Part 14: Cái gì...cơ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nobara bước ra thềm học viện. Cô nhìn thấy hai cái bóng im lặng của Megumi và Sazuna đã ngồi đó từ lâu, dõi đôi mắt thẫn thờ vào khoảng không trước mặt. Cô ngồi xuống bên cạnh, tay chống cằm khi nhìn sang hai người bạn bên cạnh. Thở dài, Megumi mở miệng:

"Cậu ta bảo chúng ta 'hãy sống thọ'"

"Nhưng mọi vấn đề của ông sẽ biến mất sau khi ông chết..." Nobara đáp lại.

"Chúng ta...làm vậy có đúng không?" Sazuna ngước lên trời, dõi theo những cánh chim mới lướt qua. "Đằng nào thì...Chú thuật sư luôn phải đặt cược mạng sống của mình mà..."

"Đây có phải là lần đầu tiên đồng đội cậu chết không, Megumi-kun?" Nó cất tiếng hỏi vu vơ, và nhận lại được cái gật đầu khẽ khàng.

"Lần đầu tiên, là bạn cùng lớp."

Một khoảng không im lặng trùm lên đầu tụi nó. Nó nói tiếp:

"Trông cậu vẫn ổn nhỉ, Nobara-san."

"Đằng nào thì, tớ mới gặp cậu ta được 2 tuần. Tớ cũng không phải là loại con gái yếu đuối đến mức khóc đâu."

"...."

Sazuna nhìn về phía trước. Nó không muốn lộ đi cảm xúc thật qua ánh mắt. Sazuna biết rằng, Yuuji sẽ không chết nhờ một giao kèo giữa cậu và Sukuna. Vì vậy, nó không thể tự dối mình rằng cậu ta đã chết. Chính vì ý nghĩ đó đã khiến nó không thể đồng cảm với lũ bạn.

[Theo nguyên tác thì...] Nó hướng mắt về trước. Quả nhiên, Maki-senpai đang dần dần tiến đến với vẻ mặt chán nản nhìn về ba đứa hậu bối của mình đang ngồi muốn chảy nước ngoài thềm.

"Mấy đứa! Sao mà phải dài cái mặt ra như thế kia? Trông cứ như mấy đứa đang đi dự đám tang ấy!" Maki cằn nhằn nhìn lần lượt từ Sazuna sang Nobara.

"Maki/Zen'in-senpai." Sazuna-Megumi đồng thanh, xác nhận sự có mặt của chị tiền bối năm hai.

"Chào em, Sazuna-san. Và em nữa, Megumi-kun, đừng có mà gọi chị bằng tên h-"

"Này, Maki. Makiii." Tiếng thì thầm vang lên từ sau tảng đá bên cạnh. Từ sau, Panda cùng Toge ló ra với vẻ mặt nghiêm trọng.

"Có một người chết thật đấy. Một cậu nhóc năm nhất!" Panda giơ một ngón tay lên.

"Shake..."

"Sao-không-nói-sớm-hơn-cơ-chứ??" Maki quay lại hai người bạn. Giận dỗi, cô nói lớn với hai người bạn:

"Tớ sẽ giống như một con quỷ máu lạnh đấy!!!!!"

"Thật ra thì, cậu nhìn giống hệt con quỷ luôn đấy!!!!!!!" Panda gào lên đáp trả.

"Tunamayo...."

Sazuna khẽ nín cười trước cuộc cãi lộn trước mặt trong khi Nobara thì nghệt mặt ra:

"Họ là ai vậy?"

"Các senpai năm hai...."

"Ah, xin lỗi mấy đứa." Panda-senpai đập hai tay vào nhau. "Có lẽ mấy đứa vẫn còn ở trong đám tang nhưng anh muốn tụi em tham gia 'cuộc giao lưu' sắp tới."

"Giao lưu?" Nobara ngớ người ra.

"Đó là một chương trình chung cho các trường ma thuật ở Nhật Bản." Ba đứa tụi nó đứng dậy. Sazuna búng tay:

"Nhưng mà sự kiện này chỉ dành cho các senpai năm hai và năm ba thôi mà, Maki-senpai?"

"Lũ não tàn năm ba đó đã bị đình chỉ rồi. Chúng ta không có đủ người, vì vậy các em phải đi."

"Trường Tokyo và trường Kyoto. Các thể loại thi đấu sẽ được các hiệu trưởng thông báo hàng ngày và sự kiện sẽ được diễn ra trong hai ngày."

"Cơ bản thì, đó là sự đồng thuận chính thức. Hàng năm thì ngày đầu sẽ là đấu đơn còn ngày thứ hai sẽ là đấu đội"

"Tuna..."

"Đấu đơn và đấu đội?!? Chúng ta sẽ phải chiến đấu với những Chú thuật sư khác sao?"

"Đúng vậy." Maki-senpai mỉm cười phấn khích "Đó là một trận chiến phép thuật, nơi mà bất cứ điều gì mà không phải là chết chóc!"

"Về mặt phòng thủ, anh sẽ rèn luyện bọn em để các em không bị giết!" Panda nói thêm.

.........

"Thế nào, các em sẽ làm chứ? Đồng đội các em cũng đã chết."

"Em sẽ làm." Megumi cùng Nobara đồng thanh. Nhưng họ nhanh chóng nhận ra có gì đó sai sai. Cả hai cùng lúc quay sang Sazuna.

"Sazuna-san?"

"A..ưm...xin lỗi. Dĩ nhiên là em tham gia." Sazuna luống cuống, vẻ hối lỗi khi nhìn sang hai người bạn.

Nó loáng thoáng nghe thấy Megumi cùng Nobara nói một vài điều gì đó, nhưng...

[Xin lỗi...Tớ không thể tham gia cuộc giao lưu này...]

-------------------------------------------

9 giờ tối hôm đó......

Mọi thứ chìm vào trong bóng đêm. Học viện Chú thuật sư nằm im lặng trong gió, khiến những bụi cây bao quanh trường khẽ lung lay, để lại thứ ánh trăng sáng nhờ rọi qua từng tán lá chiếu xuống nền đất.

Học sinh của học viện, một là phải đi làm nhiệm vụ, nếu không sẽ không được ra khỏi ký túc xá từ 8 giờ 30.

[Sao mình lại nghĩ đến cái kế hoạch chết tiệt này nhỉ...?]

Sazuna khẽ sụt sịt, nín một cái hắt xì khi đang ngồi im lặng dưới một chiếc bàn trong thư viện của trường, mắt liếc cảnh giác lên người thủ thư đang dần dần bước ra ngoài, để lại một khoảng không đen tối khi những ánh đèn dần dần bị tắt.

Nó khẽ nheo mắt, để ánh mắt làm quen với màn đêm khi cố gắng nhìn theo người thủ thư vừa mới bỏ đi.

Tiếng 'xạch' cửa vang lên. Tim nó dội thình thịch vào lồng ngực khi dỏng tai lên, nghe ngóng từng bước chân xa dần. Ngay lập tức, khi biết trước nó an toàn, nó lồm cồm bò ra khỏi vị trí. Chân tê đi vì lạnh và do ngồi ở một tư thế quá lâu, Sazuna rút chiếc điện thoại ra khỏi túi rồi nhanh chân phi ngay đến khu vực sách ở vị trí cuối phòng.

Khu vực sách dành cho giáo viên.

[Thôi, ít nhất là nó hiệu quả...] Nó chiếu đèn lên từng kệ sách, mỉm cười tự mãn.

Khu vực sách dành cho giáo viên là tất cả những gì nó cần. Học sinh sẽ không thể vào nếu không được sự cho phép, mà nó không thể tiết lộ kế hoạch này cho bất kỳ ai.

Nó nhanh chóng rút ra những tựa sách mình cần trước khi ngồi ngay xuống sàn. Tuy nhiên, chưa kịp lật sách ra, nó giật bắn mình khi nghe thấy tiếng nói chuyện vọng lại gần hơn.

[Cái shit gì cơ? Bình thường đâu có ai lại gần thư viện vào giờ này!!!!] Nó hoảng loạn nhìn quanh. Đẩy tạm từng cuốn sách vào cái kệ gần nhất, nó cuống quít chui vào một chiếc thùng sách trống gần đấy. Đóng lại nắp hộp vừa lúc khi cánh cửa kêu lên âm thanh quen thuộc, nó trừng mắt nhìn vào bóng tối trong chiếc hộp khi nghe thấy giọng nói của Satoru cùng Shouko.

[Gojo-sensei cùng Shouko-sensei???] Nó ngạc nhiên [Họ đi vào thư viện giờ này để làm gì?]

Nhưng ngay lập tức, nó nhận ra lí do. Có lẽ cả hai người mới về, nên đang trên đường đến khu ký túc xá cho giáo viên. Khu kí túc xá giáo viên có thể đến bằng cách đi tắt qua cửa sau của thư viện, nhưng bình thường họ đâu có đi qua đường này??

Nó có thể nghe thấy tiếng sự hồi hộp tăng dần khi tai nó bắt đầu cảm nhận được tiếng giày nện lên nền gạch. Tiếng bật cái 'tách' của công tắc đèn khi hai người bắt buộc phải mở đèn để đi qua những kệ sách. Và cả hai người cần phải đi qua khu nó đang trốn để đi đến cửa sau.

"Mấy ngày hôm nay mệt mỏi thật đấy...." Gojo-sensei cằn nhằn. "Chuyện tôi nhờ cô, cô đồng ý rồi đấy..."

[Gojo-sensei nhờ Shouko-sensei gì vậy???] Nó tự hỏi, rồi lại tự trả lời trong vô thức [Ờ nhể, chắc là vụ Itadori-kun đây mà...]

Và...

Một tiếng 'cộp' vang lên khi một cuốn sách mà nó vừa cuống quít nhét vào, do quá chênh vênh nên đã rơi xuống đất, ngay trước con mắt bất ngờ của hai giáo viên.

[!!!!!!!!!!!!!!].Tim nó ngừng đập mất mấy chục giây.

"Hửm? Một cuốn sách rơi xuống sao?" Satoru lên tiếng khi cúi xuống nhặt cuốn sách lên. Thầy im lặng trong khi Shouko-sensei lên tiếng hỏi:

"Sách rơi? Đây là khu vực giáo viên mà, học sinh đâu thể vào mà, phải không? "

"Chắc là do thủ thư xếp sách vào ấy mà. Đã lâu lắm giáo viên trường mình còn vào đây nữa đâu." Satoru trả lời.

"Nhưng nhìn cái chỗ sách vừa rơi xuống kìa! Trông nó như thể bị ai đó nhét vội vào vậy!"

[!!!!]

Satoru không nói gì. Thầy cúi xuống, lôi hết chỗ sách xếp lộn xộn ra xếp lại, dựa vào những âm thanh nó nghe được.

Cả hai người còn nói một vài chuyện nữa trước khi rút khỏi thư viện, trả lại sự im lặng cho thư viện. Sazuna im lặng mất mấy giây trước khi nó vùng dậy khỏi chiếc hộp.

[Uwaaaaaaaaaaaaaaa.....]

[Làm mấy cái kế hoạch này thật sự chỉ tổn thọ mình thôi....]

Nó bật lại chiếc đèn pin điện thoại. Ánh sáng leo lắt của đèn chiếu rọi một phần về phía trước.

Cúi xuống chiếc kệ nó đã để sách lại, nó có thể thấy được những cuốn sách đã được xếp gọn gàng lại, mặc dù không theo thứ tự cho lắm. Sazuna thở dài trước khi với tay lôi lại những cuốn sách xuống nền đất.

Nó giở một cuốn sách với tựa đề Những nguyền quái mạnh nhất từng xuất hiện. Tìm hiểu về Sukuna có thể dẫn ra câu trả lời về thân thế thực sự của thân chủ cơ thể.

Giở ngay trang đầu khi nó kẹp chiếc điện thoại vào hõm cổ, mắt nó nhanh chóng bắt gặp được cái tên quen thuộc. Ryomen Sukuna – cơn ác mộng với giới Chú thuật sư.

[Xem nào...]

Nó lật sang trang, mắt chăm chú dõi theo từng câu chữ cho đến khi nó nhìn thấy một đoạn văn nhỏ.

....và đi theo hắn là một cô gái gần như vô cảm, tầm 20 tuổi với mái tóc đen dài và ánh mắt xanh, người mà theo một vài nguồn tin cho rằng, hắn ta gọi cô ấy là Aiko....

---------------------------------------------------------

Cố gắng viết nốt tặng mấy bồ vì thứ hai phải đi học rồi :'( Vì vậy, từ thứ hai tuôi sẽ update lâu hơn nha. 

Xin lỗi mà :(

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro