Chương 12: Halloween

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau cái đêm mà Thằng Malfoy thách đấu với Harry và Ron lại cho tụi nó leo cây. Đó một đêm gần như kinh hoàng với tụi nó khi cả cô bé Hermione và Neville bị kéo theo hai đứa nó, chúng nó phải chạy thoát khỏi lão giám thị Filch và con mèo của ông ta, con ma Peeves và cả con chó ba đầu ở khu hành lang cấm. Harry và Ron đã có chút xung đột với cô bé Hermione.

Có thể vì bây giờ bận quá, ba buổi tập Quidditch mỗi tuần, rồi hàng đống bài tập, khiến cho Harry lu bu đến nỗi không ngờ mình đã theo học ở Hogwarts hai tháng rồi.

-------------------------------------------------

Vào buổi sáng ngày Lễ Hội Ma, mọi người thức dậy trong mùi bánh bí nướng thơm ngào ngạt khắp Đại Sảnh Đường. Sáng hôm đó học sinh nhà Gryffindor có lớp học bùa chú của giáo sư Flitwick, Thầy dạy đến mục điều khiển đồ vật bay, điều mà lũ học trò ao ước bấy lâu nay.

Tuy nhiên, trong lúc học Ron lại một lần nữa tranh chấp với Hermione và làm cô bé khóc chạy đi sau khi hết tiết.

Tiết học sau đó không thấy Hermione trở vô lớp. Buổi trưa đó cũng không thấy bóng dáng cô bé dâu. Trên đường đi xuống Đại Sinh Đường để dự tiệc lễ hội ma, Ron và Harry nghe lỏm Parvati nối với cô bạn Lavender rằng Hermione đang khóc trong phòng vệ sinh nữ, và muốn mọi người hãy để mình yên.

Ron càng cảm thấy khổ tâm về vụ này, nhưng chỉ được một chút, khi cả bọn bước vào Đại Sảnh đường trang hoàng rực rỡ, thì hình ảnh Hermione tự động mờ nhạt đi trong đầu hai thằng con trai.

Hàng ngàn con dơi treo lủng lẳng trên trần và tường, trong khi hàng ngàn con khác sà xuống các dãy bàn như những đám mây đen nghịt, làm cho những ngọn nến thắp trong ruột những trái bí ngô chập chờn và tắt ngấm. Đồ ăn đột ngột hiện ra trên những chiếc dĩa vàng, y như trong bữa tiệc khai giảng hồi đầu năm học vậy.

Harry vừa mới ăn tới món khoai tây nướng thì giáo sư Quirrell chạy hớt hải vào Sảnh đường, chiếc khăn vành đội đầu xổ bung ra và nét hãi hùng hiện rõ trên mặt.

Mọi người tròn mắt nhìn theo ông chạy đến bên ghế của cụ Dumbledore, tựa bệt vào đó mà nói lắp bắp:
"Quỷ ... Quỷ khổng lồ ... sổ hầm ngục ... thiết tưởng ngài nên biết ... ”
Nói chưa dứt câu, ông đã ngã xuống sàn chết giấc.

Tiếng ồn ào xôn xao dậy lên. Cụ Dumbledore phải dùng cây đũa phép của mình vẩy ra một tràng pháo bông đỏ tía mới giữ được trật tự. Cụ ra lệnh:

“Các huynh trưởng, dẫn học sinh của nhà mình về phòng ngủ ngay lập tức.”

Percy thi hành lệnh ngay:

“Học sinh năm thứ nhất, nắm tay nhau, đi theo anh. Các em cứ theo đúng hướng dẫn của anh thì không sợ gì con quỷ khổng lồ. Đứng sát sau lưng anh nhé. Xin tránh đường cho học sinh năm thứ nhất ... Xin lỗi, tôi là huynh trưởng dây.”

“Làm sao con quỷ khổng lồ lại sổ hầm ngục được?”, Harry thắc mắc khi cả bọn leo lên cầu thang?

Ron đáp: “Đừng Có hỏi mình. Đúng ra mấy con quỷ đó ngu ngốc lắm. Có lẽ yêu tinh Peeves thả nó ra để nhát người ta trong đêm Hội ma."

Bọn trẻ đi qua những đám người đang vội vã ngược xuôi đủ mọi hướng. Khi đang chen qua một đám toàn học sinh bấn loạn nhà Hufflepuff, Harry chợt níu tay Ron:

“Mình sực nhớ ra ... Còn Hermione.”

“Con bé ấy làm sao?”

“Nó không biết con quỷ khổng lồ đã sổ hầm ngục.”

Ron cắn môi suy tính.

"Phải đi kiếm nó thôi. Nhưng tốt nhất là đừng để cho anh Percy biết."

Hai đứa bèn tụt lại cuối hàng, lần vào dám nhà Hufflepuff, chạy ra một hành lang vắng, hấp tấp lao xuống nhà vệ sinh nữ. Vừa kịp vòng qua một góc tường thì chúng nghe tiếng bước chân vội vã đằng sau lưng. Ron kéo Harry vào chỗ nấp sau mấy cột đá lớn, nói nhỏ:

“Anh Percy.”

Nhưng ngoái đầu nhìn lại, chúng không thấy Percy, mà thay vào đó là ông thầy Snape. Ông băng ngang qua hành lang rồi biến mất. Harry thì thầm:

"Ổng đang làm gì vậy? Tại sao ổng không xuống hầm với những giáo sư khác?”

“Chắc là ổng đi tìm tụi mình.”

Cả hai đứa chờ tiếng bước chân giáo sư Snape xa rồi mới len lén bò dọc theo hành lang. Harry nói:

"Ổng đi lên tầng lầu ba.”

Nhưng Ron đã giơ tay ra dấu:

“Bồ ngửi thấy mùi gì không?”

Harry hít hơi và một mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi. Một cái mùi hỗn hợp của vớ cũ và nhà vệ sinh công cộng lâu ngày không chùi rửa.

Và rồi chúng nghe – chậm rãi nhưng nặng nề – tiếng giẫm thình thịch của những bước chân khổng lồ. Ron chỉ về phía cuối hành lang bên trái. Một cái gì to lớn khủng khiếp đang di chuyển về phía chúng. Hai đứa nép vào bóng tối theo dõi cái vật đó hiện dần ra dưới ánh trăng.

Thật là một cảnh tượng hãi hùng: cao gần bốn thước, da xám ngoét và dầy cui, thân hình thô kệch xù xì như một tảng đá nhám với cái đầu hói nhỏ xíu nhô lên như trái dừa khô. Chân con quỷ khổng lồ này ngắn ngủn và mập ú như những gốc cây với bàn chân dẹt ra lởm chởm gai. Cái mùi phát ra từ con quỷ tởm lợm không tả được. Cánh tay dài quá cỡ của nó cầm một khúc cây kéo lê trên sàn. Con quỷ khổng lồ dừng chân bên ngưỡng cửa và nhòm vào. Nó nhúc nhích vành tai, bắt cái đầu nhỏ xíu suy nghĩ một lát, rồi quyết định chậm rãi bước vô.

Harry thì thầm với Ron: “Chìa khóa còn gắn trong cửa. Mình khóa cửa nhốt nó lại?" 

“Phải đó!”

Hai đứa đi lần về phía cửa, miệng khô đắng cầu khấn sao cho con quỷ đừng quay ra. Bằng một bước nhảy phóng tới của, Harry đóng sầm cánh cửa lại, khóa đánh cạch, rút chìa ra.

“Xong!”

Mừng rỡ với chiến thắng này, hai đứa nhảy cẫng lên và toan chạy ra hành lang. Nhưng vừa đến khúc quanh, bỗng một tiếng kêu thét làm trái tim chúng rụng rời. Tiếng kêu đó phát ra từ cảng phòng mà chúng vừa khóa lại.

“Chết rồi!”

Mặt Ron tái mét như mặt Nam tước Đẫm Máu. Harry há hốc miệng:

“Đó là phòng vệ sinh nữ!”

Cả hai đứa cùng thốt lên: “Hermione."

Chẳng đứa nào muốn cả, nhưng không còn lựa chọn nào khác. Chúng phải quay trở lại ngay cánh cửa, cuống cuồng mở khóa, run rẩy trong cơn hoảng sợ dựng tóc gáy. Harry giật tung của và cả hai chạy vào.

Hermione đang co rúm ở một góc tường, vẻ mặt như sắp chết giấc tới nơi. Con quỷ khổng lồ đang bước tới trước mặt cô bé, tay chân nó đập đổ những bồn cầu chung quanh. Harry tuyệt vọng, nói với Ron.

“Làm cho nó rối lên đi!”

Rồi nó với lấy những ống nước vụn, lấy hết sức bình sinh chọi. Con quỷ dừng lại, cách Hermione một thước, ngúc ngoắc đầu nhìn quanh, chớp mắt một cách ngu ngốc, tìm tiếng động đó từ đâu phát ra . Đôi mắt ti hí của nó nhìn thấy Harry. Nó ngập ngừng, rồi đổi hướng, đi về phía Harry, tay vung cây gây khổng lồ.

“Ê, ốc bã đậu!”

Ron gào lên từ bên kia góc phòng, vung mạnh tay liệng một ống sắt vào con quỷ. Ống sắt trúng vai con quỷ, nhưng nó có vẻ không thèm để ý. Tuy nhiên, nghe tiếng gào, nó dừng bước, xoay cái đầu cực kỳ xấu xí về phía Ron. Thế là Harry có đủ thì giờ chạy vòng qua con quỷ.

“Chạy đi! Chạy mau lên!”

Harry hét gọi Hermione, cố gắng kéo con bé ra phía cửa.

Nhưng cô bé không nhúc nhích được nữa. Nó dán sát người vô tường, miệng há hốc kinh hoàng.

Tiếng hét của Harry dường như làm con quỷ bị kích động. Nó rống lên đáp lời Harry và hướng về Ron, đứa đứng gần nó nhất, và không có lối thoát.

Lúc ấy, Harry làm một điều vừa dũng cảm vừa ngu ngốc: Nó phóng lên lưng con quỷ, dùng cánh tay nhỏ xíu mà siết cổ con quỷ khổng lồ. Con quỷ có thể không cảm thấy có Harry bé tí đang đeo trên cổ, nhưng dù có là một con quỷ khổng lồ thì cũng phải biết đau nếu bị ai đó chọc một cây gậy vô mũi. Mà tay Harry lúc đó lại đang lăm lăm cây đũa phép. Nó bèn thọc luôn cây đũa vô mũi con quỷ.

Rú lên đau đớn, con quỷ quằn quại và vung khúc cây trong tay lên. Harry bám chặt cổ con quỷ, liều cái mạng con để níu lấy sự sống: bất cứ giây nào, con quỷ cũng có thể túm được nó và dập nó chết tươi bằng khúc gỗ chày kia.

Harry sực nhớ điều gì đó, hai chân siết cổ con quỷ, tay nó vung nhẹ trên không, một cây đàn không dây bỗng xuất hiện trong tay nó. Một tay cầm đàn, 1 tay vỗ nhẹ xuống thành dưới cây đàn 3 tiếng, "Bộp! phốc!..." một thanh âm chói tai vang lên chấn động cả căn phòng. Con quỷ khổng lồ ngã huỳnh xuống đất, im re. Ron và Hermione khom người che lại hai tai, vẻ mặt tái nhợt như muốn ngất xỉu.

Âm thanh chỉ vang trong phút chốc rồi im bặt, hai đứa định thần lại thì đã thấy Harry lồm cồm đứng dậy. Nó run lẩy bẩy và gần như đứt hơi.

Ron run rẩy: " âm thanh gì đó?"

Cả hai đứa chỉ vừa chợt nhìn thấy trên tay Harry xuất hiện thứ gì đó.

Mặt Harry tái nhợt nhìn qua: "Mình cũng không biết!". Hai tụi nó nhìn nhau, mặt đầy vẻ kinh hoàng. Ron muốn nói gì đó, nó mấy máy miệng.

Cuối cùng, chính Hermione là người lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt đó. Cô bé dường như cảm nhận được Harry không muốn tiết lộ chuyện đó.

"Nó… chết chưa?"

Nhìn sang Hermione, mắt đầy cảm kích, nó đáp:

"Chắc là chưa. Nó mới ngất xỉu thôi."

Harry cúi xuống, rút đũa phép ra khỏi mũi con quỷ. Cây gậy dính chất gì lầy nhầy như keo.

"Ghê…, nước mũi của quỷ."

Nó chùi chiếc đũa phép vào ống quần con quỷ.

Bỗng có tiếng cửa đóng mở rầm rầm và tiếng chân người dồn dập. Ba đứa trẻ nhìn ra: Trong lúc đánh nhau, chúng đã không để ý đến tiếng ồn do chúng gây ra, nhưng hắn nhiên những người trên lầu đã nghe thấy tiếng con quỷ rống và tiếng va đổ. Chỉ trong tích tắc, giáo sư McGonagall chạy ào vô phòng, theo sát bà là giáo sư Snape và giáo sư Quirrell.

Vừa nhìn thấy con quỷ là ông Quirrell phát ra một tiếng kêu yếu ớt và ngồi gục xuống cạnh một cái bồn cầu, ôm lấy ngực. Thầy Snape cúi xuống xem xét con quỷ. Giáo sư McGonagall nhìn Ron và Harry. Chưa bao giờ Harry nhìn thấy một cơn giận dữ như vậy trong mắt bà. Môi bà trắng bệch.

Chuyện xảy ra sau đó thì cũng nhờ Hermione mà cả hai đứa không bị phạt, dù giáo sư McGonagall đã trừ của cô nàng 5 điểm nhưng tụi nó cùng đã có 10 điểm bù lại.

Harry và Ron quay trở lại phòng sinh hoạt chung. Căn phòng đông đúc ồn ào. Mọi người đang ăn uống những thứ được đưa lên từ Đại Sảnh Đường. Chỉ có Hermione vẫn đứng một mình cạnh cửa, đợi Ron và Harry về. Một chút bối rối. Rồi tất cả cùng nói mà không ai nhìn mặt ai:

"Cảm ơn!"

Sau đó cả ba vội vã bưng dĩa đi lấy đồ ăn.

Kể từ đó, Hermione trở thành bạn của Ron và Harry. Có những chuyện mà một khi đã cùng trải qua rồi, người ta không thể không mến nhau. Và đánh gục một con quỷ khổng lồ cao bốn thước là một trong những chuyện loại đó.
_______________________________________
P/s: Sau 84 cục gacha thì cuối cùng lôi thần cũng về nhà. Lại quay về nghèo khó ಥ╭╮ಥ

Hiện tại thì mạch truyện vẫn theo cốt truyện chính không có thay đổi gì nhiều, dần về sau (bắt đầu từ năm 2) sẽ có thay đổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro