Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Xin lỗi, Shizune, em là khách và ta lại yêu cầu em nấu ăn.”

“Không có gì đâu, em đã quen với việc chăm sóc Tsunade đại nhân. Bây giờ Jiraiya đại nhân có thể chăm sóc cô cho em, em cảm thấy nhẹ nhõm!”

“Anh chàng đó... đáng tin cậy một cách đáng ngạc nhiên...” Tsunade dựa vào cửa và nhìn chồng mình với ánh mắt yêu thương. Jiraiya dường như cảm thấy điều gì đó, ngẩng đầu lên hướng về phía Tsunade hôn gió một cái, người phụ nữ trốn trở lại phòng bếp vẫn nở nụ cười ngọt ngào, “Người đàn ông hôi hám, trông hắn vẫn như vậy.”

“Ơ! Ta rất xin lỗi Shizune!” Jiraiya dịch chuyển vào bếp một lúc, “Cô đi nghỉ ngơi đi, tôi sẽ làm phần còn lại.”

Shizune là người nhạy cảm, đương nhiên sẽ không làm bóng đèn cho hai người. Tsunade cũng muốn lẻn đi, nhưng Jiraiya ngăn lại, ôm lấy nàng, “Em không được phép rời đi, ở lại với anh.”

“Em muốn chơi với Hiroto. Anh có thể tự nấu ăn mà.”

“Hiroto đang ở cùng Shizune, anh cần em ở cùng.”

Vừa nói, hắn vừa kéo Tsunade sang một bên, nâng cằm vợ lên nơi Shizune không nhìn thấy và hôn nàng, họ kết hôn mà chưa hề yêu nhau, nhưng mỗi ngày sau khi kết hôn, họ đều cảm thấy như đang yêu nhau. Nhưng từ khi đứa bé chào đời, trách nhiệm của họ dường như càng nặng nề hơn, thế giới ban đầu của hai người trở thành ba người, họ phải kiềm chế bản thân khỏi ý chí tự do ban đầu, nhưng vẻ đáng yêu của họ vẫn chưa bao giờ suy giảm.

Thay vì nói Jiraiya không muốn buông Tsunade ra, thì đúng hơn là nói Tsunade cũng không muốn buông người đàn ông đó ra, không biết từ khi nào nụ hôn của họ càng ngày càng thường xuyên hơn.Vừa mới kết hôn hắn cũng không dám nắm tay Tsunade, chỉ sợ đối phương tức giận.

Hắn vẫn còn nhớ lần đầu tiên họ thận trọng như thế nào, hắn không dám hôn quá lâu vì sợ đối phương chán ghét, nghĩ đến cũng thấy xấu hổ… Dù sao cả cuộc đời hắn, đây là nụ hôn đầu tiên của hắn, hắn ta thậm chí còn không có kinh nghiệm gì, hắn còn không bằng Naruto!

Trên thực tế, Jiraiya không phải là người duy nhất lo lắng, Tsunade cũng lo lắng. Không giống như người đàn ông... Tsunade từng có bạn trai, nàng có chút lo lắng người đàn ông này đó sẽ để ý đến quá khứ của mình.

Nàng gặp Kato Dan ở độ tuổi đẹp nhất. Gia tộc Senju luôn bảo thủ, nàng cũng biết rằng có một số việc chỉ nên làm sau khi kết hôn. Tuy nhiên, hai người yêu nhau rất nhiều nên sau khi đưa ra quyết định riêng tư, nàng đã gặp Kato Dan. Nàng đã hoàn toàn trao thân cho anh ta, khi yêu nhau, năm đó... Nàng vừa tròn hai mươi tuổi.

Điều nàng không ngờ tới là... người đàn ông đó đã rời xa nàng mãi mãi không lâu sau đấy...

Tsunade tỏ tình với Jiraiya khi họ quan hệ lần đầu tiên, nhưng người đàn ông không nói gì, hắn chỉ yêu nàng bằng những hành động thiết thực. Kỳ thực, Tsunade luôn lảng tránh Jiraiya. Nàng không biết người đàn ông đó có bận tâm không hay không... Suy cho cùng, lúc đó hắn đã tránh né vấn đề này, nhưng nếu hắn để tâm... nàng nhất định sẽ không tái phạm nữa...

“Em đang nghĩ gì đó?”

“Em muốn hỏi anh một vấn đề... anh phải thành thật trả lời em.”

“Được, em hỏi đi.”

“Anh... có phiền không... em... đó không phải là lần đầu tiên...”

Jiraiya sửng sốt một lát, sau đó lại nhanh chóng mỉm cười, “Vậy em có ý kiến gì?”

“Em chỉ... không biết anh nghĩ gì... anh không bao giờ nói... em...”

“Nó có quan trọng không?”

“Chúng ta là vợ chồng... em nghĩ điều đó rất quan trọng...”

“Nếu anh nói em để ý thì sao? Chúng ta không ở cùng nhau sao?” Hắn ôm vợ, nói với vẻ nghiêm túc hiếm thấy: “Theo em, những người phụ nữ mất chồng trong chiến tranh sau khi tái hôn sẽ không thể sống sót sao? Một người phụ nữ sẵn sàng trao thân cho một người đàn ông, chứng tỏ nàng ấy yêu hắn ta. Tương tự, khi em sẵn sàng trao thân cho anh, đó cũng là vì em yêu anh. Mọi thứ luôn có cái trước cái sau, mặc dù... chúng ta gặp nhau khi còn trẻ, đáng tiếc chính là anh không thể khiến em yêu anh sớm hơn, cho nên... Anh muốn ở bên em, nên anh sẽ không quan tâm đến quá khứ của em.”

Tsunade kiễng chân lên hôn Jiraiya, nàng đột nhiên muốn làm gì đó, và thực tế là nàng đã làm như vậy.

“Tsunade... em...” Jiraiya dựa vào tường và nhìn vợ cởi quần của mình và nhét một vật vào miệng.

Lần đầu tiên Jiraiya có chút hoảng hốt... Dù sao Shizune vẫn là khách ở nhà, phòng khách chỉ cách phòng bếp mấy bước chân, hắn nhanh chóng kéo quần lên ngăn chặn hành vi của người phụ nữ. Nhưng Tsunade có chút không hài lòng, “Sao vậy, anh không thích sao?”

Thích chứ! Hắn đương nhiên là thích! Nhưng đây không phải là sai thời điểm sao?…

“Anh có thích tay em không?” Nàng cắn cổ hắn, để lại một quả dâu tây, một tay cầm lấy sự yếu ớt của hắn, vuốt ve qua lại, “Thật cứng…”

Jiraiya thầm nghĩ: Nếu em làm như vậy còn không cứng vậy thì hắn thật sự là phế đi!

“Shizune ở đây...”

“Có liên quan gì đến việc anh sợ hãi sao?”

“Ahem... chuyện gì đã xảy ra với em hôm nay vậy? Tại sao em đột nhiên...”

“Không phải lúc nào anh cũng phàn nàn em không chủ động sao… Hiện tại thỏa mãn anh không phải tốt hơn sao?”

“Thật sự là anh không có biện pháp làm gì với em.”

Jiraiya bảo Tsunade ngồi lên bếp, cởi quần lót và điều khiển sức lực trong khi thắng tiến từng chút một, chậc chậc... hóa ra là chưa đủ ướt...

“Điều kiện không cho phép, em chỉ cần kiên nhẫn.”

“Đợi một chút... anh... cùng lúc đã quá sâu rồi...”

Tư thế này khiến cho việc đi sâu trở nên dễ dàng, sau khi Tsunade đã quen với nó, Jiraiya bắt đầu đẩy từ từ rồi đột nhiên cùng Tsunade biến mất vào trong bếp.

Trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ, một nam một nữ ở tư thế nữ nằm trên nam nằm dưới, hai người đang yêu nhau say đắm.

“Shizune sẽ phát hiện ra... rằng chúng ta không có ở đó.”

“Đừng lo lắng.” Jiraiya xoa bóp bộ ngực đầy đặn bằng bàn tay to lớn của mình, “Bản sao bóng tối của anh ở dưới đó. Nhắc mới nhớ... Tsunade, gần đây ngực của em có nhỏ đi không?”

“Suốt ngày bị cha con anh lợi dụng không phải là có thể không nhỏ sao...” [*Fu: Dùng hao quá nha ngài=)))]

“Xem em vừa nói cái gì. . . “ Jiraiya đột nhiên rút lui, Tsunade có chút bối rối, nàng chỉ nghe hắn mơ hồ lời nói, “Em trở thành như khi còn nhỏ như thế nào? Thử xem?”

“Anh... biến thái...”

Nói xong, Tsunade vẫn làm, lúc này, Jiraiya hai mắt sáng ngời, hắn sờ sờ Tsunade thân thể, trêu chọc: “Bình thường sân bay cái gì cũng không có chạm vào... Vậy thì... thử ở độ tuổi khác thử xem sao...”

Tsunade tuổi thiếu niên đang chơi thể thao người lớn với Jiraiya năm mươi tuổi, Tsunade dù nghĩ thế nào cũng cảm thấy mình là kẻ biến thái nên đã biến mình thành một cô gái hai mươi tuổi. Tuy nhiên, lần này Jiraiya sử dụng thuật biến hình để biến mình thành thiếu niên, bị Tsunade ôm trán... Tại sao người đàn ông này lại có nhiều thủ đoạn như vậy...

Tuy nhiên, điều đáng xấu hổ là… khi cơ thể thay đổi, một vật thể nào đó cũng thay đổi, từ kích thước của người lớn sang kích thước của trẻ em, Tsunade bật cười khi nhìn thấy nó.

Nàng đưa tay ra vỗ nhẹ: “Nhỏ quá.”

“...”

Giải trừ thuật biến hình, Jiraiya trừng phạt người phụ nữ dám cười nhạo hắn ta.

Sau khi cuộc tình kết thúc, Jiraiya đặc biệt chú ý đến Tsunade: “Vừa rồi chúng ta không có dùng biện pháp, nên hãy nhanh chóng ép thứ đó ra đi.”

“Gì?”

“Em nên biết đặc điểm thể chất của mình, phải không?”

“Vâng, em biết.”

“Sao em lại nghĩ là anh không lo lắng chút nào nhỉ...”

Tsunade cười cười, nàng tắm rửa một chút, thay quần áo chuẩn bị đi xuống lầu: “Anh lo lắng cái gì? Nếu lại có thai, sau khi sinh con sẽ ổn thôi. Không có gì phải lo lắng cả, cũng không phải là em chưa từng sinh em bé.”

“Chúng ta đã đồng ý chỉ cần có một đứa.” Khi kết hôn, bọn họ thật sự không nghĩ đến chuyện con cái, chỉ đến khi Tsunade mang thai, nàng mới phát hiện ra Bách hào thuật đã vô tình khiến tế bào trứng của nàng tái sinh. Ở tuổi của nàng, làm sao cũng khó có thể có thai được, nhưng bây giờ vóc dáng của nàng không khác gì một cô gái trẻ.

“Em đã thay đổi ý định của mình.”

“Hả? Đừng đùa nữa Tsunade, em và anh đều không còn trẻ nữa. Chúng ta phải nghĩ đến thế hệ tiếp theo.”

“Cho nên… em muốn sinh thêm con, để… cho dù chúng ta có rời đi, Hiroto vẫn sẽ có các anh chị em đi cùng. Đương nhiên, nếu chúng ta sống lâu, chúng ta vẫn có thể nhìn thấy bọn nhỏ kết hôn.” Nhìn người đàn ông vừa cay đắng vừa không vui, Tsunade với vẻ mặt thâm trầm bước tới an ủi: “Em biết anh thích trẻ con. Sẽ rất náo nhiệt nếu ở nhà có thêm trẻ con, phải không?”

Tuy nhiên, Tsunade đã sai, Jiraiya không hề lo lắng về điều này…

“Có nhiều trẻ con như vậy, làm sao chúng ta có thời gian để đi du lịch vòng quanh thế giới! Không, không, không! Hãy thu dọn hành lý đi! Hãy rời đi càng sớm càng tốt!!!”

--------------------------------------------------

Jiraiya cảm thấy mình thật sự bất cẩn, hắn vừa chợp mắt một lát, tỉnh lại phát hiện vợ con đã mất tích, trong nhà chỉ còn lại hắn và Haku, hiện tại chỉ có thể dựa vào mũi của Haku để tìm kiếm vợ con mất tích.

Nếu đoán đúng thì chắc hẳn Tsunade lúc này đang mang theo con trai mình đại tứ sát phương ở sòng bạc. Một lần kể khi Jiraiya đưa đứa trẻ đi tìm Tsunade trong sòng bạc, vận may của người phụ nữ này đột nhiên được cải thiện. Tuy nói đánh bạc nhỏ vui vẻ... nhưng... em đừng có bắt cóc theo con trai chứ!

“Yoshi! Lại thắng rồi! Con yêu, con thực sự là ngôi sao may mắn nhỏ của mẹ!”

Jiraiya đứng ở cửa sòng bạc cười khổ, tựa hồ không cần phải tốn công tìm đến từng nhà, khi mở rèm ra, Tsunade hưng phấn đặt chip, “Hiroto, chúng ta có nên cá cược xúc xắc đinh hay một nửa?”

“Nửa!”

“Yoshi! Một nửa! Đặt toàn bộ vào!”

Jiraiya ôm trán... Có vẻ như con trai hắn không thừa hưởng bản tính dâm đãng của hắn, nhưng lại thừa hưởng hoàn hảo tính cờ bạc của Tsunade...

Tung súc sắc…

“Tuyệt!!!” Tsunade hôn con trai mấy lần, khuôn mặt Hiroto gần như bị biến dạng bởi nụ hôn của mẹ, vô tình nhìn thấy Jiraiya ở cửa nên nói: “Mẹ, bố tới.”

Tsunade nghe thấy âm thanh, quay đầu mỉm cười ngọt ngào với Jiraiya, mọi người trong sòng bạc sau khi nghe được lời nói của đứa trẻ bắt đầu thì thầm.

“Lão già khoa trương đó chính là chồng của đại tỷ này sao?”

“Có thật hay không, đại tỷ thích gì ở hắn ta à?”

“Chắc chắn là kiếp trước hắn đã tu rất lâu mới có thể bò già ăn cỏ non như vậy!”

Khóe miệng Jiraiya giật giật, Tsunade quanh năm dùng charka để duy trì vẻ ngoài trẻ trung nhưng mọi người không biết! Đây không phải là lần đầu tiên người ta nhắc đến chuyện này, hắn già đến thế sao?

Tsunade trừng mắt nhìn đám người, cất số tiền vừa thắng được, ôm đứa nhỏ rồi đi theo Jiraiya ra ngoài, Jiraiya bế đứa trẻ lên không nói gì, nhưng trời đã khuya và hắn đang nghĩ xem nên ăn gì vào lúc này.

“Bố, con muốn ăn thịt nướng.”

Hiroto ba tuổi đã có thể bày tỏ rõ ràng điều mình muốn, Jiraiya gật đầu và dự định thực hiện mong muốn của con trai mình. Chớp mắt đã hơn hai năm kể từ khi họ rời khỏi Konoha, lúc đầu Jiraiya sợ việc có đứa con thứ hai sẽ làm chuyến đi của mình bị chậm trễ nên đã thực sự thu dọn đồ đạc và đi du lịch vòng quanh thế giới cùng đứa con trai chưa đầy một tuổi và Tsunade đi.

“Bố ơi, tối nay dạy có Shuriken nhé.”

“A?” Jiraiya vừa nhướng mày vừa nướng thịt, “Con chơi với mẹ cả buổi chiều không thấy mệt à? Con thậm chí còn muốn học Shuriken.”

Tsunade vừa nghe được lời này, liền biết trong lời nói của Jiraiya có gì đó, nàng cũng biết về người đàn ông, chỉ là hắn không đồng ý với việc nằng đưa con mình vào sòng bạc mà thôi, thực ra thì có liên quan gì chứ? Ông nội nàng đưa vào sòng bạc từ khi nàng còn nhỏ! Hơn nữa... trong nhà có sao may mắn như vậy, ví tiền của nàng lúc nào cũng căng phồng, cớ sao mà không làm chứ!

“Nhưng con vẫn muốn học shuriken từ bố, được không? Bố!”

“Ừm...” Jiraiya thản nhiên liếc nhìn Tsunade, “Con phải hỏi mẹ.”

“Sao con lại hỏi mẹ?”

“Nếu mẹ muốn đi đánh bạc vào ban đêm, con không thể học shuriken với bố được phải không?”

Tsunade nghe xong liền không kiên nhẫn “chậc” một tiếng, lời nói của Jiraiya khiến nàng có chút tức giận, lúc đầu nàng rất vui khi kiếm được tiền, nhưng bây giờ lại không vui chút nào, nàng luôn cảm thấy trong lời nói của người đàn ông này có hàm ý quở trách nàng.

Sống trong môi trường như vậy từ khi còn nhỏ, Hiroto cũng biết cách hành động dựa trên khuôn mặt, mặc dù Jiraiya ăn nói rất uyển chuyển nhưng một khi Tsunade thực sự tức giận, chắc chắn sẽ khiến hai cha con có vài cục u trên đầu. Lúc này, Tsunade sắc mặt rõ ràng đã thay đổi, tệ đến mức Hiroto tự nhiên ngoan ngoãn ăn cơm, không bao giờ dám nhắc đến shuriken nữa.

Jiraiya biết cách bỏ cuộc khi đã sẵn sàng, nhưng... đã quá muộn...

Càng nghĩ càng bực bội, Tsunade đập bàn mắng Jiraiya: “Tôi vốn là như vậy, không thích thì cưới tôi làm gì còn sinh con? Chuyện gì cũng phải nhúng tay vào. Có tiền không tốt sao? Không chịu nổi thì chia tay đi! Chúng ta sống cuộc đời của chính mình! Không liên quan gì đến nhau!”

Hiroto và Haku lập tức bật chế độ đảo mắt, nhìn nhau rồi quả quyết cúi đầu ăn, Jiraiya thầm nghĩ: Lần này chuyện lớn rồi...

“Không... ý anh không phải vậy!”

“Đừng nghĩ rằng tôi già và phung phí tiền bạc! Hãy đi tìm người trẻ hơn để sống cùng đi! Tạm biệt!!!”

Tsunade đầy tức giận bước ra khỏi cửa hàng, Jiraiya nhanh chóng đuổi theo, dỗ dành vợ: “Em đi đâu vậy…”

“Tôi không muốn anh quản.”

“Anh sai rồi, anh làm sao có thể không thích em!”

“Anh không chịu được việc tôi đưa con trai vào sòng bạc! Không chịu được thì đừng nhìn. Con trai tôi là của tôi, anh có thể sống với người khác, muốn làm gì thì làm! Không cần phải chăm sóc con trai tôi!”

“Em đi đâu vậy... anh... Vợ ơi, đừng giận. Em thích dẫn con trai vào sòng bạc thì đi đi. Anh không quan tâm...”

“Thật không?”

“Thật đấy.”

“Hừ!”

Xung quanh có quá nhiều người theo dõi, Jiraiya đành phải kéo Tsunade vào một con hẻm, véo mặt vợ mình, bất lực nói: “Em á~ lại nói chia tay anh, anh thật sự rất buồn đó!”

“Em cũng không thật sự muốn chia tay.”

“Anh sẽ không và không thể nói điều đó. Em không biết điều đó làm tổn thương cảm xúc của anh như thế nào đâu.”

Nàng kiễng chân hôn người đàn ông: “Được rồi! Nói thật cho em biết, anh thực sự không thích em dẫn con trai đến sòng bạc sao?”

“Không phải như vậy, loại chuyện này không thành vấn đề!”

“Vậy thì mỗi lần anh làm điều đó trông có vẻ không tình nguyện.”

Jiraiya ôm vợ, có chút ủy khuất nói: “Người ta luôn nói anh là bò già ăn cỏ non...”

Tsunade nghe xong liền bật cười, xét về tuổi tác thì Tsunade lớn hơn Jiraiya ba tháng, nhưng nhìn bề ngoài quả thật trẻ hơn rất nhiều, không có gì ngạc nhiên khi nói họ là cha con, nàng không ngờ rằng người đàn ông này lại có tâm tư nhỏ nhặt như vậy, thật dễ thương.

“Tối nay em sẽ đền bù cho anh.”

Jiraiya hai mắt sáng lên, giả vờ bình tĩnh: “Anh là Sanin, cho nên anh sẽ không... bị em làm cho mê hoặc đâu!”

“A, huh, huh ~ Bây giờ nói chuyện cũng vô ích rồi ~” Nàng dẫn chồng quay lại, “Mau lên, em đói quá, Hiroto vẫn đang đợi chúng ta ~”

“Ừ!” Jiraiya đồng ý, “Ăn nhiều một chút, dù sao buổi tối tốn rất nhiều năng lượng!”

“Jiraiya!!!”

----------------------------------------------
--------------------

<<<<< Đây là chương cuối cùng của tác phẩm và không có kết nha>>>>>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro