Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nội dung của các chương có yếu tố R-18. Vui lòng cân nhắc trước khi đọc.

----------------------------------------------------
--------------------------------------------

Jiraiya từ từ mở mắt ra, thứ hắn nhìn thấy chính là vẻ mặt lo lắng của Tsunade, mặc dù toàn thân tràn ngập đau đớn, nhưng hắn vẫn mỉm cười, từ từ ngồi dậy, vừa định mở miệng đã nghe thấy Tsunade nói: "Anh bây giờ không thể nói chuyện được, may mắn là Fukasaku đại nhân đã kịp thời đưa anh về Làng Lá, anh... thật là xằng bậy."

Thân thể hắn được quấn trong lớp vải dày, nhưng Jiraiya không quan tâm, hắn nhìn thấy đầu giường có một cây bút và tờ giấy liền đưa tay cầm lấy, Tsunade không biết hắn đang viết cái gì. Viết xong, Jiraiya giơ tờ giấy lên cho Tsunade xem.

[Tôi đã thắng, đổi lại... hãy để tôi bảo vệ cô đi du hành vòng quanh thế giới, Tsunade]

Lúc đó, Tsunade không thể chịu đựng được nữa, nàng lao mình vào vòng tay của người đàn ông và ôm hắn thật chặt. Nhìn thấy người phụ nữ trong lòng mình khóc thương tâm như vậy, Jiraiya nhẹ nhàng dùng tay vuốt ve ngọn tóc của nàng để an ủi.

Xin lỗi... Tsunade... tôi đã làm cô lo lắng cho tôi...

"Đồ ngốc, đồ ngốc, đồ ngốc!" Người đàn ông bị thương nặng, nàng đau lòng không thể tả được. "Đã nói muốn cùng tôi đi khắp thế giới, vậy làm sao anh có thể cứ như vậy đưa mình vào chỗ chết chứ!! Đồ ngốc Jiraiya!!"

Jiraiya cười toe toét, và Tsunade cuối cùng cũng đáp ứng hắn! Hắn thật sự rất hạnh phúc!

Hắn dùng bàn tay còn lại lau nước mắt cho Tsunade, nhìn nhau đầy yêu thương, chẳng bao lâu sau, hai người lại ôm nhau.

"Hứa với tôi... sau này anh sẽ không bao giờ để mình bị thương nghiêm trọng như vậy nữa."

Jiraiya gật đầu đáp ứng, hắn hôn lên ấn ký trên trán Tsunade, ôm nàng vào lòng, mặc dù lần này hắn bị mất một cánh tay, nhưng cũng may âm mưu của Akatsuki đã bị phá hủy, Naruto và ngôi làng tạm thời cũng bình an vô sự.

"Anh vừa mới tỉnh lại, nằm xuống nghỉ ngơi một chút đi."

Jiraiya lắc đầu, Tsunade cũng không dám cử động vì sợ làm tổn thương người đàn ông đó lần nữa, Jiraiya viết lên giấy "Để tôi ôm cô một lúc, sau một lúc sẽ liền cảm thấy tốt."

"Anh toàn thân đều là thương tích, tôi sợ rằng mình sẽ làm anh bị thương." Nàng chạm vào má người đàn ông, mỉm cười: "Chờ anh bình phục, anh có thể ôm tôi bao lâu cũng được. Tôi... sẽ không chạy trốn. Tôi yêu anh, Jiraiya."

Jiraiya không ngờ Tsunade lại đột nhiên thổ lộ tình cảm của mình, tuy rằng nàng chỉ vừa mới đồng tình với mọi hành động của hắn nhưng chắc chắn sẽ rất bất ngờ khi nghe nàng nói rằng nàng yêu hắn bằng chính đôi tai của mình.

"A... ah..." Hắn muốn đáp lại nàng, nhưng cơn đau dữ dội ở cổ họng hắn lan ra ngay khi hắn dùng sức, Tsunade lo lắng ngăn hắn lại, "Họ nói rằng anh chưa thể nói được. Dây thanh quản của anh bị tổn thương. Nếu anh buộc mình phải nói, mọi nỗ lực của anh sẽ chỉ lãng phí."

Jiraiya không nói được, chỉ có thể nắm thật chặt tay đối phương, Tsunade an ủi cảm xúc kích động của người đàn ông trong khi giữ bàn tay to lớn của hắn ta, "Tôi biết, anh luôn... luôn yêu tôi sâu sắc... tôi xin lỗi... Jiraiya..."

Tsunade từ từ nghiêng người về phía trước và nàng hôn nhẹ nhàng lên môi hắn rồi rời đi, "Tôi chưa thể đáp lại tình cảm của anh. May mắn thay... bây giờ vẫn chưa quá muộn... chúng ta sẽ kết hôn sau khi anh bình phục."

Nàng cười rơi nước mắt: "Có phải tôi quá tự quyết rồi không? Không biết anh có chịu cưới một bà già như tôi không."

Hắn vội vàng gật đầu, sợ Tsunade sẽ đổi ý, có lẽ hắn quá cao hứng người đàn ông mạnh mẽ này trong mắt hơi đỏ lên, hắn khóe miệng nở một nụ cười ngốc nghếch. Tsunade biết hắn từ nhỏ đã luôn muốn giữ thể diện trước mặt nàng, nhưng những gì nàng vừa nói đều là sự thật.

Thuộc hạ ngoài cửa nghe từng lời đối thoại giữa hai người, Shizune không khỏi rơi nước mắt, nhiều năm như vậy... Tsunade đại nhân cuối cùng cũng thoát ra khỏi bóng đen trong lòng, nàng vui mừng vì Jiraiya đã lấy lại được mạng sống đồng thời để mang lại được cuộc sống mới mẻ và hạnh phúc cho Tsunade đại nhân.

Cửa phòng bệnh mở ra, một đám thuộc hạ đều đỏ mắt, Shizune và Naruto vẫn không kiềm chế được cảm xúc, Tsunade cười nhạo bọn họ: "Hai người... các ngươi đang làm gì vậy? Khóc cũng xấu quá."

"Tsunade đại nhân, Jiraiya đại nhân... Xin chúc mừng!"

"Jiraiay đại nhân, xin hãy sớm khỏe lại và chăm sóc cô ấy thật tốt nha!"

"Tiên nhân háo sắc..." Naruto không nói được gì, Jiraiya gọi cậu lại và xoa đầu cậu thật mạnh, khiến cậu bé khóc to hơn. "Tiên nhân háo sắc ngốc nghếch, để bản thân bị thương nặng quá đấy."

Sau trải qua sinh tử, mặc dù hắn cũng muốn cùng thuộc hạ vui vẻ nhưng hiện tại hắn muốn ở một mình với Tsunade. Vì vậy, Jiraiya giả vờ rất mệt mỏi, mọi người nhìn thấy liền rời đi. Tsunade thay Jiraiya đắp vào chăn, đang định rời đi thì đột nhiên nàng bị nắm lấy tay lại.

"Sao vậy? Anh có thấy khó chịu ở đâu không?"

Jiraiya lắc đầu và siết chặt tay.

Tsunade ngồi ở mép giường, thấp giọng hỏi: "Anh không muốn tôi rời đi sao?"

Hắn gật đầu, Tsunade liền thuận theo Jiraiya, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một người đàn ông ngang ngược như vậy.

"Vậy thì tôi sẽ ở đây không rời đi, ở cùng anh có được không?" Jiraiya mỉm cười, nhưng Tsunade tiếp tục, "Nhưng anh phải ngoan ngoãn nhắm mắt nghỉ ngơi. Cơ thể anh vẫn còn rất yếu."

Jiraiya ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Tsunade lần đầu tiên nhận ra người đàn ông trước mặt này đáng yêu đến vậy. Thời gian trôi qua, Tsunade thở dài, bất đắc dĩ nhéo má hắn, "Anh... anh hứa sẽ ngoan ngoãn ngủ, đừng tưởng tôi không biết anh đã lén mở mắt."

Người bị phát hiện chỉ có thể ngây thơ cười, Tsunade biết hắn lo lắng khi hắn đang ngủ nàng sẽ bỏ đi, nhưng một chiêu nhỏ này thực sự có rất nhiều sơ hở.

Thật sự rất đau đầu... nàng vốn định đợi Jiraiya ngủ rồi rời đi một lát, nhưng người đàn ông này lại không hề ngủ chút nào... Không... hắn ta căn bản không ngủ...

"Tôi thực sự không thể làm gì được anh." Nàng ra lệnh cho Shizune chuyển hồ sơ cần xử lý vào phòng bệnh. Mặc dù nàng và Jiraiya đã thiết lập mối quan hệ nhưng... công việc vẫn không thể bỏ lại được, vừa nói vừa kéo mặt Jiraiya: "Anh mau đi ngủ đi, tôi còn phải làm việc, nếu anh không ngoan tôi sẽ rút lại lời đề nghị kết hôn."

Tsunade thực sự không biết nên cười hay nên khóc, lẽ ra nàng nên nghĩ ra con át chủ bài này sớm hơn, chỉ trong vài phút, Jiraiya đã ngủ say.

"A a a a... Thật sự là khó chịu." Tsunade hôn lên trán người đàn ông, trong mắt mang theo ý cười, "Lần này tôi cho phép anh tùy ý."

Trên danh nghĩa, Tsunade là vợ của Jiraiya, về bản chất thì họ vẫn giống như trước đây, tuy đã chuyển đến cùng một nơi nhưng Tsunade ngày nào cũng đi sớm và về muộn, người đàn ông này cũng giữ im lặng không đề cập về một số việc.

Tuy nhiên, dù sao thì hắn ra cũng là một người đàn ông, một người đàn ông đã có gia đình và hắn ta vẫn có một số suy nghĩ về vấn đề đó.

Mỗi đêm, Tsunade sẽ kiểm tra cổ họng và cánh tay của Jiraiya và hôm nay cũng không ngoại lệ. Jiraiya để cho nàng đùa giỡn ánh mắt, nhưng lại vô thức liếc nhìn thân hình đẹp đẽ mà tất cả đàn ông trên thế giới này đều mơ ước, hắn chưa bao giờ nói khác là hắn dâm đãng, dù sao cóc trưởng lão cũng nói hắn là một tên dâm đãng.

Tsunade tự nhiên không bỏ qua ánh mắt ác ý của hắn, nàng dường như đã quen với việc người đàn ông này từ nhỏ luôn chiếm mình làm tiện nghi nên quay người nằm xuống, như thể cố ý tránh đi ánh mắt của hắn.

Jiraiya cúi xuống phía sau nàng, hôn lên cổ ngọc của nàng, Tsunade cảm thấy có chút ngứa ngáy, muốn tránh ra, nhưng Jiraiya lại tóm lấy eo nàng, cho đến khi chiếc thắt lưng được cởi ra, nàng mới nhận ra rằng Jiraiya muốn làm cái gì.

"Chờ một chút, Jiraiya..."

"Anh muốn em, Tsunade."

Chiếc váy ngủ bị cởi bỏ ném xuống sàn, hai cơ thể trên giường áp chặt vào nhau, bàn tay chai sạn của Jiraiya di chuyển khắp cơ thể vợ mình để nhóm lửa. Giây phút này... hắn đã chờ đợi quá lâu rồi...

"A..." Khi Tsunade rên rỉ, hắn đặt người phụ nữ dưới mình, truyền tải từ từ và mạnh mẽ.

"Nó có làm đau em không?"

"Không... chỉ là hơi khó chịu thôi..."

"Xin lỗi, anh không có nhiều kinh nghiệm..."

Tsunade cảm thấy buồn cười trước vẻ mặt nghiêm túc của hắn, sau đó quay người đè người đàn ông xuống dưới mình, "Vậy em sẽ dạy anh." Thấy Jiraiya không nói gì, Tsunade có chút quan tâm hỏi: "Anh... anh có phiền không... em..."

"Em không dạy anh sao?" Jiraiya ngồi dậy, ôm lấy Tsunade, hắn hôn lên cổ và vai nàng, "Nếu hôm nay em không thể dạy anh, anh sẽ không buông tha em."

"Trong trường hợp của anh... anh có thể tự học mà không cần người dạy."

"Vậy... Hokage đại nhân, xin hãy đánh giá màn trình diễn hôm nay của tôi." Nói xong, Jiraiya lại ấn Tsunade xuống dưới mình, xoa xoa cặp ngực không thể đặt xuống với nụ cười tự mãn trên môi, "Hokage đại nhân, xin hãy cho tôi thêm lời khuyên."

Sau đó, Jiraiya vô cùng hài lòng, nhưng Tsunade dường như cả người rã rời, người đàn ông này đến hết lần này đến lần khác... Nàng cũng không biết hắn lấy đâu ra năng lượng nhiều đến vậy, mỗi lần hắn ta còn đều hỏi nàng cảm thấy thế nào... Ahhh... xấu hổ quá...

Rõ ràng là lần đầu tiên da kề da, nhưng hắn lại có thể thành thạo như vậy... Người đàn ông này... nhất định là kẻ nói dối!

Hừ!

Jiraiya nhìn vẻ mặt tức giận của Tsunade, cho rằng mình đã đi quá xa, vội vàng hỏi: "Làm sao vậy?"

"Anh nói đây là lần đầu tiên của anh?"

"Ừ... lần đầu tiên." Hắn vẻ mặt chính trực, nhưng Tsunade không tin, "Lần đầu tiên sao anh có thể thuần thục được như vậy? Anh đã ở ngoài làng nhiều năm như vậy, tôi không tin có anh không có phụ nữ."

"Anh... thật sự... chưa bao giờ làm điều đó..."

"Điều đó không có ý nghĩa gì cả..." Tsunade lẩm bẩm, kéo mặt Jiraiya, "Anh thật kém cỏi, ngay cả phụ nữ cũng không có."

"Hehehe, cái này bây giờ không phải có rồi à?"

"Này~ Jiraiya~" Tsunade dựa vào ngực người đàn ông, nàng rất tò mò liệu người đàn ông này có thể thực sự giữ bình tĩnh trước sự cám dỗ trong những năm này khi hắn ta ở một mình bên ngoài hay không. Đương nhiên, đây không phải là vì nàng không tin hắn , "Anh không có động tâm sao? Có thì cũng không sao. Về sau em không cho phép điều đó nữa. Em rất keo kiệt và không thích chia sẻ người đàn ông của mình với người khác." Jiraiya không biết nên cười hay khóc, "Anh có cả tay trái và tay phải... ah... bây giờ ta chỉ còn tay phải thôi..."

"Nói cách khác... sẽ có phản ứng..." Tsunade âm thầm không vui, hắn một mực đi ra đi vào những nơi có hoa liễu kia, làm sao có thể toàn thân trở ra.

"Anh là nam giới, có nhu cầu sinh lý bình thường. Nhưng anh cũng là nhẫn giả. Anh biết tại sao mình lại tiếp cận họ. Phản ứng là bình thường. Đàn ông sẽ phản ứng sau khi bị bất kỳ người phụ nữ nào trêu chọc, nhưng... ý chí của anh thì không cho phép anh làm điều này."

"Anh có thể lấy thông tin và qua đêm với một người phụ nữ. Tại sao không làm điều đó? Anh có ngốc không?"

"Nếu như anh không phải kẻ ngu ngốc, làm sao anh có thể đợi em nhiều năm như vậy cho đến bây giờ?"

"Vậy anh làm sao toàn nhân trở ra an toàn?"

"Ảo thuật." Jiraiya rất giỏi xua tan ảo thuật, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn ta không thể sử dụng chúng. "Những người phụ nữ đó đã quan hệ tình dục với anh trong ảo thuật, và khi họ tỉnh dậy vào ngày hôm sau, họ nghĩ rằng đó là sự thật. Jiraiya nhéo quai hàm của Tsunade, "Hokage đại nhân, sau khi điều tra tôi lâu như vậy, ngài có hài lòng với trải nghiệm trong quá khứ của tôi chứ?"

"Hừ, ai biết anh nói là thật hay giả!" Tsunade vẫn kiên quyết nói, tựa hồ như không tin hắn nói gì.

Nhận thấy tình cảnh của mình và cảm nhận được sự tấn công của vật thể lạ, nàng đỏ mặt đẩy người đàn ông ra.

"Đừng... Jiraiya... chúng ta đã làm điều này hai lần rồi..."

"Vừa rồi ngài không phải không thích ứng được sao? Nếu ngài không thử thêm vài lần nữa thì làm sao thích ứng được... Hokage đại nhân..."

"Lão già hóa sắc này!"

<<<<<<Đoạn này bị mất>>>>>>

Cái gọi là "tự vả" chính là Jiraiya vây quanh đứa trẻ không muốn rời đi, đứa trẻ nằm trong vòng tay mẹ và bập bẹ. Jiraiya cũng ở bên cạnh hai mẹ con và thẩm bẩm, dường như đang trò chuyện với con trai mình.

Con trai mũm mĩm dễ thương quá! ! !

Trong mắt Jiraiya, cậu con trai mũm mĩm của hắn vô cùng đáng yêu nhưng trong mắt Tsunade, Jiraiya lúc này cũng vô cùng đáng yêu.

"Nhìn anh kìa..."

"Hãy để anh ôm! Hãy để anh ôm!!!"

Mặc dù Jiraiya đã giành lấy đứa trẻ từ vòng tay của Tsunade như ý muốn nhưng con trai hắn rất vô lễ, chỉ sau một lúc, cậu khóc lóc thảm thiết trong vòng tay của người đàn ông, Tsunade nhanh chóng bế đứa trẻ đi, lúc này đứa trẻ mới ngừng khóc.

Cậu nhóc này...

Có vẻ như... không thích bố lắm...

Mỗi lần Jiraiya ôm đều sẽ khóc... Shizune và những người khác thực sự không hề khóc...

"Hình như thằng bé có vẻ không thích anh."

Tsunade cười sau khi nghe điều này, "Có lẽ là con biết anh không muốn mình."

Jiraiya lưng cứng đờ, hắn thở dài thườn thượt. Hắn đã làm điều ác gì vậy? Đã lâu như vậy mà con trai hắn vẫn không ưa hắn. Đây có thực sự là quả báo không? Nhưng... hắn sẽ không phải là Jiraiya nếu dễ dàng bỏ cuộc...

Hắn cúi xuống hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai và nói: "Bố yêu con! Đừng ghét bố, được không..." Vừa nói, hắn vừa cố gắng bế con lên, lần này có vẻ suôn sẻ hơn. Đứa bé nhìn Tsunade, bĩu cái miệng nhỏ nhắn, sắp khóc, Tsunade vội vàng chạm vào đầu nhỏ của con trai mình để an ủi: "À, à, à, mẹ ở bên con, bố cũng vậy. Bé cũng thích bố, phải không? Cả bố và mẹ đều yêu con."

-----------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro