Part 2: Có chuyện gì đó không ổn...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Ngôi trường cô đang học là Kizuagaoka, nằm ngay trung tâm thành phố cảng tấp nập Yokohama. Từ khi xuyên không vào thân chủ này, nó không gặp khó khăn gì trong việc học hành. Nhưng buổi chiểu mới là khoảng thời gian nó thích nhất...
   Giờ sinh hoạt và tập luyện của câu lạc bộ Cung.
   Sazuna vội vã chào các tiền bối trong câu lạc bộ trước khi cầm cung và tên từ giá đỡ.
   “Uhm? Hợp tay phết nhỉ?” Sazuna tò mò dùng tay test cả 2 thứ. Đều ổn.
   Sazuna bước đến sau tấm bục. Hàng chục tấm bia điểm được dựng đầy trong sân. 15m, 50m, 100m, 200m,... đến cả 500m cũng có.
   Nhỏ bước đến cái bục 500m. 2 chân dang rộng làm điểm tựa thật vững vàng, nó khẽ nheo 1 bên mắt, tay kéo căng phần dây cung:
   “Bắn!”
   Bằng 1 tốc độ không tưởng, mũi tên bay đi, lao vun vút trong gió. Sau khi lao xuyên qua vòng tròn đỏ chính giữa tấm bia và xé toạc nó, mũi tên cắm thẳng vào bức tường đằng sau và chỉ dừng lại khi đã cắm ngập hết phần đầu mũi tên vào gạch.
   “E-e-e-em xin lỗi!!!”
   Trong khi tất cả mọi người vẫn đang giương mắt ếch lên nhìn vào mũi tên đang xì xèo khói còn mắc trên bức tường, Sazuna lén lút lùi về sau nhưng khi đang định vói lấy đồ khác, 1 bàn tay từ sau đập vào vai nó khiến nó giật mình:
   “Ôi trời. Nói em là người mạnh nhất quả không ngoa...”
   “Kizumi-senpai” Sazuna lúng túng trước vị nữ tiền bối trước mặt “Em...”
   “Em bắn vừa phải thôi chứ!” Kizumi chau mày “Không chỉ bức tường mà thậm chí em đã phá gần hết những cái cung tên tốt nhất rồi đấy!”
   Ánh mắt xanh dương của Sazuna chạm phải những mẩu gỗ vốn là tàn tích từ chiếc cung tên ban nãy trong chiếc thùng rác. Nó có thể nghe được tiếng kêu ai oán từ thùng rác bay ra :
   ‘Ai đó cíu tuiiiiiiiiiiiiiiiiiii’
   “EM XIN LỖI GRAHHHHH!!!!!!”
-----------------------------------------------------------
   Ngồi trước chiếc bàn học bên trong căn nhà trọ cũ kĩ, Sazuna thở ngắn than dài nhìn vào đôi bàn tay của chính mình. Đôi bàn tay trắng trẻo, nhỏ nhắn hoàn toàn trái ngược với sức mạnh thể chất của Sazuna.
   “Như thế này... chắc cũng phải ngang ngửa Itadori-kun rồi nhỉ?”
   Quả là cơ thể đặc biệt...
   Vấn đề là, cô muốn vào CLB cung để một phần có thể sống sót ở cái thế giới đầy tai ương này mà không cần nhờ đến Queen.
   Nhưng cứ đà này là không ổn. Trong tương lai, nhỏ có thể sẽ phá hỏng hết đống dụng cụ ở CLB mất.
   Sazuna nhắm mắt lại.
   Đành phải nhờ cổ nốt lần này vậy.
   “Nhóc có chuyện gì muốn nhờ ta giúp sao?”
   Sazuna mở mắt. Trước mắt nó giờ không còn là căn phòng trọ nhỏ bé nữa mà là trong “tâm thức” của chính nó, nơi Queen trú ngụ. Đó là một nơi bát ngát những bông hoa rực rỡ cùng với bầu trời xanh cao vời vợi với những áng mây trắng bàng bạc và mềm xốp như kẹo bông gòn nhởn nhơ vui đùa cùng với từng cơn gió nhẹ. Và ở phía xa, bóng một cây cổ thụ với thân cây khổng lồ cùng tán lá xanh thẫm sừng sững chắn ngang trước mắt.
   Sazuna thả chân nhẹ nhàng đến bên cạnh. Đặt tay lên thân cây sần sùi, nó mở lời:
   “Chào. Dạo này ổn chứ?”
   “Không bao giờ ổn hơn lúc này. Mà nhóc mò đến đây, đâu phải mục đính chính là hỏi thăm ta, đúng chứ?”
   1 giọng nói phụ nữ vang vọng như tan vào làn gió nhẹ.
   “Ể....Quả nhiên...”
   “Thế cuối cùng là có chuyện gì?”
   Sazuna ngẩng đầu lên, lòng không ngừng thắc mắc không biết nên nhìn vào đâu để hỏi nữa...
   “Ngươi biết mà. Phải không?”
   “...”
   5 giây trôi qua trong im lặng.
   “Về việc đó, ta sẽ không thể tạo cho ngươi một chú cụ hoàn chỉnh được. Vì vậy, ngươi sẽ dùng một thứ thuộc về ta.”
   1 đốm sáng nhỏ từ trên tán cây cao, nhẹ nhàng hạ xuống bàn tay mở ra của Sazuna.
   Ánh sáng lấp lánh nhỏ dần rồi vụt tắt.
   “...Cái gì đây? Một sợi dây?”
   “Đừng có nói như vậy, con ngốc.  Thông thường nó sẽ ở dạng đó nhưng sẽ thay đổi hình dạng tùy theo ý muốn của người sử dụng”
   “Nói nghe dễ ha...”  [Cái gì cơ, CON NGỐC á?]
   Nó liếc xuống sợi dây màu đỏ vô dụng trong tay, lòng thầm nghĩ hóa ra kẻ nổi tiếng cũng có lúc lẫn.
   “Nhưng mà bằng cách na-”
   “Nhắm mắt và tưởng tượng”
   Như thể đã biết trước câu hỏi đặt sẵn trên môi, Queen đáp lại ngay tức khắc.
   Bằng một vẻ hoang mang vô cùng tận, Sazuna miễn cưỡng nhắm mắt lại. Hình ảnh cây cung hiện ra trong trí óc.
   [Mình đang làm cái chuyện ngu ngốc gì đ-]
   Dòng suy nghĩ của nó chợt bị cắt đứt. Đôi mắt xanh dương bật mở rồi lại chớp chớp mắt, dán chặt vào cái vật thể đang nằm im lìm trong lòng bàn tay.
   1 cây cung hoàn chình với họa tiết đỏ và xanh xen kẽ.
   Xoạch 1 tiếng nữa, 1 thanh katana với sẵn vỏ kiếm hiện ra. Sazuna phấn khích rút thanh kiếm ra khỏi vỏ rồi lăm le dưới ánh Mặt Trời.
   “Tạm ổn rồi ha!”

   Sáng hôm sau...
   Sazuna tung tăng đến trường với mái tóc đen dài được cột cao bởi sợi dây đỏ. Nhỏ thực sự háo hức đến lúc được giương cung lên và được bắn cung bằng một mũi tên thật. Nhưng bước chân đang nhanh của nó chợt ngừng lại khi nó nhìn thấy một đám đông lố nhố túm tụm trước cổng trường.
   “Hả?”
   Chợt có một càm giác không ổn, nhỏ vội vã phóng tới.
   Cổng trường đã được giăng kín bởi những sợi dây màu vàng nổi bật dòng chữ đen “ Do not enter”. Sazuna vội vã chen qua, hỏi một chú cảnh sát đang canh gác ở chính giữa cánh cổng:
   “Có chuyện gì xảy ra ở trường cháu vậy ạ?”
   Liếc xuống cô nhóc trước mặt, chú ta nở một nụ cười có vẻ mệt mỏi:
   “Nhóc là học sinh trường này phải không? Xin lỗi nhé, trường sẽ phải đóng cửa ít nhất cũng phải một vài ngày để phục vụ quá trình điều tra...”
   “Điều tra?” Sazuna mở mắt lớn “Tại sao lại...”
   Một tiếng gọi vang lên từ trong trường. Chú cảnh sát mỉm cười chào nó rồi vội vã chạy vào trong.
   Sazuna vội vã định đuổi theo, nhưng lại ngán ngẩm nhìn vào những sợi dây trước mặt. Nhỏ đành phải lùi về sau. Mắt nó bỗng chạm phải một cô bạn xấp xỉ tuổi mình cũng đang ngóng cổ cò nhìn vào trong đám đông.
   “A...Xin lỗi...Cho tớ hỏi chuyện gì đã xảy ra được không?”
   Cô bạn đó ngay lập tức quay lại:
   “Xin lỗi, chứ tớ cũng không biết rõ lắm. Nhưng tớ nghe đồn rằng có học sinh đi sớm đã phát hiện xác chết trong trường...” Nói đến đây, cô bạn kia khẽ nhắm mắt lại. Chắc cô ấy đang tưởng tượng ra cái cảnh kinh dị đấy đây...Nhưng cũng vì thế mà cô ấy không nhìn thấy được cái vẻ mặt đang càng ngày càng tối sầm lại của Sazuna.
   [Thảo nào...Mình đã càm nhận được một nguồn chú lực kỳ lạ nào đó từ hôm qua ở trong trường rồi mà...]
   [Nhưng cũng chưa chắc là do lũ Nguyền Quái mà nhỉ?...]
   [Vậy... giờ làm cái gì giờ?]
   Nó liếc nhìn đám đông vẫn đang láo nháo trước cánh cổng đóng im lìm.
   [Còn mỗi cách đó thôi...]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro