Part 5: Nên...hay không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6h30 sáng hôm sau....

Sazuna mở mắt thao láo dán chặt vào trần nhà. Nó đã dậy từ 30 phút trước nhưng nó vẫn không muốn dựng người dậy. Nhỏ không phải là loại người thích ngủ nướng, mà lí do thực sự khiến nó phá vỡ luật lệ bất thành văn này lại là một sự việc mà nó không hề mong đợi sẽ xảy ra sớm đến vậy.

Sazuna rên lên yếu ớt. Việc sở hữu một chú cụ dù sớm hay muộn rồi cũng bị phát hiện vì những nguồn chú lực khác thường phát ra từ chú cụ.

Nhưng...

"...ai ngờ thầy ấy đã phát hiện ra mình chỉ sau chưa đầy một tuần chứ....? Grah...."

Nó úp mặt vào gối . Kêu trời chẳng thấu, nó hướng ánh mắt xanh dương ra ngoài đường như thường lệ. Tuy nhiên, những âm thanh bình thường của cuộc sống dường như không có tác dụng gì trong việc giỡ cái nút thắt rối bời trong đầu nó hiện giờ.

Nghiêm túc lại nào, nó tự nhủ với mình như vậy.

Nên...hay không ?

Nó ...là một Chú thuật sư ?. Sazuna vẫn chưa thể chấp nhận được cái ý nghĩ đó. Phần nhỏ là nó nghĩ mình không phù hợp. Nhưng phần lớn còn lại là về tính 'chết chóc' của cái thứ mà nó sẽ lao đầu vào nếu nó đồng ý lời mời của Gojo.

Chú thuật sư là những con người có khả năng 'chiến đấu' chống lại để bảo vệ nhân loại trước những con Nguyền Quái – những con quái vật được tạo ra từ những suy nghĩ tiêu cực của con người.

'Chiến đấu'. Đúng. Là đem hết sức mạnh của mình để chiến đấu lại với những con quái vật với sức mạnh lớn. Đánh đổi 'tính mạng' để bảo vệ con người. Việc hi sinh là một điều mà mọi Chú thuật sư đều phải lường tới trong mọi phút giây. Như kiểu mình đã biết được ngày chết của mình mà không thể làm gì vậy.

Liệu nó có thể?

Trong khi nó vẫn còn trầm ngâm thì trên chiếc đồng hồ trên tường, bác kim đồng hồ vẫn chăm chỉ làm việc. Một hồi chuông vang lên. 7 giờ.

Vứt ánh mắt xanh dương lên chiếc đồng hồ, như có một mị lực vô hình, đôi mắt nó ngưng lại.

Bình thường, nếu là ở thế giới cũ, nó đã phải đi làm còn ở đây, đáng nhẽ nó đang phải trải qua những giờ học chán ngắt rồi nhỉ?

Mọi thứ đều đã xáo trộn vì những con quái vật...

Mà đâu phải chỉ mình nhỏ bị xáo trộn, còn các bạn, các thầy cô, còn thân nhân của người bạn xấu số đã mất nữa...

Mà không chỉ ở đây, mà còn trên khắp Nhật Bản hay còn trên khắp thế giới này, bao nhiêu người vô tội đã phải bỏ mạng vì những con quái gớm ghiếc như vậy...

Sazuna ngẩn người.

Nhỏ đã từng trải qua cái chết. Một trải nghiệm không nhẹ nhàng gì, Sazuna không muốn trải qua nó một lần nữa. Nhưng có gì đó đã khiến nó nghĩ lại.

[Mình...có thể ngăn mọi người trải qua nó mà?]

Nhỏ có thể làm được. Nhỏ tin là vậy. Đã thế, thân chủ cơ thể này không còn thân thích, đó là một lợi thế. Còn cơ thể tiềm năng như này, sao nó có thể bỏ lỡ ?

Nó đã bất chấp bỏ lại mọi thứ ở kiếp trước, vì vậy tại sao nó lại không thể làm điều đó ở kiếp này?

Sazuna bật dậy.

"Quyết định rồi! Mình sẽ là một Chú thuật sư! Fushiguro – kun, Itadori – kun, Nobara – san , đợi tớ đấy!"

Trong giây phút hùng hồn, không hiểu sao mắt nó lại một lần nữa trượt lên vị trí bác đồng hồ quen thuộc. Nhưng lần này, bác đồng hồ không còn đem lại cho nó bất cứ một suy nghĩ nào cả ngoại trừ...

"7 giờ 15 rồi á!?! Chết, muộn mất...!"

Sazuna vội vã lục tung toàn bộ căn phòng lên. Nhét sơ qua những đồ vật thiết yếu vào chiếc ba lô du lịch, nó nhấc điện thoại gọi cho chủ nhà trọ nhắc sơ qua vài việc trước khi phóng qua cánh cửa để đến chỗ hẹn với Gojo, người mà giờ đây Sazuna sẽ phải gọi là sensei.

-------------------------------------------------------

Ở một diễn biến khác....

Ngôi trường Kizuagaoka là một trường dân lập, bởi công ty bất động sản Kizuagaoka xây dựng lên ở chính giữa thành phố Yokoyama. Vì vậy, hàng ngày, vào giờ cao điểm cũng như giờ hành chính bình thường, hàng ngàn lượt xe cộ nối đuôi nhau di nam chuyển bắc, ảnh hưởng xấu đến môi trường học tập của học sinh trong trường.

Tuy nhiên, hôm nay, đoàn xe này thậm chí còn di chuyển theo một tốc độ còn chậm hơn nữa, một phần vì cột đèn xanh đã hỏng mà vẫn chưa được sửa từ mấy hôm trước, nhưng phần còn lại là để người trong xe dán ánh mắt tò mò vào một thân ảnh đang đứng dựa vào cổng học viện.

Gojo Satoru, với chiều cao 'chọc trời' 1m90, trên tay cầm túi Takoyaki to tướng mà dựa lưng vào cổng trường, miệng khẽ ngâm theo một giai điệu vô thưởng vô phạt. Sở hữu một thân hình cao ráo, sống mũi cao cùng khuôn mặt V-line tuyệt phẩm, biết bao cô nàng vô tình lướt qua đã nhanh chóng bị 'bay màu liêm sỉ' mà lấp ló sau mấy gốc cây và giương điện thoại lên chụp lấy chụp để.

Gojo biết điều đó, nhưng anh chẳng quan tâm. Ngửa mặt lên trời, anh bắt gặp một ánh mắt quen thuộc, xanh trong và lặng yên như bầu trời hôm nay. Anh bất giác bật một tiếng cười thích thú. Cứ như thế, từng dòng ký ức về một cô nhóc dám phá hỏng kế hoạch của anh cứ như một dòng thác dữ, dội mạnh vào trí tưởng tượng. Gojo còn nhớ như in cách chuyển động cũng như 'màn trình diễn' của nó khi ra tay thanh tẩy Nguyền Quái. Một cô nhóc 14 tuổi sẽ không thể nào điều khiển một chiếc lưỡi hái lớn một cách tuyệt hảo đến vậy mà thiếu đi sự tập luyện. Và về sức mạnh thể chất của nó nữa. Thậm chí, cô nhóc đó còn sở hữu một chú cụ và sử dụng nó để thanh tẩy những con Nguyền quái. Cô nhóc đó không thể ngẫu nhiên mà thâm nhập vào trường vào khoảng thời gian đó. Nó biết rằng hung thủ không phải là người. Nó biết rằng chính lũ Nguyền quái đã làm điều đó và đã chuẩn bị tất cả mọi thứ để thanh tẩy chúng trong im lặng. Em ấy có thể nhìn thấy Nguyền quái sao? Hay em ấy thậm chí còn biết về những Chú linh ấy từ trước kia? Anh không thể biết được. Tuy nhiên, có một điều mà anh có thể chắc chắn, đó là

Em ấy, hoàn toàn không bình thường.

Có thể em ấy cố tình giấu đi, hoặc là nhóc đó không biết thật. Em ấy chắc chắn phải có một mối quan hệ gì đó với giới Chú thuật sư, không thể nào có một chú cụ xuất sắc như thế lại rơi vào tay một cô gái bình thường. Ngoài ra, Gojo có thể thấy được lượng chú lực tiềm tàng tỏa ra từ Sazuna.

Mặc dù vậy, 7 giờ 40 rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng Sazuna đâu cả. Gojo đứng thẳng người dậy, ỷ vào chiều cao mà quay ngang quay dọc tìm kiếm. Để sót một tài năng như vậy, quả là tiếc nhưng anh vẫn để nó quyết định bước ngoặt tiếp theo của Sazuna. Một là chấp nhận lời mời và dấn thân vào giới Chú thuật sư với cái chết luôn có thể đến bất cứ lúc nào. Và còn lại là việc chấp nhận một cuộc sống yên bình hàng ngày.

7 giờ 45 phút.

Dòng số trắng trên màn hình điện thoại nhảy lên, đồng thời dập tắt đi niềm hi vọng còn sót lại. Gojo mỉm cười tiếc nuối:

"Đây là sự lựa chọn của nhóc sao?..."

Anh đúc chiếc điện thoại vào túi áo. Một tay ôm túi bánh to tướng vốn định để làm quà cho cô học sinh mới, anh quay đi. Nhưng...

"Gojo-sensei!"

"Biết mà..." Gojo mỉm cười có phần nhẹ nhõm, quay lại mà dõi theo cái thân ảnh của Sazuna đang chạy đến. Lại thêm một đứa nhóc rắc rối nữa đây ....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro