Chương 14: Áo và gương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ cái ngày diễn ra trận đấu Quidditch, Harry, Ron và Hermione đã có những nghi ngờ về giáo sư Snape, tụi nó đinh ninh rằng ông ta có dự định đánh cắp thứ gì đó từ con Fluffy- con chó ba đầu của lão Hagrid. Lão bán khổng lồ cũng vô tình buột miệng nhắc tới Nicolas Flamel khi tụi nó dò hỏi lão. Cả ba tụi nó bắt đầu tìm kiếm thông tin về cái người mà lão Hagrid nhắc tới.

-----------------------------------Ta là đường phân cách tuyến 1 tháng sau -------------------------------

Sắp đến lễ Giáng sinh, ai cũng nôn nóng trông mong đến kỳ nghỉ lễ. Đa phần học sinh đều quay về nhà để ăn lễ, còn một số đứa điển hình như Harry - vì không ai trong gia đình Dursley mong chờ nó có mặt tại nhà họ trong lễ giáng sinh cả, nó dám chắc điều đó, nên đã đăng ký ở lại trường. Ron và mấy ông anh cũng ở lại trường, bởi vì năm nay ông bà Weasley đi thăm anh Charlie ở tận Rumani.

Hermione thì sẽ về nhà của cô bé, nhưng cô bé đã giao cho Harry và Ron một nhiệm vụ, là tiếp tục tìm kiếm về thông tin của Nicolas Flamel.

Kỳ nghỉ lễ bắt đầu, Harry và Ron có ngay những ngày tuyệt vời, đến nỗi tụi nó gần như quên béng mất cái tên Flamel. Cả ký túc xá giờ chỉ còn hai đứa. Phòng sinh hoạt trở nên rộng rãi, trống trải hơn ngày thường, nên chúng có thể kéo hai cái ghế chúng khoái nhất tới cạnh lò sưởi. Hai đứa có thể ngồi hàng giờ, ăn bất kỳ cái gì mà đầu nĩa chúng xỉa tới, vừa ăn vừa vạch kế hoạch sao cho Malfoy bị đuổi học. Đó là chuyện chúng khoái nhất cho dù không thể thực hiện được.

Ron cũng bắt đầu dạy Harry chơi môn cờ phù thủy. Môn này y như môn cờ vua của dân Muggle, chỉ là khác các quân cờ… sống, khiến cho chơi một ván cờ phù thủy cũng như đang chỉ huy hai đội quân ngoài trận chiến.

Vào đêm Giáng sinh, Harry lên giường ngủ với nỗi háo hức trông cho đến sáng mai, để lại được ăn ngon và chơi vui, nhưng thực tình nó không hy vọng có quà cáp gì cả. Vậy mà, khi thức giấc vào tờ mờ sáng hôm sau, thứ đầu tiên nó nhìn thấy là một đống nho nhỏ, đủ các gói quà đặt ngay dưới chân giường.
Harry vừa phóng ra khỏi giường, tròng áo vô, thì Ron cất lời chúc mừng bằng giọng ngái ngủ:

“Chúc Giáng sinh vui vẻ.”

“Chúc Giáng sinh vui vẻ.”

Harry đáp lại vad xúc động nói thêm:

“Dậy mà xem nè: Tôi cũng có quà!”

Harry mở mấy gói quà của nó ra. Bác Hagrid tặng cho nó một ống sáo bằng gỗ, được đẽo khắc thô thiển. Nó đưa lên miệng thổi - tiếng sáo vang lên như tiếng cú kêu đêm. Tiếp theo là quà của dượng Vernon và dì Petunia, tặng nó một đồng cắt năm mươi xu, nó đã cho Ron khi thấy thằng bạn thích thú với thứ này. Bà Weasley thì tặng cho nó một cái áo ấm đan tay rất dày, màu xanh ngọc bích, cùng một hộp kẹo bơ cũng do tự tay bà chế biến.

Gói quà kế tiếp của Harry cũng là kẹo: một hộp chocolate Ếch Nhái thật to, của Hermione gửi tặng.

Chỉ còn lại một gói quà. Harry cầm lên tay sờ nắn. Nó rất nhẹ. Harry mở gói cuối cùng này ra.

Một cái gì đó màu xám bạc và mềm mại như nước, tuột xuống sàn, nằm yên đó với những nếp gấp óng ả. Ron há hốc mồm:

“Mình từng nghe nói về cái này!”

Nó đánh rơi hộp kẹo dẻo đủ mùi vị mà Hermione gửi tặng, nói lắp bắp vì xúc động:

"Nếu ... nếu đây đúng là cái mình nghĩ ... thì ... , nó hiếm lắm ... và thật sự có giá trị.”

"Cái gì vậy?”

Harry nhặt tấm vải óng ánh như bạc từ sàn nhà lên. Cảm giác thật là lạ, tựa như nó được dệt bằng những sợi nước vậy.

Vẻ mặt của Ron đầy kinh ngạc. Nó nói:

“Cái áo tàng hình! Mình chắc chắn là cái áo đó... Mặc thử vô đi!"

Harry choàng cái áo qua vai và Ron hét lên:

“Đúng là nó rồi! Ngó xuống chân bồ coi!”

Harry nhìn xuống chân, nhưng chẳng thấy chân mình đâu nữa. Nó chạy lại tấm gương soi. Giờ thì không nghi ngờ gì nữa: trong gương là hình ảnh của nó, nhưng chỉ có một cái đầu lơ lửng trong không trung, còn toàn thân thì hoàn toàn vô hình. Nó kéo áo khoác trùm lên đầu, và thế là nó biến mất hẳn.

Bỗng Ron kêu lên:

“Có một cái thư! Có một cái thư rớt ra khỏi áo!”

Harry cởi áo ra, chụp ngay lá thư đọc. Nét chữ viết tay nghiêng nghiêng, mảnh dẻ mà trước đây nó từng nhìn thấy. Thư viết:

Cha của con để lại cái này cho ta giữ trước khi qua đời. Đã đến lúc nó được trả về cho con. Hãy biết cách tận dụng nó. Chúc con một giáng sinh vui vẻ.

Harry đã trả qua một ngày giáng sinh đúng nghĩa lần đầu tiên trong cuộc đời nó, được nhận những món quà từ bạn bè và một món quà đặt biệt mà cha nó từng sử dụng. Có một bữa tiệc Giáng sinh phải được gọi hoành tráng: hàng trăm con gà tây béo ngậy, hàng đĩa xúc xích mỡ màng; rồi những mâm đậu bơ ú hụ; lại có những chiếc thuyền chở khẳm nước sốt thịt béo ngậy, nước sốt dâu thơm bùi. Dọc theo bàn ăn, cứ cách chừng một thước lại có cả đụn pháo phù thủy. Nó cũng đã có một vài thứ thú vị từ ruột pháo: vài trái bong bóng lấp lánh, một bộ Tự Cấy Mụt Cóc, một bộ cờ phù thủy mới toanh cho chính nó, và cả một băng pháo lép. Sau đó là chơi ném tuyết cùng anh em nhà Weasley, chơi cờ cùng Ron.

Đó là ngày Giáng sinh đẹp nhất mà Harry từng được hưởng từ xưa đến giờ. Nhưng vẫn có một điều vương vấn mãi trong đầu nó suốt cả ngày. Cho tận đến khi nó lên giường, nó vẫn không thôi suy nghĩ về chuyện đó: Chiếc áo tàng hình và ai đã gởi cái áo cho nó.

Ron, sau khi nhét đầy bao tử gà tây và bánh ngọt, lại không có bí mật nào chi phối tâm trí, thì lăn ra ngủ khò, chỉ kịp kéo tấm màn quây quanh giường. Harry nhoài mình qua một bên thành giường, kéo tấm áo tàng hình từ dưới gầm ra.

Kỷ vật của ba nó... Cái áo này từng là của ba nó. Nó để làn vải mượt như nước chảy qua tay mình, mượt mà hơn cả lụa, nhẹ tênh như không khí. Nhìn chiếc áo choàng, nó rơi vào trầm tư, không biết suy nghĩ cái gì, nó khẽ lấy cây đàn của mình ra đặt trên chiếc áo tàng hình.

Cây đàn toả ra ánh sáng dịu nhẹ màu bạc, cùng với màu áo, ánh lên khuôn mặt nó.

Harry bỗng cuốn cuồn khi áo choàng đột nhiên biến mất, nó chỉ vừa đặt cây đàn lên thôi mà. Tim nó đập mạnh, nó cố gắng nhìn xuống đất rồi lại mò trên giường như muốn tự an ủi rằng chiếc áo chỉ đâu đây thôi.

Loay hoay cả buổi trời, nó phải thất vọng là không thấy cái áo đâu nữa. Gần như tuyệt vọng, nó cầm cây đàn lên, vừa cầm vừa nghĩ về cái áo. Áo choàng đã trở lại trên tay nó, ngay lúc ấy nó như thở phào nhẹ nhõm, nó ngồi xuống và bắt đầu nghiên cứu cây đàn. Thì ra cây đàn của nó có một không gian nhỏ, rất nhỏ chỉ như một cái hộp hình vuông tầm 50 cm, và không phải thứ gì nó cũng chứa được. Những vật phẩm bình thường không thể tác động tới không gian đó, nó thiết nghĩ áo choàng tàng hình hẳn là một vật phẩm phép thuật cao cấp, nên mới có thể được cây đàn chấp nhận hoặc nên nói là được nó chấp nhận. Vậy là mong ước luôn mang cái áo theo bên mình như một chìa khoá mở ra cái hộp bí ẩn đó.

Nó cất cây đàn, mặc thử chiếc áo vào người. Nó tuột xuống giường, quấn áo quanh mình, nhìn xuống dưới chân, chỉ thấy ánh trăng vằng vặc và mấy cái bóng. Thiệt là tức cười hết sức!

“Hãy tận dụng chiếc áo.” Bức thư nhắn nhủ.

Bỗng nhiên Harry tỉnh cả người. Với chiếc áo khoác tàng hình này thì toàn bộ ngôi trường Hogwarts sẽ không còn gì là bí mật hay “hạn chế” đối với nó. Harry đứng đó, im lặng trong bóng tối, nhưng cảm xúc dâng trào khắp toàn thân. Trong chiếc áo khoác tàng hình này, nó có thể đi bất cứ nơi đâu. Bất cứ nơi đâu. Mà thầy Filch vẫn không thể nào biết được.

Ron ọ ẹ mơ ngủ. Có nên đánh thức nó không nhỉ? Bỗng điều gì đó ngăn Harry lại. Chiếc áo tàng hình của ba nó, và con người nó đã có quá nhiều bí mật. Nó cảm thấy rằng lần này - lần đầu tiên - nó muốn chỉ một mình sử dụng chiếc áo mà thôi.

Harry lẳng lặng ra khỏi phòng ngủ, xuống cầu thang, băng qua phòng sinh hoạt chung, chui qua cái lỗ chân dung bà béo.

"Ai đó?"

Bà béo quát. Harry không nói gì. Nó chỉ đi thật nhanh xuống cầu thang.

Nên đi đâu bây giờ? Harry dừng chân, tim đánh bình bịch, suy nghĩ. Và ý tưởng nảy ra. Phải rồi, Khu vực Hạn chế của thư viện. Nó muốn hoàn thành nhiệm vụ mà Hermione giao.

Thư viện tối như hũ nút và đầy vẻ kỳ bí. Harry thắp một đèn dầu để thấy lối đi dọc theo những giá sách. Ngọn đèn trông như trôi bồng bềnh trong không trung, và mặc dù chính tay Harry cầm ngọn đèn, thế mà nhìn cái đốm sáng chờn vờn giữa khoảng, chính nó cũng thấy ớn xương sống.

Khu vực Hạn chế nằm ở cuối thư viện. Vừa cẩn thận bước qua sợi dây thừng ngăn khu vực này với phần còn lại của thư viện, Harry vừa giơ cao ngọn đèn để đọc các tựa sách.

Những cái tựa ấy chẳng cho Harry được gì thêm. Những mẩu tự mạ vàng đã phai tróc, lại bằng những thứ ngôn ngữ mà Harry chẳng hiểu gì cả. Có những quyển sách thậm chí chẳng còn tựa nữa. Một quyển lại vấy một vết ố trông giống vết máu thật kinh khủng. Tóc gáy Harry dựng đứng cả lên. Nó nghe như có tiếng thì thầm yếu ớt phát ra từ những quyển sách. Cũng có thể đó chỉ là tưởng tượng, mà cũng có thể là nó nghe thấy thật: dường như những cuốn sách biết là có người đang ở đây, mà người đó lẽ ra không được bén mảng tới chỗ này.

Phải bắt đầu tra cứu từ đâu chứ! Cẩn thận đặt cây đèn xuống sàn, Harry nhìn dọc theo hàng sách chót trên kệ, kiếm thử một cuốn nào trông có vẻ thú vị. Một bộ sách tô màu đen và ánh bạc hút lấy ánh mắt Harry. Nó kéo cuốn sách ra một cách vất vả, bởi vì cuốn sách rất dày. Đặt được cuốn sách thăng bằng trên đầu gối rồi, Harry bắt đầu mở sách ra.

Một tiếng rít đau đớn dữ tợn xé toang sự im lặng – cuốn sách đang gào thét! Harry gấp mạnh quyển sách lại, nhưng tiếng gào rít vẫn vang vang, ngày càng lớn, thành một giọng eo éo, chói tai, không dứt. Harry sợ hãi nhảy lui, đụng phải cây đèn khiến nó tắt ngấm. Có tiếng chân đi tới ở hành lang bên ngoài. Harry kinh hoảng quá, nhét vội cuốn sách đang rú rít lên kệ, rồi cắm cổ chạy. Nó chạy băng ngang thầy giám thị Filch ở lối ra vào. Đôi mắt nhạt màu dài dại của thầy Filch nhìn xuyên qua Harry. Harry luồn dưới cánh tay thầy Filch đang giơ ngang mà thoát ra hành lang , trong tai vẫn còn vọng tiếng rên la gào khóc của quyển sách mít ướt.

Bỗng dưng Harry đứng khựng lại trước một bộ áo giáp cao lêu đêu. Mải miết lo tránh xa cái thư viện, Harry đã không để ý xem mình đang chạy về hướng nào. Mà cũng có thể vì trời tối quá, nên nó hoàn toàn không xác định được mình đang ở đâu. Nó vẫn biết có một bộ áo giáp ở gần khu nhà bếp, nhưng mà nhà bếp thì phải ở phía dưới ít nhất là năm tầng lầu ấy chứ.

“Thưa thầy, thầy dặn tôi hễ có ai đi lêu bêu trong đêm thì phải đến báo trực tiếp ngay cho thầy. Nay tôi xin báo cho thầy hay là có kẻ vừa ở trong Khu vực Hạn chế của thư viện."

Harry mặt cắt không còn hột máu. Nó thấy dù có trốn ở đâu chăng nữa , thầy giám thị Filch thể nào cũng tìm ra đường tắt để đến thộp cổ nó ngay, bởi vì cái giọng eo éo, rin rít của thầy đang càng lúc càng gần hơn. Nhưng đáng hãi hùng hơn cả là giọng thầy Snape đáp lại:

"Khu vực Hạn chế à? Hừm, nó chưa chạy xa đâu, chúng ta sẽ bắt được nó.”

Harry đứng như trời trồng tại chỗ khi thầy Filch và thầy Snape xuất hiện ở góc tường phía trước. Dĩ nhiên họ không nhìn thấy Harry, nhưng hành lang ấy rất hẹp, họ mà bước tới gần hơn nữa thì thế nào cũng đụng phải nó. Áo tàng hình chỉ làm cho Harry không bị nhìn thấy chứ thân mình nó vẫn chắc nguyên. Harry lập tức phải trở lui, càng nhanh càng tốt. Một cánh cửa bên trái hé mở. Đó là hy vọng duy nhất. Nó lẻn qua cửa, nín thở, thóp người lại để khỏi phải đẩy rộng cửa ra  kéo cánh cửa mà kêu lên thì lại họa giáng xuống ngay. May sao Harry lọt được vô phòng một cách bình an. Nó thở phào nhẹ nhõm . Hai người kia đi ngang qua mà không phát hiện được điều gì. Harry đứng dán sát lưng vào tường hít thở sâu, lắng nghe tiếng chân của họ xa dần. Trời, hồi nãy tiếng chân sao mà gần quá!

Chỉ vài giây sau là Harry đã bắt đầu chú ý đến căn phòng mà nó đang trốn bên trong.

Căn phòng giống như một lớp học bỏ hoang. Lờ mờ bóng bàn ghế dồn đống để sát tường, và có cả một cái thùng rác úp ngược xuống. Nhưng dựa vào bức tường đối diện Harry là một vật trong không có vẻ gì là đồ đạc của căn phòng này. Trông nó như một đồ vật được người ta đẩy vô chỉ để trống đường đi.

Đó là một tấm gương khổng lồ, cao đụng trần nhà, khung bằng vàng chạm khắc, đặt trên hai cái chân có vuốt. Một dòng chữ khắc phía trên gương: ERISED STRA EHRU OYT UBE CAFRU OYT ON WOHSI.

Nỗi kinh hoàng đã nguôi đi khi không còn nghe động tĩnh gì của thầy Filch hay thầy Snape nữa, Harry bạo gan đi tới gần tấm gương, định ngó mình một cái, tuy chẳng thấy gì cả, dĩ nhiên. Harry bước tới gần hơn, ngay trước tấm gương, và lập tức giơ tay bụm miệng để không vuột ra tiếng kêu hoảng hốt.

Trước tấm gương, Harry hai tay từ từ buông thõng xuống, đôi mắt xanh ngọc như bị phủ một tầng hơi nước, rồi đột nhiên sáng tỏ. Trong đôi mắt ấy, một thứ gì đó như một nét bị thương chấm trên trang giấy trắng.

Harry đưa mắt nhìn lên dòng chữ, thì thào:

"Soi ước muốn trong tim sao…!"

Cậu nhìn vào gương, từng bước, từng bước tiến gần lại.

Trong gương là một hình ảnh hài hoà, ấm áp. Ba người thiếu niên ngồi trên một bộ bàn ghế bằng đá đầy nét cổ xưa, người ngồi bên trái có hình dáng giống hệt cậu, đang cười rất vui vẻ với hai người còn lại. Người ngồi giữa môi hơi cong lên, người thiếu niên ấy có nụ cười ấm áp tựa như bầu trời. Người ngồi bên bên phải có vẻ hơi lạnh nhạt nhưng lại hoà hợp một cách kì lạ. Trên chiếc bàn ấy, vẫn còn người đàn ông, người đó với khí chất cao quý, dáng vẻ thanh nhã, trên tay cầm một ly trà nhấp từng ngụm nhỏ.

Harry đưa tay, ngón tay cậu chạm một cách chậm rãi lên khuôn mặt trầm tĩnh ấy. Đôi mắt cậu nhoè đi từng chút, giọt nước mắt đầu tiên lăn xuống, rồi giọt thứ hai, thứ ba và như vỡ trào, nước mắt rơi càng lúc càng nhiều. Cậu mở miệng, giọng nói khe khẽ nghẹn ngào:

"Da.... ddy… !daddy… ! Con nhớ người…."

Người Harry gần như tựa vào chiếc gương, áo choàng tàng hình rơi trên đất, cả căn phòng như có như không tiếng khóc nghẹn ngào ấy.

Cụ Dumbledore đứng trong khoảng tối của căn phòng, cụ đứng đó cũng đã hơn hai tiếng rồi và Harry cũng đã ngồi ôm chân tựa và tấm gương khóc tròn hai tiếng đồng hồ. Cụ chỉ có thể thở dài, bước lại gần nó, đặt tay lên vai nó vỗ nhẹ mấy cái. Nó nhìn qua, đôi mắt hơi nhoè đi, nấc vài tiếng cố gắng lấy lại sự bình tĩnh của mình, rồi nó giật mình nhìn thầy hiệu trưởng.

"Giáo… giáo sư!"

Cụ Dumbledore nhìn nó, giọng ông ồ ồ cất lên:

"Con đã thấy gì Harry. Điều làm con thương tâm đến vậy? Có thể kể ta nghe không."

Cụ mỉm cười như trấn an nó. Nó vừa thấy gì, đột nhiên nó không còn nhớ những gì nó vừa thấy, nó chỉ biết là một cái gì đó làm nó rất thương tâm. Nó mở miệng, mấy mấy môi muốn nói gì đó với cụ, nhưng biết nói gì bây giờ, không lẽ nói nó cũng không biết nó nhìn thấy cái gì. Nhưng có gì đó như thôi thúc nó, Harry rũ mắt, trả lời:

"Là người nhà ạ!"

Cụ Dumbledore cũng không có gì nghi ngờ. Cụ ngồi bệt xuống sàn với Harry.

"Thế là con… Con - cũng như hàng trăm người khác trước con đã khám phá ra niềm vui của Tấm gương Ảo ảnh."

"Thưa thầy, con không biết nó tên là vậy." Giọng nó khàn khàn.

"Vậy con có biết công dụng của nó là gì không?"

"I show not your face but your heart's desire" Harry trả lời, nó cũng không biết vì sao mình lại hiểu về tấm gương như thế.

Cụ Dumbledore trầm giọng nói:

"Đúng vậy. Nó cho ta nhìn thấy chính xác cái điều ước tha thiết nhất trong tim, không hơn không kém. Như trường hợp của con chẳng hạn, con chưa từng biết gia đình mình, nên con nhìn thấy những người thân của mình trong gương. Tấm gương này, dù vậy, không hề mang lại cho ta kiến thức hay một sự thật nào cả. Có người từng lãng phí cả cuộc đời ngồi trước nó, bị những gì họ thấy trong gương làm cho mê muội, hoặc phát điên lên, chỉ tại không hiểu rằng ảo ảnh có nghĩa là "không thực". Không thể nào thành hiện thực."

“Harry à , tấm gương này sẽ được dời qua phòng khác vào ngày mai. Và ta yêu cầu con đừng đi tìm lại nó. Nếu sau này con có ngẫu nhiên gặp lại nó, thì con đã được chuẩn bị từ hôm nay rồi. Tấm gương ảo ảnh không nhằm để cho người ta mê đắm trong những giấc mơ và quên sống đi, hãy nhớ điều đó. Thôi, con hãy khoác vào chiếc áo tàng hình tuyệt vời mà về phòng ngủ nhanh lên.”

Harry đứng dậy.

“ Thưa thầy... Thưa giáo sư Dumbledore ... Con có được phép hỏi thầy một điều không ạ?”

"Hiển nhiên là con đã hỏi ta mấy điều rồi. Tuy nhiên, con có thể hỏi ta thêm một điều nữa.”

“Khi thầy nhìn vào gương thì thầy thấy cái gì ạ?”

“Ta ư? Ta thấy mình đang cầm một đôi vớ len dày.”

Harry tròn mắt nhìn thấy. Cụ Dumbledore nói tiếp:

“Ta là người không bao giờ có đủ vớ cả. Một mùa Giáng sinh nữa đã đến và đi mà ta vẫn chẳng có lấy một đôi vớ. Người ta cứ tống mãi cho ta toàn sách là sách.”

Từ lúc nó bước ra khỏi căn phòng, nó hoàn toàn không có ý định tìm tấm gương đó lần nữa, ngay cái khi cụ Dumbledore vỗ vai nó thì nó cũng đã không một lần nhìn lại tấm gương.

Chỉ khi đã về phòng và trèo lên giường rồi, Harry luôn có cảm giác đầu óc mình cứ mơ hồ, nó mới nghĩ ra là có thể câu trả lời của cụ Dumbledore không hoàn toàn... thật. Nhưng mà, nó suy luận khi đuổi con Scabbers ra khỏi cái gối của mình, tại câu hỏi mà nó đặt ra cho cụ Dumbledore kể cũng hơi ... riêng tư.

_______________________________________

Trong văn phòng hiệu trưởng. Cụ Dumbledore ngồi suy nghĩ. Cụ nghĩ tới Harry, cụ không biết cho nó nhìn thấy cái gương đó là đúng hay sai. Chỉ mới nhìn vào thôi mà nó đã khóc tận hai tiếng, nếu cụ không ra có khi nó còn ngồi đó nguyên đêm. Cụ cũng không dám để tấm gương ở đó nữa. Trong lòng cụ có chút hối hận đan xen tội lỗi.

_______________________________________

Ở một nơi nào đó, một tiếng nói cất lên trong cái không gian tối hù, u uất.

"Ký ức xung đột sao! Hừ… dù gì… cũng là một phần... không hoàn chỉnh….  Albus Dumbledore… hy vọng ông… không can thiệp sâu… "

_______________________________________

P/s: Sao mà mấy chương sau càng lúc càng dài vậy nè. Chương này hơn 3800 từ.

Càng lúc càng nhiều bí ẩn rồi!!!!

E hè! Cho Harry mang áo tàng hình bên mình để chuẩn bị tạo hint á. (~‾▿‾)~

Nói thật là lúc viết Har khóc mà cũng đau lòng theo luôn 。:゚(;´∩';)゚:。

Nay đăng muốn gấp đôi ngày thường rồi nên hẹn mốt (。•́︿•̀。)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro