nhìn chằm chằm hắn, sau đó đột nhiên nghĩ tới một sự kiện.

Nếu Riddle không nói dối thì cậu đã dùng công cụ quay ngược thời gian để quay về quá khứ. Tại sao Riddle lại đi vào Rừng Cấm?

Ron chậm rãi cúi đầu nhìn chằm chằm bìa nhật ký hồi lâu, toàn thân đột nhiên run lên, cậu rốt cuộc ý thức được mình đang ở đâu vào giờ phút này.

"Ngươi định đánh thức con Tử Xà..." Ron ngẩng đầu lên nói.

Riddle nhìn cậu một hồi, sau đó xoay người tiếp tục đi về phía trước: "Không sai."

Một lúc sau, Ron cũng cất bước đuổi theo.

Riddle cúi đầu nhìn cậu: "Gì thế, ngươi muốn đi theo ngăn cản ta?" Ron không có trả lời.

"Đừng ngu ngốc thế." Riddle cười khẩy.

Ron có chút xấu hổ nói: "Không thử thì làm sao biết được."

"Ta coi ngươi như bạn bè, Ron." Riddle nhìn về phía trước, thản nhiên nói: "Nhưng khẳng định không phải ngươi vào lúc này, nếu ngươi quyết tâm muốn phá đám, ta bây giờ cho ngươi trở về."

"Cuốn nhật ký vẫn còn ở trong tay ta," Ron uy hiếp.

Riddle có vẻ thích thú với lời nói của cậu: "Khi ngươi quay trở lại, tất cả những gì thuộc về thời gian này vẫn như cũ. Giống như ngươi chưa từng đến đây, mà chỉ là ngươi có thêm một ký ức. Và..." Hắn chậm rãi đến bên cạnh Ron, vươn tay ra: "Không có ngươi, ta vẫn có thể làm được, nhưng ta chỉ là muốn tiết kiệm chút sức lực."

Khi Ron đang ngơ ngác, Riddle lấy lại cuốn nhật ký từ trong tay cậu: "Chúng ta sắp đến rồi." "

Ron phía sau lạnh lùng nói: "Đã nói ngươi không cần ta nữa, ta cũng không thể ngăn cản ngươi, vậy hãy nói cho ta biết làm sao để quay về."

"Đúng vậy, ngươi thật vô dụng, có thể sẽ phá hỏng kế hoạch của ta." Riddle đứng trên mặt đất xoay người: "Vậy ngươi đoán xem, vì sao ta còn giữ ngươi ở bên cạnh?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro