Part 7: Cơn ác mộng kỳ lạ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 Ladies and gentlemen! Hiệp 1 của 'chiến sự Shibuya' đã kết thúc với một kết cục không thể nào tệ hơn với giới Chú thuật sư trong khi thanh niên 'sinh vật sống mạnh nhất từng tồn tại' vẫn đang 'tự kỷ' bên trong Ngục môn cương. Và hiệp hai của trận chiến cũng sẽ chuẩn bị bắt đầu với hai thí sinh đầy tiềm năng: 'Nữ hoàng lời nguyền' Rika với sự chỉ đạo của Okkotsu Yuuta và 'Vua lời nguyền' Ryomen Sukuna dưới thân xác của Itadori Yuuj-

È hèm...

Xin lỗi vì hơi quá đà. Thực ra tui chỉ muốn nêu cảm nhận của mình sau khi đọc xong chap mới nhất, đó là mấy ông mangaka hầu như ông nào cũng có vẻ điên. :(((((

---------------------------------------------------------

Nó thả người cái phịch xuống giường sau một hồi lâu sắp xếp lại căn phòng. Mệt mỏi, nhỏ chỉ muốn ngủ luôn một giấc cho đã sau khi đã tem tém sạch trơn túi bánh Tokoyaki. Sazuna quay đầu ra cửa kính. Ánh mắt xanh dương chợt dịu lại khi bắp gặp sắc lục của lùm cây bao quanh học viện.

"Mình...là một Chú thuật sư?"

Nó di chuyển ánh mắt lên cánh tay đang giơ cao về trước mặt. Thực sự, nó vẫn chưa thể tin được rằng...

Nó là một Chú thuật sư hàng real! (thật)

Nó đã gặp và nói chuyện với Gojo Satoru cũng như Megumi Fushiguro.

Khúc khích cười một mình, nó nhắm mắt lại.

Bên tai chợt nghe thấy tiếng gió thoảng quen thuộc.

"Hả...??"

Sazuna mở choàng mắt, vội ngồi dậy. Nó không còn ở trong căn ký túc xá của nó nữa, mà là ngọn đồi đầy hoa quen thuộc cùng với bầu trời xanh ngắt và cao vời vợi.

"...???????????"

Tiếng sột soạt của thứ gì đó chợt vang lên sau lưng Sazuna.

Một cô gái trẻ với mái tóc bạch kim dài đến che kín cả mắt cá chân. Đôi mắt cũng bị những lọn tóc mai che mất. Làn da trắng bong cùng với bờ môi đỏ mọng. Trên người là bộ Furisode đen cùng với Shiromuku trùm lên đầu, trông Queen như một cô dâu thật xinh đẹp trong một lễ cưới. Nhưng cảm xúc duy nhất mà Sazuna có được lúc này lại là sự ngạc nhiên đến tột bậc.

"Q-Q-Q-Q-Queen?"

Đây là lần đầu tiên The Queen ra mặt kể từ lúc nó xuyên vào cơ thể này. Bình thường nó cũng chỉ có thể nghe giọng của cổ vọng từ trên nhánh cây to.

[Vậy là sao? Rốt cuộc là có chuyện gì mà cô ấy phải gọi mình vào đây vậy? Cái cây đâu có bị gì đâu? ] Nó vội vã quay đầu để tìm kiếm hình bóng cái cây quen thuộc.

"Ngươi..." Giọng của The Queen, mặc dù chỉ cách Sazuna có mấy bước chân, vẫn vang lên một cách hững hờ.

"Hửm?"

"...Chú thuật sư?"

"Ố? Chuyện đó hả? Ngươi không muốn sao? Ta tưởng đó là ý ngươi muốn?" Sazuna hướng ánh mắt khó hiểu lên con người trước mặt. "Ta tưởng đấy là lí do vì sao ngươi dạy ta cách sử dụng chú lực? Ngươi đâu có quan tâm đến giới Chú thuật sư mà, phải không?

"Vậy việc trở thành một Chú thuật sư thậm chí còn có thể tránh khỏi tai mắt nhiều người nếu ta sở hữu một Chú cụ đấy chứ?"

"Ngươi..."

The Queen chỉ nói có thế rồi im. Một khoảng ngưng dài được dựng lên. Vẫn giữ cái ánh nhìn khó hiểu đó, nó tay chống cằm, mắt liếc ngang liếc dọc.

[Chỉ vậy thôi sao? Nếu vậy thì cổ đâu nhất thiết phải gọi cả mình vô đây đâu? Thật tốn thời gian!] Nó nghĩ vậy...

Mà có vẻ như gió hôm nay hơi lớn nhỉ?

Sazuna nhìn theo mấy cọng hoa bị gió cuốn bay đi trong không gian. Chẳng hiểu sao một cảm giác kỳ quặc chợt cồn cào lên trong người nó.

The Queen, vẫn không nói một lời nào, phất mạnh cánh tay áo. Khoảng không đó chợt tối sầm lại và trước cả khi nó có thể nhận ra điều gì, đập vào mắt nó bây giờ lại là tấm trần nhà trắng nhờ của căn ký túc xá.

Chớp mắt một cái, rồi cái thứ hai, Sazuna vẫn hoang mang chưa hiểu thứ gì vừa diễn ra.

"Cái gì vừa diễn ra vậy...?"

Nó ngồi dậy, nhìn kĩ lại căn phòng rồi lại thả mình xuống giường

"Chả hiểu nổi..."

Sazuna cuộn tròn lại trong lớp chăn. Mắt nó chợt díu lại rồi chìm vào giấc ngủ từ lúc nào không hay...

--------------------------------------------------------------

Một khung cảnh hoang tàn chìm trong biển lửa.

Mặt đất dưới chân nó nứt ra thành từng tảng cùng với bầu không gian oi ngạt khiến nó nhăn mày khó chịu.

Vang lên trong không gian giờ đây chỉ là tiếng vũ khí vung lên đanh gọn một cách rùng rợn cùng với tiếng kêu khóc ai oán não nề như muốn xé toạc linh hồn bất cứ sinh linh nào xui xẻo mà nghe thấy.

Trước mặt nó, trong lớp khói bụi mịt mù, lấp ló hàng tá con người như những cái bóng lao vào nhau trong mớ hỗn độn.

Và rồi nó bỗng nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.

Đó là ai, nó không biết. Nó có quan hệ gì với người này, nó cũng chẳng hay. Điều duy nhất mà nó biết là lao đến đó bằng tất cả sức lực còn lại của mình. Mắt nó chợt mờ đi. Nó có thể cảm nhận được dòng lệ ấm nóng chảy tràn qua đôi gò má đầy vết thương. Tuy vậy, trong thâm tâm, nó vẫn không mảy may ngờ vực về hành động điên rồ này của mình.

Giờ đây, lấp đầy trong nó chỉ là một nỗi hoảng sợ vô cùng tận.

Một nỗi tuyệt vọng vô căn cứ nhưng hoàn toàn không có điểm dừng.

Nó cố gắng mở miệng, gọi lớn tên con người ấy nhưng lại không thể.

Một bùa chú lạc hướng bay về phía nó. Theo phản xạ và sức lực hiện tại, nó vẫn dễ dàng né được nhưng do vẫn đang phân tâm, bùa chú lướt qua mặt nó, để lại một vết cắt nông nhưng dài.

Và người ấy đã phát hiện ra nó.

Sazuna! Chạy đi!

Chạy đ-

Một khoảng không tối đen chợt ập đến, che hết tầm nhìn của nó. Đâu đây lại văng vẳng tiếng gọi tưởng gần nhưng lại xa tận nơi nào đó trong tiềm thức

Hãy đợi ta...

Ta sẽ đón em...

Sớm thôi...

Sắc màu đỏ chợt tóe lên. Trong không gian đen thăm thẳm này, sắc màu đỏ như nổi bật lên, tạo nên một khung cảnh vừa tan tác ghê rợn mà còn vừa chất chứa đau thương, mất mát....

--------------------------------------------------

Sazuna choàng tỉnh khỏi cơn mê. Nó vùng dậy khỏi lớp chăn. Đến bây giờ nhỏ mới nhận ra rằng nhỏ đang chảy mồ hôi. Hơn nữa, nó còn có thể cảm nhận được rằng nó mới khóc khi đang ngủ.

Nó có thể thấy được rõ ràng là nó đang run. Nhắm mắt lại, Sazuna vẫn có thể nhớ lại khung cảnh nơi đó cũng như tiếng rên khóc đau thương khi ấy.

Nó sợ sệt ôm lấy 2 cánh tay vẫn còn đang run lẩy bẩy.

Phải mất một lúc sau, nhỏ mới trấn tĩnh lại được. Và cũng phải đến giờ phút ấy, dòng nơron thần kinh của nhỏ mới có thể hoạt động trở lại.

"Chuyện gì vậy? Chuyện gì...?"

"Vẫn chỉ là cơn ác mộng thôi sao?..."

Nó mệt mỏi thở ra một hơi dài, nhưng vẫn không thể nuốt trôi cái cảm giác kỳ lạ đấy.

[Cơn ác mộng đã thay đổi rồi...? Nó cụ thể hơn nhiều so với những lần trước...]

[Tại sao lại có chuyện như vậy...]

Liệu nó có liên quan gì đến thân chủ cơ thể này không?

...

Một hồi chuông ing tai bỗng vang lên làm Sazuna giật nảy mình.

"Chết...muộn mất!" Nhỏ nhớ ra cuộc hẹn chiều nay với Gojo-sensei và Fushiguro. Vội vã phóng ra khỏi giường, nó tròng bộ đồng phục mới nhận lên người rồi ba chân bốn cẳng chạy vù ra sân học viện.

Mới bước chân vào sân trường, Sazuna đã thấy thấp thoáng bóng Megumi và Gojo đang đứng đợi mình.

"Gojo-sensei! Fushiguro-kun!"

Cả 2 người đều quay lại khi nghe thấy tiếng réo của nó. Megumi không nói năng gì trong khi Gojo-sensei thì cười lớn, giơ tay chào nó.

"Yo Sazuna-san! Đồng phục mới có ổn không?"

Sazuna dừng chân. Lấy tay phủi phủi đi tà váy ngắn, nó cười:

"Ổn lắm ạ. Cảm ơn thầy vì bộ đồng phục."

Nó quay sang Megumi, tay kéo kéo cánh tay áo của cậu:

"Đồng phục nam cũng có cổ cao sao?" Sazuna nhìn xuống cái cổ áo đồng phục của nhỏ rồi lại liếc mắt lên Megumi.

"Đâu có." Gojo xen vào. "Đồng phục của học viện có thể thay đổi một chút tùy theo ý muốn. Việc đồng phục của em có cổ cao là do thầy đề nghị đấy."

"...do thầy? Để làm gì ạ?"

Gojo cười tươi, lấy tay kéo chính cổ áo của mình lên:

"Để cho giống thầy chứ sao? Ít nhất ba thầy trò mình cũng phải giống nhau một chút cho người ta biết 2 đứa là học sinh của thầy chứ?"

"......Fu-Fushiguro-kun?????"

"Kệ thầy ấy đi" Megumi nói vẻ thông cảm trước con mắt hoang mang của cô bạn mới.

[Ha ha...nói 'Gojo Satoru có tất cả, trừ tính cách' đúng là không sai] Nó bất lực nhìn LÊN ông thầy vẫn đang cười hăng hắc trước mặt. Bao nhiêu ý nghĩ tốt đẹp của Sazuna về Gojo-sensei thế là bay vèo theo gió. =)

"Sensei, thế cuối cùng là hôm nay có vụ gì đây ạ?

"À ừ, hôm nay thầy có nhiệm vụ mới cho 2 đứa đây."

"Cả em nữa sao?" Sazuna háo hức hỏi. Nhiệm vụ đầu tiên!

"Ừm. Em sẽ đi cùng Megumi-kun. Nhớ quan sát nhiều vào mà còn học hỏi đấy."

------------------------------------------

À quên, tui ngoi lên đây để thông báo rằng trường tui vừa ms nghỉ dịch nên tui sẽ cố gắng up chap càng nhanh càng tốt cho mọi người nhóe :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro