Chương 8: Nón phân loại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rồi bỗng nhiên cái nón vặn vẹo, nón bắt đầu hát:

Ơ này, ta dẫu không xinh
Nhưng mà chớ xét ngoại hình.
Xét về thông minh, sắc xảo
Đố nón nào qua mặt ta.
Các ngươi cứ đội nón hoa.
Mũ cối, mũ nồi tùy thích
Không sao, ta đây chấp hết
Nón ta: phân loại Hogwarts
Những điều giấu chẳng nói ra
Ta đọc được từ trong óc
Hãy chải đầu và vuốt tóc
Đặt lên, ta nói cho nghe
Người nào vô Gryffindor
Cái lò luyện trang dũng cảm
Người nào vô Hufflepuff
Nơi đào tạo kẻ kiên trung
Khó khăn chẳng khiến ngại ngùng
Đáng tin, đúng người chính trực
Ai vào Ravenclaw được
Nơi đào luyện trí tinh nhanh?
Vừa ham học lại chân thành
Hoặc Slytherin cũng thế
Dạy cho đa mưu túc trí
Làm sao miễn đạt mục tiêu
Hãy đội lên! Hãy đội nào!
Đừng sợ sệt, nghe ta nói
Nghe ta nói, ta phân loại
Ngươi là ai, ở nhà nào
Hãy bình tĩnh, đội lên nào
Trong vành nón như tay ấm.

Kết thúc bài hát của chiếc nón, cả đại sảnh đường nổ tung trong tiếng vỗ tay. Harry lại cảm thán không ai có thể hát khó nghe hơn nó.

Tiếp đến là phần phân loại nhà. Giáo sư McGonagall bước tới trước với một cuộn giấy da dày trong tay:

"Khi ta gọi tên người nào thì người đó chỉ việc đội nón và ngồi lên ghế. Bắt đầu: Abbott Hannah!”
“Nhà Huffleppuff”

“Susan Bones”
“Nhà Huffleppuff”

“Boot Terry”
“Nhà Ravenclaw”
.
.
.
.
.
“Granger Hermione”
“Nhà Gryffindor”

“Neville Longbottom”
“Nhà Gryffindor”

Neville nhảy cẫng lên, quên cả giở nón ra. Nó phải chạy trở lại trong tiếng cười ầm ĩ của mọi người để đưa nón cho giáo sư McGonagall.

Tới lượt thằng Malfoy. Nó bước khệnh khạng tới trước và đạt được điều ước nguyện ngay lập tức: Cái nón chưa kịp chạm vô đầu nó đã tuyên bố liền:
“Nhà Slytherin”
.
.
.
.
.
.
.
“HARRY POTTER”

Harry bước tới, nó nghe tiếng xầm xì nổi lên khắp bốn phía.

“Có phải giáo sư mới gọi Potter không”

“Có phải giáo sư mới gọi Harry Potter không”

Điều cuối cùng mà Harry nhìn thấy trước khi chiếc nón sụp xuống che mất đôi mắt của nó, là cả sảnh đường đầy nhóc người đều đang hướng mắt nhìn về nó. Harry chờ đợi.

Khi chiếc nón phân loại vừa chạm đầu Harry, nó gần như run rẩy và suýt nhảy dựng lên. Nó không thể nào không khiếp sợ khi “người” xuất hiện ở đây, à mà cũng không hẳn là người, nó cảm nhận được trên người cậu bé một thứ từ “người”. Nó vừa nhìn thoáng tiềm thức của cậu bé này, không có một chút ký ức đặc biệt cả, nó quyết định sẽ giữ bí mật này.

Nó nói với Harry, giọng hơi run, dù muốn che dấu nhưng nó không thể nào không dùng kính ngữ với cậu.

“Chà! Khó đấy! Rất khó. Can đảm có thừa… Trí tuệ cũng không kém… Lại có năng khiếu, ái chà, có tài đấy quỷ thần ơi, và khát vọng mạnh mẽ nữa chứ! Hay thật! Thế...ngài muốn ta phân loại ngài vào nhà nào?

Harry nắm chặt tay ghế, nó quá hồi hộp để nghe ra sự khác biệt của cái nón, nghĩ:

“Đừng vào nhà Slytherin. Đừng vào Slytherin.”

Nón phân loại muốn nói thêm gì đó nhưng nó rụt lại:
“Vậy thì ngài vào Gryffindor chứ?”

“ Ân ” Harry bỗng nhận ra điều gì đó kì quái, cái nón như e dè hơn, cả câu hỏi vừa rồi chỉ là lời thì thào khe khẽ. Nhưng không đợi nó có thêm suy nghĩ gì thì nón ta đột nhiên la lớn: “GRYFFINDOR”

Nó giở nón ra và bước về phía bàn của Gryffindor, chân còn run. Nó đang lâng lâng cảm thấy quá nhẹ nhõm khi không bị chọn vào Slytherin, đến nỗi không nhận thấy tiếng reo hò cổ vũ cho nó lớn hơn hết thảy từ nãy đến giờ. Huynh trưởng Percy đứng dậy bắt tay nó nồng nhiệt, trong khi hai anh em sinh đôi nhà Weasley gào lên:

“Tụi mình có Harry Potter rồi! Có Harry Potter rồi!"

Harry ngồi xuống, đối diện con ma mặc áo cổ xếp nếp mà nó đã thấy trước đó. Con ma vỗ lên cánh tay nó, khiến nó rùng cả mình, cảm thấy như ai nắm lấy nó nhúng vào xô nước đá lạnh cóng.
.
.
.
Và cuối cùng là tới lượt Ron.
"Nhà Gryffindor"

Harry vỗ tay như điên khi Ron lê bước về phía nó và gần như đổ gục vào chiếc ghế bên cạnh.

Harry ngó mấy cái dĩa bằng vàng trống không. Bấy giờ nó mới nhận ra là mình đang đói cồn cào. Cụ Dumbledore đứng dậy. Cụ tươi cười với tất cả học sinh, hai cánh tay cụ dang rộng, tưởng như không có gì có thể làm cho cụ vui hơn là được nhìn thấy tất cả những học sinh của mình tại đây. Cụ nói:

"Chào mừng các con bước vào niên học mới ở Hogwarts. Trước khi các con nhập tiệc, ta có đôi lời muốn nói. Những lời ấy là: Ngu đần! Mít ướt! Vặt vãnh! Véo! Cám ơn!”

Cụ ngồi xuống. Mọi người vỗ tay hoan hô. Harry không biết có nên cười hay không. Nó ngờ ngợ hỏi Percy:

“Cụ ... cụ ... cụ ấy ... có ... mát không vậy?”

“ Mát hả?" Percy vui vẻ nói, “Cụ là thiên tài! Phù thủy giỏi nhất thế giới! Nhưng mà, ừ, đúng, cụ cũng có hơi mát một tẹo. Ăn khoai tây không Harry?”

Harry há hốc miệng ra vì kinh ngạc: Những cái dĩa trống trước mặt nó giờ đây đã đầy ắp thức ăn. Nó chưa từng thấy nhiều đồ ăn nó ưa thích lại chất đầy trên bàn đến thế: thịt cốt lết, đùi trừu, xúc xích, thịt ba chỉ và bít tết, khoai tây luộc, khoai tây nướng, khoai tây chiên, bánh mì Yorkshire, đậu, cà-rốt, nước chấm, sốt cà chua, và… chắc là để cho quái dị, có cả những con bọ the.

Harry chất vào đĩa của nó mỗi thứ một chút và bắt đầu ăn.

Sau khi mọi người đã ăn uống no nê, thức ăn thừa trên dĩa cũng tự động biến mất.

Mọi người xung quanh nó bắt đầu trò chuyện. Harry, bắt đầu cảm thấy no nê ấm áp và buồn ngủ, lại nhìn lên dãy bàn cao. Lão Hagrid đang say sưa nốc rượu. Giáo sư McGonagall trò chuyện với cụ Dumbledore. Giáo sư Quirrell, đầu khăn vành lớn, trên đầu của ông ta vẫn là sợi dây đàn của Harry - trông nó nhợt nhạt như lúc ban đầu nó thấy, đang nói chuyện với một giáo sư có mái tóc đen nhờn bóng, mũi khoằm, da tái xám, Harry vừa nhìn qua, đôi mắt nó sáng lên khi thấy trên đầu ông thầy lại một sợi dây đàn mà nó cần tìm nữa.

Thế rồi, rất nhanh, rất đột ngột, cái ông mũi khoằm, qua cái khăn vành của giáo sư Quirrell, nhìn thẳng vào mắt Harry. Một cơn đau thốn nhói lên từ vết sẹo trên trán Harry.

“Ối!” Harry xoa tay lên trán.

Percy hỏi: "Chuyện gì vậy?”

“Kh ... không có gì.”

Cơn đau lại biến đi trong chớp mắt. Nhưng điều mà Harry cảm nhận được ngay khi bắt gặp cái nhìn của ông giáo sư mũi khoằm kia thì không dễ dàng qua đi . Harry có cảm giác là ông không thích nó chút nào. Nó hỏi Percy:

"Người đang nói chuyện với giáo sư Quirrell là ai vậy?”

"A, em đã biết giáo sư Quirrell rồi hả? Hèn gì ông ấy có vẻ bồn chồn đến thế. Người kia là giáo sư Snape. Ông dạy môn Độc Dược, nhưng ông chẳng muốn dạy môn đó. Ai cũng biết ông muốn giành công việc của giáo sư Quirrell. Ổng rành kinh khủng về Nghệ thuật Hắc ám, ông Snape ấy.”

Harry quan sát giáo sư Snape một lúc , nhưng ông ta không thèm nhìn lại Harry lấy một cái nào nữa. Cuối cùng bữa ăn tráng miệng cũng xong. Giáo sư Dumbledore lại đứng lên. Sảnh đường im lặng.

"E hèm! Chỉ vài lời thôi, bây giờ chúng ta đã ăn uống no nê. Tôi có vài lưu ý đầu niên khóa gởi đến các con. Học sinh năm thứ nhất nên biết là khu rừng trên mặt đất cạnh trường là rừng Cấm. Một số học sinh lớp lớn cũng nên nhớ kỹ điều ấy.”

Nói tới đó, đôi mắt cụ Dumbledore hấp háy nhìn hai anh em sinh đôi nhà Weasley, rồi cụ tiếp tục:

“Tôi cũng được ông Filch, giám thị, yêu cầu nhắc nhở tất cả học sinh là không được dùng pháp thuật ngoài lớp học, trong hàng lang. Các trận bóng Quidditch sẽ tổ chức vào tuần thứ hai của học kỳ. Bất cứ ai muốn chơi cho đội của nhà mình thì liên hệ với bà Hooch. Và cuối cùng, tôi phải nói trước cho các con biết là năm nay, hành lang tầng thứ ba phía bên tay phải là khu vực cấm. Ai muốn chết một cách cực kỳ đau đớn thì cứ mò đến đó."

Harry bật cười, nhưng cả đám chỉ có vài đứa cười được như nó.

Cụ Dumbledore lại nói:
"Và bây giờ, trước khi đi ngủ , chúng ta cùng hát một bài ca của trường."

Harry nhận thấy nụ cười của các giáo sư khác chợt tắt lịm.

Cụ Dumbledore vẫy cây đũa phép của cụ như thể đuổi con ruồi đậu ở chót gậy. Từ đầu gậy tuôn ra một chuỗi nơ vàng, uốn lượn như rắn và kết thành chữ phía trên các dãy bàn. Cụ Dumbledore bảo:

“Mỗi người tự chọn tông thích hợp với giọng của mình. Nào, chúng ta bắt đầu hát!"

Và cả trường gào lên:
"Hogwarts, Hogwarts, Hogwarts
Làm ơn dạy chúng tôi đôi điều
dù chúng tôi già hói
hay trẻ măng với đầu gối ghẻ
Đầu chúng tôi có thể nhồi nhét
những điều thú vị
Bởi vì bây giờ chúng tôi trần trụi và đầy không khí
Ruồi chết và ít lông bụi
Hãy dạy chúng tôi điều gì đáng biết
Trả lại điều gì chúng tôi đã quên
Hãy làm hết sức mình,
phần còn lại để chúng tôi tự lo
và học cho đến khi đầu óc nhũn rữa.

Bài hát chấm dứt, người dứt trước, người xong sau. Sau rốt chỉ còn hai anh em sinh đôi nhà Weasley là còn gân cổ hát bằng nhịp điệu đưa đám lê thê. Khi hai đứa hát xong, cụ Dumbledore giơ cây đũa phép lên thu hồi các lời ca và vỗ tay, cụ vỗ tay to nhất. Vừa chùi mắt cụ vừa nói:

"Ôi, âm nhạc. Đó là phép màu vượt xa mọi pháp thuật mà chúng ta có thể làm được nơi đây. Thôi, đi ngủ. Mọi người biến đi cho!”

Dân Gryffindor năm thứ nhất theo Percy đi len qua đám đông đang trò chuyện , ra khỏi Đại Sảnh Đường, lên một cầu thang đá hoa cương. Chân cẳng Harry lại nặng như chì, nhưng ấy là tại vì nó đã quá mệt và vừa ních xong một bụng quá đầy. Nó cũng quá buồn ngủ đến nỗi không còn lấy làm ngạc nhiên khi những bức chân dung treo dọc trên tường xì xào chỉ chỏ lúc nó đi qua. Nó cũng hết ngạc nhiên nổi khi Percy dắt cả bọn đi xuyên qua cánh cửa ẩn sau những tấm tranh lớn và những tấm thảm treo tường cả hai lần. Họ trèo lên nhiều cầu thang nữa , vừa lê lết cặp giò vừa ngáp.

Cuối hành lang có treo bức chân dung của một người đàn bà mập ú mặc áo lụa hồng. Bà hỏi:

"Mật khẩu"

Percy đáp:
"Caput Draconis"

Bức chân dung tự lách mình qua một bên, để lộ một lỗ tròn trên tường. Tất cả chui vào. Thế là họ đã vào gian phòng chung của nhà Gryffindor, một căn phòng tròn ấm áp đầy những chiếc ghế bành êm ái.

Phòng ngủ của nam sinh và nữ sinh được tách riêng ra. Harry ở cùng phòng với Ron và một vài đứa khác nữa. Chúng đã quá mệt mỏi nên không nói năng gì cả, chỉ thay quần áo rồi lăn ra ngủ.

Có lẽ do Harry đã ăn quá nhiều nên nó bị ác mộng. Nó thấy mình đang đội cái khăn vành của giáo sư Quirrell. Cái khăn vàng cứ lải nhải khuyến nó nên chuyển qua nhà Slytherin ngay, bởi vì đó là định mệnh rồi. Harry nói với cái khăn là nó không muốn ở nhà Slytherin. Cái khăn bàn trở nên mỗi lúc một nặng hơn. Nó cố gắng vứt cái khăn vành đi, nhưng cái khăn càng lúc càng siết chặt hơn khiến nó vô cùng đau đớn. Và trong khi nó vật lộn với cái khăn vành đội đầu thì Malfoy cười ngặt nghẽo giễu cợt. Rồi Malfoy hóa thành ông giáo sư mũi khoằm - ông Snape, tiếng cười của ông này càng lúc càng lớn và nham hiểm. Một tia sáng xanh lè loé lên và Harry bừng tỉnh giấc, toàn thân run rẩy, toát mồ hôi. Harry cuộn tròn người và chìm lại vào giấc ngủ. Khi thức giấc vào ngày hôm sau, nó không còn nhớ gì về giấc mơ đêm trước nữa.
_______________________________________
P/s: Chương này dài ngoằn ngoèo

Người thứ 3 đã xuất hiện, có ai đoán được không a~

Không biết có ai tiêm vaccine mà bị hành sốt tận 3 ngày giống author không. ᕙ( : ˘ ∧ ˘ : )ᕗ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro