Chương 15: Quidditch và giáo sư Snape

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đêm mà Harry dạ du một mình, những ngày sau đó nó dành thời gian chơi với Ron và anh em nhà Weasley, nó đã quyết định không kể cho Ron về việc nó sử dụng áo tàng hình.

Trước ngày bắt đầu học kỳ hai, Hermione trở lại trường và cô bé hết sức thất vọng là Harry đã chẳng tìm ra được ai là Nicolas Flamel.

Cả bọn hầu như toan bỏ cuộc tìm kiếm tông tích Flamel trong sách vở thư viện, thì Harry đã tìm ra tên ông ta trong tấm thẻ - lấy từ thỏi chocolate Ếch mà nó cho Neville để an ủi cậu nhóc. Và cuối cùng là tụi nó cũng đã biết thứ được cất giữ ở tầng 3 của lâu đài là gì.

Nhưng so với thứ đó, Harry còn một thứ khó nhằn hơn phải đối mặt. Trận đấu Quidditch với nhà Hufflepuff, và thầy Snape sẽ làm trọng tài trong trận đấu đó.

Cũng chẳng còn cách nào khác, đành vậy thôi, nhưng Harry còn có một lý do khác khiến nó không mong thầy Snape lại gần, khi nó đang chơi Quidditch.

Sáng hôm sau, trong lớp học Phòng chống nghệ thuật Hắc ám, Harry và Ron vừa chép lại những cách chữa trị khác nhau khi bị ma chó sói cắn, vừa tán hươu tán vượn về những chuyện chúng sẽ làm nếu chúng có Hòn đá Phù thủy trong tay. Khi Ron nói là nó sẽ sắm riêng cả một đội Quidditch, thì Harry sực nhớ ra trận bóng sắp tới và, dĩ nhiên, cả thầy Snape nữa.

Nó nói với Ron và Hermione:

"Tôi sẽ thi đấu. Nếu tôi không tham dự thì cả đám Slytherin sẽ cho là tôi chết nhát, không dám đương đầu với thầy Snape. Tôi sẽ chứng tỏ cho họ thấy... Tôi mà thắng thì họ hết cười nổi.”

Hermione nói: "Chỉ e là chính tụi này sẽ hết cười nổi khi phải hốt dọn bạn trên sân đấu.”

Nhưng dù Harry nói cứng như thế nào với Ron và Hermione, nó vẫn thấy càng lúc càng lo âu khi càng gần đến ngày thi đấu. Cả đội nhà Gryffindor cũng lo lắng không kém. Giành lại chức Vô địch Nhà mà Slytherin giữ rịt suốt bảy năm nay là một ý tưởng tuyệt vời, ai cũng háo hức và quyết tâm, nhưng mà giờ đây với một trọng tài thiên vị, liệu họ có làm được hay không?

Harry chẳng biết có phải do mình tưởng tượng nhiều quá hay không, chứ sao mà nó có cảm giác là nó cứ phải chạm trán thầy Snape hoài cho dù nó ở đâu, đi đâu. Thậm chí nó còn nghi ngờ là thầy Snape đang theo dõi nó, đang cố tìm cách bắt lỗi nó tại trận. Những buổi học về Độc dược trở thành những cuộc tra tấn hàng tuần đối với Harry. Thầy Snape đối xử nó tàn tệ. Có khi nào thầy biết được là ba đứa tụi nó đã tìm ra bí mật về Hòn đá Phù thủy không? Chắc là thầy không thể biết được đâu, Harry nghĩ thầm - nhưng nghĩ thầm cũng không an tâm, đôi khi Harry có cảm giác là thầy Snape có thể đọc được ý nghĩ của người khác.

Chiều hôm sau, trước khi Harry bước vào phòng thay đồ dành cho các cầu thủ, Ron và Hermione chúc Harry may mắn. Harry nhận ra trong giọng nói và vẻ mặt của hai người bạn nỗi hoang mang là liệu nó có còn sống sót để gặp lại bạn bè hay không. Không thể chỉ coi đó là sự động viên hay an ủi. Nó lầu như không nghe lọt một tiếng nào trong bài diễn văn thường lệ của đội trưởng Wood, lúc nó tròng chiếc áo cầu thủ Quidditch vào và cầm lấy chiếc Nimbus 2000.

Khi ấy, Ron và Hermione đã tìm được một chỗ trên khán đài cạnh Neville. Cậu bé này không thể hiểu tại sao là hai đứa bạn mình lại tỏ ra ủ rũ mà lo lắng như vậy. Cũng không thể hiểu nỗi tại sao đi xem Quidditch mà chúng lại mang theo cây đũa phép như lính mang theo vũ khí ra trận vậy. Cả Neville lẫn Harry đều không biết là Ron và Hermione đã bí mật luyện tập Lời nguyền Trói giò. Được gợi ý từ trò chơi ác của Malfoy đối với Neville, Hermione quyết định sẽ áp dụng chiêu này nếu có dấu hiệu nào chứng tỏ thầy Snape muốn hại Harry, Ron đút cây đũa phép vô ống tay áo, còn Hermione thì lẩm bẩm:

"Locomotor Mortis. Đừng quên đấy.”

Ron cằn nhằn:
“Mình biết mà. Đừng lèo nhèo nữa!”

Trong phòng thay đồ, Wood kéo Harry ra nói riêng:

“Anh không có ý tạo thêm áp lực cho em, nhưng chính lúc này, hơn bất cứ lúc nào khác, chúng ta cần bắt được trái Snitch càng nhanh càng tốt. Phải sớm bắt cho được nó để kết thúc trận đấu trước khi thầy Snape cho đội Hufflepuff quá nhiều điểm.”

Fred Weasley thò đầu ra cửa quan sát và thông báo:

“Cả trường đều có mặt ngoài sân bóng... Chà! Cả thầy - Dumbledore cũng đến xem nữa kìa."

Tim Harry đập rộn lên: “Thầy Dumbledore?”

Nó chạy ào ra cửa để nhìn tận mắt. Fred nói đúng. Bộ râu tóc bạc phơ ấy thì không thể nào lầm lẫn với ai cả. Chưa kịp mừng rỡ bao lâu khi tầm mắt nó lia về phía đội nhà Hufflepuff, nếu nó không nhìn lầm thì nó thấy một sợi dây đàn của nó trên người một cầu thủ nào đó bên kia. Tim nó đập liên hồi, nó lại cảm thấy căng thẳng trở lại rồi.

Harry có thể cảm nhận được thầy Snape giận dữ ra mặt khi quan sát hai đội bóng bước vào sân. Nó cũng càng thêm chắc chắn khi nó đứng gần đàn anh tầm thủ nhà Hufflepuff. Ném điều đó qua một bên, nó tập trung vào trận đấu

Ngay cả Ron cũng nhận tâm trạng của thầy Snape. Nó nói với Hermione:

“Mình chưa bao giờ thấy thầy Snape quạu như bữa nay. Coi kìa... Họ bắt đầu… Ối!”

Ai đó nện gậy vô sau đầu của Ron. Chính là Malfoy.

"À, xin lỗi Ron nhé. Không thấy mày ngồi đó.”

Malfoy toét miệng cười với Crabbe và Goyle:

“Không biết lần này cái thằng Potter có thể bám được cán chổi trong bao lâu? Có ai dám cá không? Mày sao hả, Ron?”

Ron không thèm trả lời. Thầy Snape vừa thưởng cho đội Hufflepuff một quả phạt đền chỉ vì George Weasley đã đấm một trái Bludger trúng vô thầy. Hermione thì ngay từ phút đầu của trận đấu đã bắt chéo hai ngón tay cầu may trên đùi mình, mắt thì không rời Harry. Nó đang lượn vòng vòng như con chim ưng bên trên trận đấu, ra sức tìm trái Snitch.

Vài phút sau, thầy Snape lại thưởng cho đội Hufflepuff một quả phạt đền mà không cần lý do gì hết.

"Ron!"

Hermione bỗng thét lên: “Xem Harry kìa!”

"Cái gì? Ở đâu?”

Harry bỗng nhiên lao xuống một cách ngoạn mục, đám đông nín thở theo dõi rồi hoan hô, Hermione đứng hẳn lên, hai tay trỏ bắt chéo cầu may của cô bé đặt trên miệng. Harry đang lao thẳng xuống đất như một viên đạn.

Malfoy chế giễu: “May cho mày đó Ron. Chắc là thằng Potter ngó thấy bạc cắc rớt dưới đất nên mới lật đật lao xuống lượm.”

Ron bật dậy. Malfoy chưa kịp biết chuyện gì xảy ra thì Ron đã nhảy lên mình nó, vật nó lăn xuống đất. Neville hơi ngần ngừ, nhưng rồi cũng trèo qua chỗ ngồi mà tiếp sức với Ron. Hermione gào lên: “Cố lên, Harry!"

Cô bé trèo lên đứng trên cả ghế ngồi để cổ vũ Harry lúc ấy đang vượt qua mặt thầy Snape. Hermione thậm chí không hay biết Malfoy và Ron đang ôm nhau lăn lộn dưới ghế, hay ở góc kia , một cuộc ẩu đả xà quần khác đang vang lên những tiếng hự, hực, bịch, bịch giữa Crabbe, Goyle và Neville.

Tuốt trên cao kia, thầy Snape chỉ kịp xoay cán chổi đúng lúc có một vật màu đỏ tươi xẹt ngang qua thầy, chỉ cách vài phân. Một giây sau, thầy mới nhận ra đó chính là Harry, vọt ngược lên cử cứ lao xuống vừa rồi, tay giơ cao trong chiến thắng: trái Snitch nằm gọn trong bàn tay nó.

Khán đài tưởng như sập xuống vì sửng sốt: Chưa ai từng chứng chứng kiến có trận Quidditch nào mà trái Snitch bị chụp nhanh đến như vậy. Hermione nhảy xuống ghế, ôm chầm Parvati ngồi ở hàng ghế trước, múa may quay cuồng và hò hét inh ỏi:

“Ron! Ron ơi! Trận đấu kết thúc rồi! Harry đã chiến thắng! Chúng ta đã chiến thắng. Gryffindor đứng đầu bảng!”

Harry nhảy ra khỏi cán chổi của mình khi nó hạ xuống cách mặt đất ba tấc. Chính nó cũng không tin nổi. Nó đã hoàn thành nhiệm vụ. Trận đấu đã kết thúc. Chưa kéo dài quá năm phút đã kết thúc! Trong khi các cổ động viên nhà Gryffindor đang đổ ra đẩy sân bóng để chúc mừng, thì Harry nhận thấy thầy Snape cũng đáp xuống đất gần đó, mặt trắng bệch và môi mím chặt . Thế rồi bỗng nhiên Harry cảm thấy có một bàn tay đặt lên vai mình. Nó với ngước đầu nhìn lên thì bắt gặp gương mặt tươi cười của cụ Dumbledore. Cụ Dumbledore nói nhỏ, để chỉ một mình Harry nghe thôi:

“Giỏi lắm. Ta mừng thấy con không bị ủ ê mê đắm với tấm gương... Cố gắng chăm chỉ nhé... giỏi lắm... ”

_______________________________________

Sau khi rời khỏi phòng thay đồ, Harry nhìn thấy thầy Snape khệnh khạng bước ra khỏi toà lâu đài với cái chân bị thương của ông ta từ ngày Lễ hội ma. Nó đã rình mò theo dõi ổng bằng cái Nimbus 2000. Nó thấy ông thầy đe doạ giáo sư Quirrell và nó càng đinh ninh rằng thầy Snape muốn lấy Hòn đá Phù thủy.

Harry kể lại với hai đứa bạn nó, tuy nhiên, Hermione lại không dành hết tâm trí cho Hòn đá Phù thủy. Cô bé đang bận lập ra kế hoạch học tập với một thời khoá biểu được ghi trong sổ tay, chi chít dấu chì đỏ. Harry và Ron thì không hơi đâu làm trò đó, nhưng Hermione cứ lải nhải bên tai chúng suốt về kì thi chỉ còn 10 tuần của cô. Và thiệt là rủi ro là các giáo viên cũng có cùng suy nghĩ với cô nàng. Họ giao hàng núi bài tập cho học sinh.

_______________________________________

P/s: Nay lu bu quá xém xíu là kéo dài thời hạn đã hứa (。•́︿•̀。)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro