21. Lời đề nghị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ lúc Kara tỉnh lại, đã bốn ngày trôi qua. Hôm nay, là một ngày mưa rào và khá lạnh. 

Kara ghét lạnh. Nên hôm nay cô ấy sẽ ở lì trong nhà, nhất quyết không muốn bước chân ra khỏi cửa.

Tuy nhiên, cửa nhà của Kara bật mở, theo đó là luồng khí lạnh lập tức ập đến, khiến cả người cô rét run lên.

Kara cau có mặt mày nhìn về phía cửa, bĩu môi nói.

"Ijichi, anh nên gõ cửa trước chứ?"

 Tuy nói là vậy, nhưng Kara cũng biết ý tứ, ngồi dậy chỉnh chang lại đầu tóc hẳn hỏi. Hướng về phía Ijichi Kiyokata, ngái ngủ nói.

"Anh ngồi tạm nhé, với cả đóng hộ tôi cái cửa cái."

Ijichi Kiyotaka gật đầu, anh đóng nhẹ cánh cửa, đẩy đẩy gọng kính, lớn giọng nói.

"Kara, cô có nhiệm vụ mới."

Kara chẳng thèm đoái hoài đến lười Ijichi nói, vẫn ung dung rúc mình trong chăn ấm. Thưởng thức tách trà nóng trên tay.

Vẫn là Ijichi Kiyotaka phải đau đầu xoa trán, anh càu nhàu nói.

"Kara, cô nên nghiêm túc hơn với công việc đi!"

"Vói cả, đây cũng không phải chuyện gì to tát với cô đâu. Cho nên, mau nghiêm túc lại cho tôi!"

Kara hơi giật mình, cô liếc xéo Ijichi, âm thầm chửi anh ta một trận.

Kara để tách trà vẫn còn nguyên xuống bàn, khói nghi ngút bốc lên. Cô vươn vai, xoa xoa mái tóc dài và đen của mình. Đứng dậy đi lên lầu, không quên nói Ijichi một tiếng.

"Nếu anh đã nói vậy thì tôi cũng nên nghiêm túc chút nhỉ? Ngồi đợi nhé."

Ijichi Kiyotaka nhìn theo bước chân Kara đang dần khuất bóng sau những bậc thang, thở dài ngao ngán. Anh bước ra ngoài, đợi ở trong xe.

Lúc sau, Kara cũng đã bước ra ngoài, hôm nay cô vẫn mặc bộ đồng phục Cao Chuyên như thường, tóc buộc đuôi ngựa và đi giày da đen vô cùng bóng bẩy. Vẫn là chiếc túi đeo tréo quen thuộc và đôi găng tay trắng. Vì là trời mưa và khá lạnh, Kara đặc biệt khoác thêm bên ngoài chiếc áo khoác gió màu xám có mũ trùm. 

Kara ngồi vào ghé lái phụ. Trên tay còn cầm theo ly capuchino và một hộp bánh tiramisu. Ijichi Kiyotaka cũng đến cạn lời với cô gái có tâm hồn ăn uống này.

Nhận thấy ánh mắt của Ijichi nhìn mình có phần bất lực, Kara chỉ cười trừ cho qua chuyện. Cô đặt ly cpuchino vào bên cạnh, nói với Ijichi.

"Lái xe đi Ijichi, và nhiệm vụ, kể chi tiết cho tôi nghe."

Ijichi Kiyotaka thắt dây an toàn, bắt đầu lái xe, vừa lái, anh vừa nói về nhiệm vụ cho Kara nghe.

"Nhiệm vụ lần này của cô cũng không được tính là nhiệm vụ cho lắm."

Kara nghiêng đầu, hỏi lại, trong khi miệng vẫn nhai miếng bánh tiramisu.

"Là sao?"

"Cái này giống như một lời đề nghị thì đúng hơn."

"Cô biêt UA chứ?"

Kara vẫn tiếp tục ăn, cô gật đầu nhẹ.

"Vậy thì tốt, UA có một đề nghị vừa gửi đến cho Cao Tầng. Họ yêu cầu các bô lão phải gửi đến UA một chú thuật sư để có thể đảm bảo an toàn cho đám nhóc."

"Huh? Bọn chúng vậy mà lại đồng ý?"

Kara ngừng ăn, ngạc nhiên nhìn Ijichi Kiyotaka. Bên ngoài trời đã ngớt mưa hơn trước.

"Ừm, lúc đầu tôi cũng bất ngờ lắm. Tưởng đâu họ sẽ điều Nanami - san hay Ieiri - san, nhưng hóa ra lại là cô."

"Này, có ý gì hả!?"

Kara tức giận hét lớn.

Ijichi Kiyotaka hơi ngẩn người, anh trầm ngâm nhìn Kara.

:"Có vẻ cô ấy thay đổi rồi...?"

"Có lẽ bọn chúng đang âm mưu gì đó, cô nên cẩn thận Kara."

Ijichi nghiêm mặt nói.

"Nếu cô mà xảy ra chuyện gì chắc Gojo - san giết tôi quá."

Kara chỉ cười trừ, cô quay mặt sang nhìn về phía bên ngoài. Nắng đã bắt đầu lên rồi.

Cảm nhận từng hạt nắng nhỏ đang chảy dài trên mặt, sự ấm áp và hương thơn dịu nhẹ quanh quẩn nơi chóp mũi. Thật buồn ngủ.

...

"Vậy tôi cần làm gì Nezu - san?"

Con chuột trắng aka hiệu trưởng của UA - Nezu ngồi phía trước mặt Kara. Ông ta mỉm cười nhẹ, một nụ cười như mọi ngày.

"Cô chỉ cần làm trợ giảng cho Aizawa, bảo vệ lũ nhóc khỏi sự đe dọa từ tội phạm và "kẻ thù" của cô là được."

Kara hơi híp mắt, lại nở nụ cười mỉm.

"Được rồi, cũng không có gì là quá khó khăn."

Aizawa Shota bước nhanh về phía trước, không quên nhắc nhở Kara một cái.

"Kara - san, mau đi thôi."

"Oi, chờ tí nào Aizawa!"

...

w.782.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro