Part 4: Học sinh...sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Mình nói trước là nội dung câu truyện sẽ dừng lại ở phân đoạn ở Shibuya (tức tầm trên dưới chap 100 gì đấy) vì không muốn thay đổi quá nhiều cốt truyện. Có gì các cậu châm trước cho mình nha.
   Now, let’s start!
   ---------------------------------------------------------------------------
   Sazuna giật nảy người. Theo phản xạ, cùi chỏ tay trái nó giật mạnh về sau nhưng ngay lập tức bị một bàn tay to lớn khác chặn lại. Cổ tay phải nó ngay sau đó cũng bị nắm chặt lấy khiến Sazuna khẽ nhăn mặt. Chiếc lưỡi hái vô định rớt đánh ‘choang’ xuống nền đất.
   [Cái...?!? Tên quái nào...? Chết tiệt! Mình mất cảnh giác quá!]
   [Thậm chí không thể cảm nhận được một chút chú lực nào. Hắn ta có thể giấu đi sao? Tch!]
   “Ngươi là ai? Muốn gì ở ta?”
   Đành nhượng bộ chút vậy...
   “Đừng có xù lông lên thế. Tôi không làm gì em đâu nếu em nghe theo lời tôi”
   Hắn ta nói bằng giọng điệu phấn khích khiến nó không tránh khỏi một cú rùng mình.
   “Ta đang cố hết sức để không cắt cổ ngươi đấy.”
   “Ha ha. Tôi hoàn toàn sẽ để em làm việc đó sau khi trả lời tôi một số câu hỏi đấy.”
   Sazuna tức giận vùng ra nhưng không được tích sự gì cả, đã thế lại còn bị giữ chặt hơn. Bất lực, nó đành mở miệng
   “Nói”
   “Hm? Biết nghe lời đấy...Nào để xem...Tên tuổi đi”
   “...Mitsukashi Sazuna. 14 tuổi.  Học sinh trường Kuzuagaoka.”
   Nó cắn chặt môi nhìn vào cổ tay phải đang bị nắm đến chặt cứng. Đã có lúc nó nghĩ đến chuyện dùng toàn bộ sức lực để thoát khỏi tên bí ẩn đằng sau nhưng một thứ gì đó như giác quan thứ 6 đã ngăn nó lại.
   ‘Đừng làm gì cả...’
   Nhỏ có thể thấy lời nói đó lặp đi lặp lại, liên tục như đang cấm đoán.
   [Thôi được rồi....]
   “Ồ...Vậy tại sao em lại ở đây giờ này?”
   “Tại sa-” Nó tức giận nhưng lại bị siết một phát mạnh ở cổ tay cản lại [Hắn ta định tống tiền mình sao?]
   “Hửm?”
   “...Đi lấy đồ để quên”  [Nghe vô lý quá...]
   “Đồ để quên? Thật sao? Ở hiện trường của vụ hạ sát học sinh? Nơi mà cảnh sát vẫn đang đi tuần từng thời điểm?”
   “...”
   “Tôi đã theo dõi em được một lúc rồi đấy.”
   Nó giật mình. [Là sao? Mình đâu có thấy? Hắn ta đã theo dõi mình từ trước hả? Đồ đểu cáng!]. Dường như sức chịu đựng đã quá giới hạn, nó vứt lời cảnh báo từ chính lý trí nó mà vùng vẫy khỏi cánh tay đang ghìm nó lại. Nhưng trái với suy nghĩ ban đầu của nó, tên đằng sau cũng không phải dạng vừa. Sazuna vừa thở dốc vừa cố gắng bước xa ra khỏi “con quái vật” đằng sau trong khi 2 tay vẫn bị giữ chặt.
   “Ng-Ngươi muốn gì?”
   “Không. Chỉ là muốn xác định lại một vài ngoại lệ thôi.”
   “Ngoại...lệ?”
   “Ừm. Một ngoại lệ đã chỉ sử dụng chú cụ để giết Nguyền Quái mà thậm chí không biết gì về nó.”
   [Tên đó biết về giới Chú thuật sư? Quả là không phải dạng vừa. Nhưng tốt nhất cứ giả ngu cho rồi...]
   “Nguyền quái? Chú cụ? Ngươi nói đến thứ xàm xí nào đấy?”
   “Grah...Tôi quên mất là em không biết gì cả. Vậy thì tôi chỉ còn một câu nữa thôi, rồi tôi sẽ để em đi.”
   “...Nói nhanh hộ người ta cái.” Sazuna bất lực nhắm mắt. Nhưng câu nói sau đó của hắn ta khiến đôi mắt nó bật mở.
   “Em có muốn làm học sinh của tôi không?”
   [Cái....?!?!?] Sazuna ngây mặt. Nhưng cũng chỉ trong một phần giây đó, nó nhận ra có gì đó...sai sai.
   Học sinh? Chú thuật sư?
   [Đùa đấy à...]
   Nó (hình như) đã biết được người đứng đằng sau nó là ai rồi...
   Sazuna toát mồ hôi lạnh, sao có thể? Bình thường khi thầy ấy hoạt động thường sử dụng ‘màn’ mà?...Không, nếu không có trợ lý hoặc không có nhiều người thì hình như thầy ấy chỉ đơn giản đến và làm nhiệm vụ như bình thường mà thôi...
   Thấy Sazuna im lặng một lúc lâu trong khi vẫn ngoan ngoãn, người đó thắc mắc:
   “Ủa? Có chuyện gì mà em im lặng vậy?”
   [Chuyện liên quan đến thầy đấy !!!!!]
   “Làm học sinh? Là sao? Ngươi nói tiếng Trái Đất cho người ta hiểu được không?” Sazuna cố gắng giả ngu lần nữa trong khi đầu nó vẫn đang bận rộn với những suy nghĩ
   [Làm học sinh ở học viện chú thuật sao? Tại sao? Và mình có nên hay không?]
   [Thầy ấy ngỏ lời mời mình rồi phải không? Vậy thì ít nhất thầy ấy sẽ thả mình ra chứ! À mà quên...chưa chắc đây đã là thầy ấy mà...]
   Nó nuốt nước bọt
   “Thả tôi ra. Tôi không chạy đi đâu đâu.”
   Bàn tay to lớn của hắn ta nới rộng. Ngay lập tức, Sazuna lao về phía trước. Thoát khỏi tầm với của người đằng sau, nó chụp lấy chiếc lưỡi hái đang nằm im dưới đất. Quay người lại, Sazuna vung mạnh chiếc lưỡi và dừng lại khi phần lưỡi sắc nhọn của nó chỉ cách cổ người trước mặt một vài phân.
   “Quả nhiên...”  Nó nói với nụ cười miễn cưỡng. Thấy vậy, người trước mặt vẫn nhếch miệng cười thích thú:
   “Gojo Satoru. Giáo viên của trường học viện chú thuật Tokyo. Rất vui được gặp em.”
   “Tôi đến đây vốn chỉ là định làm theo đúng nhiệm vụ, ai ngờ đâu sau nhiệm vụ này thậm chí tôi còn phải dạy thêm một học sinh nữa...” Gojo gãi gãi mớ tóc xù
   “Học sinh? Ai là học sinh ngươi? Ta sẽ không bao giờ là học s-” Sazuna phì cười khinh bỉ nhưng ngay lập tức im thin thít khi thấy Gojo đặt ngón trỏ lên môi.
   “Tôi sẽ theo ý em. Em sẽ được quyền quyết định trong việc này. Nhưng, sẽ có nhiều người bị hại vì những con quái vật gớm ghiếc mà em vừa ra tay đấy. 7h30 sáng mai, trước cổng trường, tôi sẽ đợi em. Nếu em không đến, tôi sẽ coi đó là một lời từ chối”
   “Tất cả mọi thứ tôi sẽ giải thích với em sau. Còn bây giờ...” Gojo hướng mắt về phía cánh cửa gỗ đang hắt lại tiếng chạy rầm rập của cảnh sát đã bị đánh động bởi ‘cuộc vận động’ của Sazuna với mấy con quái .“...em nên đi đi. Bị phát hiện là không ổn đâu”
   Sazuna giật mình quay người lại. Và khi nhận thấy lời nói của Gojo là đúng, nó lao về phía lan can. Nhảy vọt qua lan can, nó đáp xuống nóc bãi để xe rồi bằng một cái bật chân, Sazuna hạ chân xuống đất trước khi biến mất vào trong màn đêm vô tận.
   “Are? Nhanh hơn mình nghĩ...” Gojo cúi xuống khi dõi theo cái bóng đã biến mất của Sazuna “ Nhóc đó có thể là một học sinh tài năng đấy”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro