Part 15: Tứ.....Gian Thức?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Xin lỗi mọi người nhiều vì lâu lắm rùi không đăng chap mới. Nhưng chuyện là mình không còn hứng thú với bộ truyện nữa, nên mình đã out fandom. Kết hợp với việc bí ý tưởng, mình quyết định là sẽ drop bộ truyện một khoảng thời gian, có thể là tập trung vào một dự án khác.

Mình không biết đến khi nào có thể quay lại hoàn toàn, nhưng mình sẽ cố gắng trong khoảng thời gian sớm nhất có thể. 

Mình lúc trước có viết thêm một chap nữa nhưng chưa kịp đăng nên mọi người hãy coi đây như một chap chào tạm biệt và hẹn gặp lại nha. Mong được đồng hành cùng các bạn trong khoảng thời gian ngắn nhất :3

-----------------------------------------------------------------------------------------------------

Mắt nó xoáy vào từng câu chữ. Sukuna có người đi theo sao?

Aiko...một cô gái với mái tóc đen dài......mắt xanh....

Có một vài sự trùng hợp đến vô lý ở đây...

[Nhưng mà không thể là thân chủ cơ thể này được!!] Nó thở phào khi tìm ra được một bằng chứng thuyết phục chống lại cái sự trùng hợp này. [Cô ấy lớn hơn mình...]

Cái việc trở nên trẻ hơn hoàn toàn không thể xảy ra. Không ai nhìn vào Sazuna bây giờ mà có thể nói nhỏ tầm 20 tuổi được, dù nhỏ đúng là trông có lớn hơn các bạn nữ bình thường cùng tuổi.

[Nhưng mình cũng nên note lại cái này...] Nó lôi chiếc điện thoại ra và lưu vào nhật ký điện thoại mẩu thông tin này. Nó liếc mắt và lại tìm thấy một cái tên quen thuộc vẫn ở khúc của Sukuna.

The Queen.

Nó nằm ở mục Những trận chiến được ghi lại trong lịch sử. Cái tên The Queen nằm ở trận thứ hai, sau trận chiến lịch sử phong ấn Sukuna.

Kết quả: Sukuna thắng, nhưng đây là một trường hợp lạ nhất khi The Queen vẫn được Sukuna tha chết.

[Sukuna và The Queen từng có một trận chiến??? Sao cổ chả nói gì với mình hết vậy???]

Nó dõi mắt theo phần Diễn biến và Hậu quả ở phía bên dưới và nhanh chóng choáng ngợp và sợ hãi khi đọc hết. Trận chiến diễn ra bảy ngày bảy đêm, khiến cho số người chết lên tới hàng triệu và mấy chục tỉnh thành trên Nhật Bản bị san phẳng.

[Quả nhiên, mình đã nghi ngờ rằng The Queen cũng phải ghê gớm lắm...Ai ngờ cổ ta đánh tay đôi với Sukuna bảy ngày ngảy đêm mới chịu giương cờ trắng...Sợ hãi các thứ....]

Nhưng cổ ta chắc phải biết về cô gái tên Aiko này....Vậy tại sao cổ phải chọn một 'vật chứa' giống hệt cô gái ấy?

Chả lẽ,...

[Không, chắc không phải. Có lẽ Queen chỉ muốn chọn một 'vật chứa' có khả năng và 'vật chứa' này thực sự phù hợp với yêu cầu ấy]

Sazuna đọc hết những cuốn sách còn lại. Thời gian cũng đã trôi qua khá lâu khi nó gấp lại cuốn sách cuối cùng. Và khi nó đứng lên, mắt nó chợt chạm phải một cuốn sách ở đối diện chênh ra khỏi kệ có kẹp một tờ giấy ló ra khỏi bìa.

Nó nghiêng đầu. Tò mò nổi lên, Sazuna bước đến. Rút cuốn sách ra khỏi kệ, nó cảm nhận lớp bụi của cuốn sách có vẻ mỏng hơn những cuốn khác. Tai nó vẳng lại câu nói vu vơ của Satoru ban nãy cũng như cuộc trao đổi của nó với người thủ thư vào ban chiều.

...Đã lâu lắm giáo viên trường mình còn vào đây nữa đâu...

...Những cuốn sách ở khu vực giáo viên, vốn lúc trước là dành cho cả học sinh, nhưng bây giờ đã bị cấm....

[Là do một tiền bối của mình....]

Nó nhìn vào tựa đề cuốn sách. Thuật thức – một khả năng hay một món quà?

Sazuna khẽ nheo mắt khi lật đến cái trang được kẹp giấy. Đó là trang nói về 'Lục nhãn'.

[Lục nhãn???] Mắt nó mở lớn. [Người này điều tra về Gojo-sensei??]

Nó đọc lướt qua. Tất cả những thông tin này, nó đều đã nắm được trừ một dòng chú thích nhỏ:

Khi những người sở hữu Lục nhãn bị tổn thương tâm lý một cách trầm trọng, Lục nhãn có thể đục dần, mất đi một phần khả năng của nó và chuyển dần sang màu xanh sậm.

[Ồ...chú thích quan trọng đấy...].Nó nghĩ đến ông thầy loi nhoi của mình, lòng tự nghĩ chắc đợi đến khi nào thầy ấy tổn thương được thì nó chắc phải luân hồi được mấy chục kiếp rồi á...

Và khi lôi cái tờ giấy cũ xì ra khỏi cuốn sách, nó nhanh chóng nhận được nét chữ này là của ai.

Getou Suguru.

Trán nó ngay lập tức xuất hiện những vết nhăn nhỏ khi nó nhướn cao mày.

Là Getou Suguru. Đến cả cái chữ của hắn cũng giống nguyên tác.

Một cảm giác kỳ lạ trộn lẫn bất ngờ, phấn khích và phẫn nộ trào lên. Nhanh nhẹn, nó phẩy đi lớp bụi che mất một vài dòng chữ và những điều tiếp theo mới thực sự làm nó giật mình.

'Tứ Gian Thức – một thuật thức có thể can thiệp vào dòng thời gian'

'Có thể đánh bại được Vô Hạn Thức. Mắt màu đỏ đậm là dấu hiệu'

'TÌM HIỂU THÊM'

Getou chỉ viết có thế trên tờ giấy mục nát này. Chắc hắn ta đã nhanh chóng bị đuổi khỏi giới Chú thuật sư ngay sau đó.

Vậy là, Sazuna đã biết được một điều, Getou đã cố gắng tìm hiểu hết sức có thể về những cách thức để đối đầu với Vô Hạn Thức của Satoru trước khi bị đuổi khỏi nơi này.

[Một phần khiến anh ta phản bội lại là do sự đố kỵ với khả năng của 'thực thể sống mạnh nhất từng tồn tại' Gojo Satoru đồng thời cũng là người bạn thân nhất.]

[Nhắc mới nhớ, Gojo-sensei đã dày vò rất nhiều khi nhắc đến người bạn thân nhất này...]

Nó đăm đăm nhìn vào tờ giấy này với một thứ cảm xúc mơ hồ, không biết có nên tức giận hay thông cảm. Lắc mạnh đầu, nó ngẫm nghĩ:

[Tứ Gian Thức? Một thuật thức liên quan đến thời gian? Mình cứ nghĩ Vô Hạn Thức là thuật thức mạnh nhất kia mà!!! Thật sự trong truyện không có một chi tiết gì về nó cả...]

Nó nhìn quanh. Mỉm cười, Sazuna cảm thấy quyết định thâm nhập thư viện vào tối nay là một bước đi đúng đắn.

-----------------------------------------------------------

Sáng hôm sau...

Gojo Satoru thong thả bước ra khỏi ký túc xá. Ngậm trong miệng một mẩu bánh mì, anh thong thả vươn vai khi hướng đến thư viện. Qua đôi kính đen, mặt trời đã gần như sáng tỏ dù mới chỉ hơn 5 giờ sáng. Satoru khẽ càu nhàu khi phải dậy sớm hơn quy định, nhưng đây là một quyết định của anh để 'giải cứu' cô trò nhỏ khỏi rắc rối.

Satoru khẽ mỉm cười. Tối hôm qua, khi anh nhặt cuốn sách lên, anh có thể đọc được tiêu đề cuốn sách. Không sai, đó chính là cuốn Những nguyền quái mạnh nhất từng xuất hiện.

Chỉ cần đọc cái tiêu đề, anh đã biết được người duy nhất có thể động vào cuốn sách này vào khoảng thời gian này.

Mitsukashi Sazuna.

Vậy là con bé thực sự không biết gì về mối quan hệ giữa nó và Sukuna...Không cần cảnh giác nữa.

Dựa theo vị trí sắp đặt của cuốn sách, Satoru có thể biết rằng giờ đây, Sazuna đang nấp đâu đó trong thư viện để tìm hiểu thêm về mọi thứ.

Satoru biết được tính cách của nó, thể nào cũng tập trung tìm hiểu đến mức ngủ quên ở đấy luôn nên Satoru đến để cảnh báo cho nó dậy.

Satoru khẽ mở cánh cửa. Bên trong thư viện vẫn còn tối nên Satoru bắt buộc phải mở đèn lên. Chỉ mất đôi chút thời gian, anh nhanh chóng nhìn thấy cô nhóc học sinh đang ngủ gật khi còn đang ngồi dưới sàn, tay buông thõng vẫn còn mở một cuốn sách xung quanh một mớ sách khác.

Satoru khẽ khàng hạ đầu gối xuống cạnh nó. Chiếc điện thoại của Sazuna cũng rơi xuống nền gạch, nằm tại đó khi luồng sáng từ đèn pin vẫn chiếu rọi một khoảng không. Dựa vào đống sách bên cạnh, anh có thể đoán Sazuna mới chỉ ngủ gần đây. Cô bé đã thức suốt đêm.

Nhích chân ra xa dần, Satoru cố gắng cách xa nó hết sức có thể để không bị nghi ngờ trước khi than lên một tiếng.

"Ai da~!!!"

Huỵch!!

Có vẻ Sazuna vừa mới giật mình thức dậy và làm rơi cuốn sách xuống sàn. Không thể tỏ vẻ như không nghe thấy, Satoru quay lại:

"Hửm?"

.........

"Chắc là chuột. Phải bảo thủ thư tống hết chúng đi thôi. Nó mà gặm đống sách thì khổ." Satoru quay lại, miệng càu nhàu.

"Chẳng hiểu Shoko bắt mình dậy sớm thế này chỉ để đi lấy một cuốn sách..." Satoru với tạm một cuốn trước khi đi ra lại bằng cửa sau và khép lại.

Anh đứng một lúc trước cửa, dỏng tai lên dõi theo tiếng 'cộp' vội vã khi Sazuna xếp lại những cuốn sách lên kệ. Tiếng bước chân vang lên rồi cánh cửa trước đóng cái 'xoạch' khi cô nhóc chạy biến ra khỏi thư viện.

Satoru khẽ mỉm cười. Di chân về lại ký túc xá, anh giơ cuốn sách lên trước mặt:

"Đằng nào thì, mình cũng đã lấy nó.... Cứ giữ nó một lúc vậy..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro