Chương 7: Hogwarts

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoàn xe lửa giảm tốc độ rồi cuối cùng dừng hẳn lại. Người ta xô đẩy nhau, ùn ra cửa, đổ xuống một sân ga nhỏ xíu tối tăm. Harry rùng mình trong trời đêm lạnh buốt. Chợt lúc ấy, Harry nghe một giọng nói quen thuộc:

“Học sinh năm thứ nhất! Năm thứ nhất lại đây! Harry, khỏe không?”

Lão Hagrid nhìn về phía nó.

"Lại đây, đi theo ta! Còn học sinh năm thứ nhất nào nữa không? Bước cẩn thận! Học sinh năm thứ nhất, theo ta . "

Mò mẫm, loạng choạng, bọn trẻ đi theo Hagrid xuống một lối đi có vẻ dốc và hẹp. Hai bên tối đen đến nỗi Harry nghĩ mình đang đi giữa những hàng cây dày đặc. Cả đám im thin thít, lão Hagrid ngoái đầu ra sau, nói: 

"Chút xíu nữa là các cháu sẽ nhìn thấy Hogwarts lần đầu tiên đây! Qua khúc quanh này là thấy ngay.” 

Một tiếng "Ô!” rất to đồng thanh vang lên. 

Con đường hợp bất thình lình mở ra một bờ hồ đen bao la. Bên kia bờ hồ, nằm trên đỉnh núi cao là một tòa lâu đài nguy nga đồ sộ với vô số tháp lớn tháp nhỏ, và vô vàn ô cửa sổ sáng đèn điểm xuyết rực rỡ bầu trời đầy sao. 

Lão Hagrid chỉ một đoàn thuyền nhỏ chờ sẵn bên bờ hồ, kêu to:"Lên thuyền. Mỗi thuyền không chở quá bốn người!” 

Neville cùng Hermione theo Harry và Ron lên thuyền. Hagrid, một mình một thuyền, kêu to lần nữa: 

“Mọi người lên thuyền hết chưa? Xong rồi thì... Tiến lên!” 

Cả đoàn thuyền cùng rời bến một lúc, băng ngang mặt hồ phẳng lặng như mặt gương. Mọi người đều im lặng, đăm đăm nhìn lên tòa lâu đài trước mặt. Nó hiện ra như một ngọn tháp khổng lồ, càng ngày càng hùng vĩ khi đoàn thuyền tiến càng gần đến mỏm núi. 

Khi những chiếc thuyền đầu tiên cập được vách núi, lão Hagrid hô lên: 

“Cúi đầu xuống!” 

Cả lũ lại cúi đầu xuống, và những chiếc thuyền đưa chúng chui qua một tấm màn , kết bằng những dây trường xuân rủ xuống, che phủ cả một cái cửa rộng thênh thang mở ra trên vách núi. Cửa này dẫn vào một đường hầm tối om, có lẽ là con đường ngầm chạy dưới chân lâu dài, đến một bến cảng cũng nằm sâu dưới đất. Cập bến, bọn trẻ bèn lục đục trèo lên bãi đầy sỏi đá. Còn lão Hagrid đi kiểm tra lại những chiếc thuyền xem còn sót thứ gì không. Lão kêu lên: 

"À, ra mày! Có phải con cóc của cháu đây không?” 

Neville mừng rỡ giơ tay ra: "Trevor!" 

Cả đám lại tiếp tục trèo lên một lối đi trong núi đá, nhắm theo ánh đèn của lão Hagrid mà đi tới một con đường bằng phẳng hơn, dẫn tới bãi cỏ mịn màng đẫm sương nằm ngay dưới bóng tòa lâu dài. 

Bọn trẻ hớn hở bước lên những bậc thềm đá và đứng túm tụm trước cánh cổng khổng lồ bằng gỗ sồi. 

“Mọi người đông đủ cả rồi hả? Cả con cóc của cháu vẫn còn đó chứ?” 

Nói xong, lão Hagrid giơ nắm tay khổng lồ lên, đấm mạnh vào cánh cửa tòa lâu đài ba lần.

Cánh cửa lâu đài tức thì mở ra. Một bà phù thủy cao lêu nghêu tóc đen mướt, mặc áo dài màu xanh ngọc bích đứng sẵn ngay cửa. Bà có một gương mặt nghiêm nghị, đến nỗi ý tưởng đầu tiên nảy trong đầu Harry là chớ có mà lôi thôi với bà. 

Lão Hagrid giới thiệu: "Các học sinh năm thứ nhất đây, thưa giáo sư McGonagall". 

“Cám ơn bác Hagrid. Bác để chúng lại cho tôi được rồi." 

Bà mở toan cửa. Sảnh trước rộng lớn đến nỗi có thể rinh nguyên căn nhà của gia đình Dursley vào cũng lọt. Những vách tường đá được chiếu sáng bằng những bó đuốc to giống như ở Gringotts. Trần lâu dài cao vời vợi, và trước mặt bọn trẻ là một chiếc cầu thang cẩm thạch đẹp lộng lẫy dẫn lên các tầng trên. 

Bọn trẻ theo giáo sư McGonagall băng qua một tầng lâu đài lát toàn đá phiến. Harry có thể nghe âm âm tiếng của hàng trăm giọng nói vang sau cánh cửa bên phải - có lẽ cả trường đang tập trung đâu đây. Nhưng giáo sư McGonagall lại đưa cả đám trẻ năm thứ nhất vào một căn phòng nhỏ trống rỗng, ở cuối hành lang . Chúng đứng tụm vào nhau, nghểnh cổ ngóng chờ một cách hồi hộp lo âu. 

Giáo sư McGonagall cất lời: 

“Chào mừng các con đến Hogwarts. Tiệc khai giảng sắp bắt đầu, nhưng trước khi nhận chỗ ngồi trong Đại Sảnh đường, các con sẽ được phân loại để xếp vào các ký túc xá. Phân loại là một lễ rất quan trọng, bởi vì trong thời gian các con học ở đây, ký túc xá của con cũng giống như gia đình của con trong trường Hogwarts. Các con sẽ cùng học, cùng ngủ, cùng chơi... với các bạn chung một ký túc xá."

"Có bốn ký túc xá, ở đây gọi là "nhà”, nhà Gryffindor, nhà Hufflepuff, nhà Ravenclaw và nhà Slytherin. Mỗi “nhà” đều có một lịch sử cao quí riêng và “nhà” nào cũng từng đào tạo nên những nam phù thủy và nữ phù thủy xuất sắc. Trong thời gian các con học ở Hogwarts thì thành tích các con đạt được sẽ được cộng vào điểm chung cho “nhà” mình ở. Cuối năm, “nhà” nào có được nhiều điểm nhất sẽ được thưởng Cúp Nhà - một vinh dự cao cả. Ta hy vọng mỗi người trong các con là một thành viên xứng đáng với “nhà” mình sống, cho dù các con được chọn vào "nhà” nào đi nữa." 

“Lễ Phân loại sẽ diễn ra trong vài phút tới, trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh trong trường. Ta đề nghị các con sửa soạn cho chỉnh tề trong khi chờ đợi làm lễ."

Bọn trẻ kinh sợ bởi những con ma trườn ra từ bức tường sau lưng chúng. Nhưng không để chúng đợi lâu, giáo sư McGonagall đã quay trở lại. Chúng nó đi thành hàng vào đại sảnh đường. Gian phòng mênh mông được chiếu sáng bằng hàng ngàn hàng vạn ngọn nến, lơ lửng trên không trung phía trên bốn dãy bàn dài, nơi tất cả học sinh của trường đang ngồi. Trên mặt bàn là những dĩa và cốc bằng vàng lóng lánh.

Ở đầu Đại Sảnh Đường là một cái bàn dài khác dành cho các giáo sư. Giáo sư McGonagall dẫn đám học sinh năm thứ nhất về phía chiếc bàn này, để chúng đứng thành hàng đối diện với những học sinh khác, có các thầy cô ở sau lưng. Hàng trăm gương mặt chăm chú nhìn chúng, trông giống như những chiếc đèn lồng mờ mờ với ngọn nến thấp chập chờn bên trong. Lẫn trong đám học sinh là dây đó những con ma ẩn hiện như làn sương bạc.

Để tránh những ánh mắt chằm chằm, Harry ngước mắt nhìn lên phía trên và thấy vòm nhà đen như nhung rắc đầy những vì sao. Thật khó mà tin nổi phía trên cao kia lại là một cái trần nhà và Đại Sảnh Đường ít hẳn phải ăn thông với bầu trời. 

Harry nghe Hermione thì thầm: "Nhìn ra ngoài trời sẽ bị hôn ám đó. Trong sách Lịch sử Hogwarts có ghi vậy.” 

Harry vội nhìn xuống, đúng lúc giáo sư McGonagall đặt một cái ghế cao bốn chân trước mặt bọn trẻ năm thứ nhất . Phía trên cái ghế đó là một cái nón của phù thủy hình chóp. Cái nón te tua, vá chùm vá đụp, và dơ cực kỳ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro