Chương 16: Rồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm đó là một ngày đẹp trời, một ngày thật sự đẹp trời sau nhiều tháng âm u lạnh lẽ và mưa dầm. Bầu trời trong xanh, hoa lưu ly nở xanh ngát, và hương vị mùa hè dường như cũng đã thoảng đâu đó trong gió.

Ba đứa Harry, Ron và Hermione vẫn như thường lệ đang ngồi trong thư viện để tìm thêm tài liệu cho núi bài tập của chúng. Harry mải tìm kiếm mục “Rau húng” trong cuốn Một ngàn thảo dược và nấm mốc pháp thuật, nên không ừ hử gì khi nghe Ron than. Nhưng nó lập tức ngẩng đầu lên khi nghe Ron hỏi:

“Bác Hagrid, bác làm gì trong thư viện vậy?”

Lão Hagrid lù lù hiện ra, giấu giấu giếm giếm cái gì đó sau lưng. Sau một hồi nói chuyện cùng lão thì tụi nó cũng không biết là lão muốn làm gì trong thư viện. Nhưng Hermione đã tìm ra cuốn sách mà lão đã mượn khi cô bé coi lại kệ sách mà lão Hagrid đã đứng lúc nãy.

“Rồng. Bác Hagrid tra cứu toàn sách nói về rồng! Coi nè: Các giống rồng ở nước Anh và Ái Nhĩ Lan, Từ trứng đến khạc lửa - hướng dẫn dành cho người nuôi rồng.” Cô bé chỉ ra cho hai đứa bạn.

Một giờ sau, bọn trẻ gõ lên cánh cửa của túp lều người giữ khóa. Chúng rất ngạc nhiên khi thấy tất cả cửa sổ, cửa cái đều kéo màn kín mít. Từ trong nhà, lão Hagrid hỏi vọng ra:

“Ai đó?”

Rồi lão mới hé cửa cho chúng vào, xong vội vàng đóng kín lại ngay. Bên trong nóng bức vô cùng. Mặc dù hôm ấy ngoài trời khá ấm, nhưng trong nhà lão Hagrid vẫn đốt lò sưởi. Lão pha trà và mời bọn trẻ ăn bánh mì thịt chồn. Bọn trẻ bây giờ đã quá thân thiết với lão Hagrid nên lập tức từ chối ngay món bánh mì “chọi chó, chó lỗ đầu” hôm nọ.

“Sao, các cháu muốn hỏi ta cái gì nào?”

Tụi nó hỏi lão những cái khác bảo vệ Hòn đá Phù thủy ngoại trừ con Fluffy. Sau một hồi cằn nhằn thì lão cũng nói cho tụi nhỏ chút ít thông tin: bùa chú của một số giáo sư khác giáo sư Sprout, giáo sư Flitwick, giáo sư McGonagall... và cả ông thầy Snape.

Sau một thời gian dài bị ủ nóng với nhiệt độ bất thường trong phòng, Harry không thể chịu nổi nên nó đã nói ra tiếng:

“Bác ơi, cháu mở cửa sổ ra một chút được không? Cháu đang nóng chảy cả mỡ ra nè!”

“Rất tiếc là không được, Harry à!” Lão Hagrid vừa nói vừa liếc chừng ngọn lửa trong lò sưởi, khiến cho Harry tò mò ngó theo.

“Cái đó là cái gì vậy, bác Hagrid?”

Nhưng nó đã biết ngay cái đó là cái gì. Chính giữa ngọn lửa, phía dưới cái ấm đun nước, là một cái trứng to màu đen.

Lão Hagrid vò bộ râu với vẻ căng thẳng:

"À... đó là... ơ... là...”

Ron xe tới gần ngọn lửa để nhìn cái trứng cho rõ hơn.

“Bác kiếm nó ở đâu ra vậy, bác Hagrid? Chắc là bác phải tốn khối của mới mua được nó hả bác?” 

Nhưng lão Hagrid bảo: “Không phải là “mua” được, mà là ta “thắng" được. Tối hôm nọ, ta xuống làng để làm vài ly và chơi vài ván bài với một người lạ. Hắn đem cái trứng ra đặt cược, thành thực mà nói, ta thấy hắn cũng có vẻ vui mừng khi tống được cái đó cho ta.”

Hermione hỏi: “Nhưng mà bác sẽ làm gì một khi cái trứng nở ra?"

“Thì... bấy lâu nay ta đã phải đọc mấy cuốn sách."

Lão lội từ dưới gối ra một cuốn sách to.

“Ta mượn quyển này trong thư viện để tham khảo đây - Nuôi rồng để giải trí và kinh doanh - sách cũng có phần lạc hậu rồi, đành vậy thôi, nhưng trong này vẫn có đủ những chỉ dẫn căn bản. Coi, phải để trứng trên ngọn lửa, bởi vì mẹ rồng thường phà hơi vào trứng... Để coi nào, khi trứng nở, cứ nửa giờ lại cho nó uống một xô rượu mạnh trộn với tiết gà. Còn đây nữa này... “Làm thế nào Phân biệt các loại trứng khác nhau” ... À, cái trứng mà ta đang có đây là một hậu duệ của Hắc long Na uy. Giống này hiếm lắm đó!”

Lão Hagrid có vẻ rất hài lòng với chính mình. Còn Hermione thì không. Nghe tới chuyện ấp trứng trên lửa, cô bé “khuyến cáo”:

“Bác Hagrid, bác đang sống trong một căn nhà gỗ!”.

Nhưng lão Hagrid chẳng buồn nghe. Lão đang coi than lửa, khoái chí ngâm nga một mình .

Thế là giờ đây ba người bạn có thêm một nỗi lo: nếu mà Có ai đó biết được bác Hagrid đang giấu một con rồng bất hợp pháp trong căn chòi của bác thì chuyện gì sẽ xảy ra cho bác đây.

Đã thế, ngày nào cũng có bài tập thêm để làm. Vật lộn với hàng đống bài tập hết đêm này qua đêm khác, Ron phát ngán : “

'Không biết một đời sống thanh bình thì như thế nào ta?"

Hermione đã bắt đầu soạn thời khóa biểu ôn tập cho cả Ron và Harry, khiến hai đứa phát điên lên được. Một buổi sáng, vào giờ điểm tâm cú Hedwig mang đến cho Harry một bức thư nữa của lão Hagrid. Thư chỉ viết vỏn vẹn hai chữ: “Đang nở”. Ron đòi trốn buổi học Dược Thảo để chạy ngay xuống căn chòi, nhưng Hermione khăng khăng không chịu.

“Hermione ơi, trong đời người có bao nhiêu lần mình được coi trứng rồng nở nào?”

“Chúng mình có giờ học. Và nếu có người biết chuyện bác Hagrid đang làm, chúng mình sẽ gặp rắc rối. Mà rắc rối của chúng mình sẽ chẳng thấm vào đâu so với tai họa mà bác Hagrid phải lãnh chịu...”

"Im đi, Hermione!"

Harry thì thào khi thấy Malfoy đi tới cách đó vài bước. Nó đã đứng lặng tại chỗ để nghe lóm; không biết nó đã lén nghe được bao nhiêu. Harry không thể nào ưa nổi cái vẻ mặt của Malfoy.

Trên đường đến lớp Dược Thảo , Ron và Hermione cãi nhau miết, cuối cùng Hermione cũng đồng ý sẽ cùng hai thằng bé chạy xuống căn chòi của lão Hagrid vào giờ ra chơi. Khi tiếng chuông vừa vang lên cuối buổi học, ba đứa lập tức buông xẻng, vội vã chạy băng qua sân trường về phía bìa rừng Lão Hagrid đón chúng, trông hí hửng và hồi hộp lắm. Lão dẫn tụi nó vô bên trong:

“Nó gần chui ra rồi!”.

Cái trứng đang nằm trên bàn. Trên vỏ trứng có vết nứt sâu. Có cái gì đó bên trong đang ngọ nguậy. Nó phát ra tiếng lách cách nghe hết sức buồn cười.

Mọi người kéo ghế ngồi quây quanh cái bàn, nín thở quan sát.

Thình lình có tiếng rào rạo nghe như tiếng cào bới bên trong vỏ trứng, và cái trứng vỡ banh ra. Chú rồng con bước lạch bạch trên bàn. Tuy nó còn bé con nhưng không xinh tí nào. Harry nghĩ nó giống như một cái dù đen te tua. Những cái cánh lởm chởm gai của nó quá to nếu so với thân hình thuôn đẹt giơ xương. Mõm nó lại quá dài với những cái lỗ mũi quá to, lại thêm đôi mắt lồi màu cam, và những sừng non nhu nhú khiến cái đầu nó lồi lõm gai mấp mô.

Nó khịt mũi. Vài ba tia lửa xẹt ra từ mồm nó. Vậy mà lão Hagrid xuýt xoa:

“Thấy nó đẹp chưa?” Lão giơ tay vỗ nhẹ vào đầu con rồng. Nó nhe mấy răng nanh nhọn hoắt, táp ngay ngón tay lão.

Lão Hagrid nói: “Coi kìa, nó nhận má nó đó!”

Hermione hỏi: “Bác Hagrid ơi, chính xác thì con Hắc long sẽ lớn nhanh tới cỡ nào?"

Lão Hagrid vừa định trả lời thì bỗng nhiên mặt biến sắc. Lão đứng bật dậy và chạy tới cửa sổ.

“Có chuyện gì vậy, bác?”

“Có kẻ nào đó rình bên ngoài, nó lén nhìn qua khe hở của tấm màn. Một đứa con nít... Nó chạy về trường rồi.”

Harry phóng ra cửa nhìn quanh. Dù khoảng cách đã khá xa, nó vẫn không thể nào lầm được: Vậy là Malfoy đã nhìn thấy con rồng.

Trong suốt tuần sau, vẻ mặt Malfoy luôn mang một nụ cười vờ vĩnh, ẩn chứa điều gì đó làm cho Harry, Ron và Hermione lo lắng hết sức. Có bao nhiêu giờ rảnh, tụi nó dành hết để ở trong căn phòng tối tăm của lão Hagrid, cố gắng thuyết phục lão.

Sau một thời gian ỉ oi và khi Harry nhớ tới thằng anh Charlie của Ron thì lão Hagrid cũng chấp nhận đưa nó đi.

Một tuần nữa dài lê thê, trôi qua trong phập phồng khi chờ hồi âm từ anh Charlie. Tụi nó thay nhau mặc áo choàng tàng hình của Harry để đi xuống chòi của lão Hagrid. Tới lượt Ron thì nó đã bị con rồng cắn cho một cái vào tay sưng phồng, làm tụi nó hoang mang không biết nên xuống bệnh xá hay không. Cuối cùng thì Ron cũng phải nằm ở bệnh xá vài ngày.

Thư hồi âm đã đến và Ron cũng đã sực nhớ về lá thư nó kẹp trong cuốn sách mà Malfoy mượn. Nhưng đã quá trễ để thay đổi kế hoạch nên tụi nó quyết định sẽ đưa con rồng đi vào ngày hôm đó.

Thứ bảy, Harry và Hermione đã tiễn con rồng đi. Tụi nó trượt xuống cầu thang dốc, không còn cái thúng nặng trên tay, đầu óc cũng nhẹ tênh và cõi lòng thanh thản. Không còn lo âu về con rồng nữa. Malfoy thù đã bị cấm túc khi định mò đi bắt tụi nó! Còn cái gì có thể làm hỏng cuộc vui của bọn trẻ chứ.

Nhưng, Harry và Hermione phải thất vọng khi giám thị Filch bắt gặp tụi nó đang đi xuống. Hai đứa đã bỏ quên tấm áo tàng hình trên đỉnh tháp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro