Part 8: Nhiệm vụ đầu tiên! (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


È hèm, trước hết cho ad gửi lời cảm ơn tới tất cả mọi người đã đọc fic của mình và ủng hộ mình. Cảm ơn mọi người nhiều lắm (=^_^=). Mình sẽ cố gắng ra thật nhiều cho các bồ đọc nho (ㆁωㆁ*).

Nhân năm mới, tui chúc các bồ vạn sự như ý, tỷ sự như mơ, triệu triệu bất ngờ, không chờ cũng đến nhá! Ai thi cấp 3 hay đại học thì đỗ vào được trường mình mong muốn, ai đang FA thì sớm tìm được nửa kia và nhớ đeo khẩu trang trong thời kỳ dịch này để đảm bảo an toàn cho sức khỏe nha.

Và giờ thì, nhân dịp đầu xuân năm mới, mà cũng phải khá lâu rồi mình mới đăng chap do bận đón tết (hí hí :))) nên bây giờ mình sẽ tặng mọi người một chap hơi bị dài. Mong được mọi người ủng hộ trong năm 2021!

------------------------------------------------------

Theo nhiệm vụ được giao, Sazuna cùng Megumi đã có mặt ở Bệnh viện nhi Beika chỉ sau 15 phút.

"Cái gì cơ ạ? Ở một bệnh viện nhi?" Sazuna nói lớn, gần như hét lên để bộc lộ sự bất ngờ của nó khi được trợ lý Ichiji sơ lược qua nhiệm vụ lần này.

"Đúng. Là ở bệnh viện nhi Beika. Hàng đêm, số lượng trẻ em mất tích dần tăng lên và theo như trinh sát, có dấu hiệu của chú lực trong đây."

"Chúng tôi đã di tản được hầu hết các bệnh nhân trong bệnh viện. Nhưng vẫn còn 4 trường hợp quá nặng, đang hôn mê không thể di chuyển sang nơi điều trị khác."

"Tôi muốn các cô cậu điều tra các vụ mất tích này và thanh tẩy con Nguyền quái đã làm những điều này. Tôi sẽ cho 2 người một giờ trước khi dựng 'màn'"

-----------------------------------------------------------------

Megumi cùng Sazuna dần dần tiến vào sảnh của bệnh viện. Một khung cảnh vắng lặng chào đón họ.

"Được rồi...Khu B. 2 nhóc ở tầng 3, còn lại 2 nhóc ở tầng 5 và 6." Sazuna khẽ nhẩm lại từ trong trí nhớ. "Bọn chúng sẽ là đống mục tiêu còn lại của Nguyền quái trong vòng một giờ đồng hồ nữa."

"Vậy thì nhanh đi nào." Megumi bỏ đi, để lại Sazuna đang í ới đằng sau.

Hơi phiền...Megumi khẽ cau mày khi nhìn xuống cô bạn mới đang hụt cả hơi để đuổi theo cậu. Mình chỉ cảm nhận một chút chú lực từ cái dây buộc tóc màu đỏ...Có lẽ đó là một chú cụ biến dạng một cách xuất sắc...Tại sao cô ấy có nó?

Hai đứa lần lượt đi vào từng phòng. Trên giường bệnh, luôn luôn có một đứa nhóc xanh xao và nhỏ bé vì phải nằm điều trị quá nhiều, lọt thỏm trong đống chăn bông to chà bá. Chằng chịt xung quanh là hàng tá thiết bị, máy móc nhằm cố gắng kéo dài sự sống của sinh linh nhỏ bé.

Khác với Megumi chỉ nhìn lướt qua, Sazuna hăm hở xông vào. Nhưng những hành động của nhỏ lại quá sức nhẹ nhàng. Nó khẽ khàng kiểm tra tất cả, từ trong ra ngoài lan can trong im lặng. Sau một hồi ngó nghiêng, nó ném một ánh nhìn cuối cùng lên chiếc giường rồi lặng lẽ đi ra ngoài.

Bầu không gian yên lặng vẫn giữ nguyên cho đến khi tụi nó bước vào chiếc thang máy để di chuyển lên những tầng trên. Megumi cau mày nhìn xuống cô bạn lúc này đang nhìn chằm chằm vào khoảng không.

"Này..."

"A...hả?" Sazuna giật mình ngước lên "Xin lỗi. Có chuyện gì vậy?"

"Cậu...có kế sách gì chưa?"

"Có thì vẫn có..." Sazuna khó xử nói "Nhưng tớ vẫn cần thêm thời gian để chọn cách nào có hiệu quả cao nhất..."

"Vậy à..."

"Thế ý cậu thế nào?" Sazuna liền tinh nghịch nhìn lên Megumi. Nó biết khả năng của Megumi mà.

"Theo tôi? Ừm thì..."

[...]

"Chia nhau ra" Sazuna bật ngón tay trỏ lên "Như vậy là hợp lý nhất. Cậu ở tầng 3, còn tớ là tầng 5 và 6. Được chứ? "

"... Được thôi."

"Vậy thì..."Hai đứa tụi nó dừng chân tại căn phòng tiếp theo.

Sazuna đẩy cửa bước vào. Căn phòng bệnh giờ đây nhuộm một màu đỏ máu của bầu trời hoàng hôn. Như mọi khi, Sazuna lại kiểm tra tất cả đồ dùng có trong căn phòng trước khi đột ngột nhìn chằm chằm vào một thứ gì đó trên trần nhà.

"Fushiguro-kun?" Giọng Sazuna vang lên mơ hồ, rõ ràng là vẫn đang mải đuổi theo những suy nghĩ của nhỏ. "Đây là....cửa thông gió phải không?"

"Hửm?" Megumi cau mày nhìn lên "Chỉ là một chiếc cửa thông gió bình thường."

"Nó nối đi đâu? Tớ đâu thấy cửa còn lại ở phía ngoài kia?" Sazuna chỉ ra ngoài hành lang.

"Cậu quên rồi sao? Tôi và cậu đã đi ngang qua bảng hệ thống thông gió ở sảnh mà. Cậu còn chụp vào điện thoại rồi còn cằn nhằn tại sao nó lại rắc rối đến vậy kia mà!"

"A ừ nhỉ. He he...." Nó rối rít lôi điện thoại ra (đã để chế độ máy bay rồi nha).

Một sơ đồ trắng đen hiện lên. Và nó ngạc nhiên lặp lại cái điều mà lần đầu tiên nhìn thấy thứ này, Sazuna đã cằn nhằn

"Không phải phòng nào cũng có hệ thống này sao?"

"Người ta chủ ý thiết kế như vậy hình như là nhằm tránh nguy cơ lây lan các bệnh truyền nhiễm qua không khí. Và..." Megumi cúi xuống một chút để nhìn rõ hơn chiếc điện thoại "cho mùi thuốc sát trùng không ảnh hưởng đến những ca bệnh dị ứng."

"...Biết ngay mà...Nhìn này..." Sazuna lấy tay phóng to bức ảnh lên "Những căn phòng mình cần kiểm tra...

Megumi ngạc nhiên. Sazuna có thể nghe rõ tiếng hít vào thật sâu của cậu bạn ngay cạnh trước khi cậu ấy mở miệng:

"Đều có ống thông gió? Đùa đấy à..."

Megumi cúi xuống sâu hơn để nhìn cho kĩ từng đường ống cũng như vị trí căn phòng theo hướng chỉ tay của Sazuna. Có vẻ Megumi không nhận ra cái tư thế mờ ám giữa hai người khi cậu còn đang ngạc nhiên bởi thứ mình vừa nhận ra.

Nhưng Sazuna thì nhận ra nha :))))

[!!!!]

Nó giật mình, khẽ đến mức cả Megumi đứng ngay cạnh cũng không nhận ra. Sazuna có thể cảm nhận được mặt nó nóng bừng lên.

[Không được nghĩ bậy! Vận nội công lên nào!]

Sazuna vội di chân sang vị trí khác. Khẽ hít một hơi sâu nhằm giữ lại liêm sỉ, nó 'è hèm' 1 tiếng rồi quay ra sau trong ánh mắt khó hiểu của Megumi.

"Được-Được rồi...Chỉ còn một ít thời gian...Cậu nên xuống tầng 3 đi. Tớ sẽ lên kiểm tra nốt căn phòng ở tầng 6. Và nhớ..."

"...cảnh giác mấy cửa thông gió." Megumi gật đầu.

Sazuna khẽ gật đầu rồi nhanh chóng quay đi hòng gỡ gạc chút danh dự cuối cùng. Sazuna cùng Megumi bước ra ngoài.

Ban đầu nó tính đi thẳng, sau đó chẳng hiểu suy nghĩ gì mà đặt một tay lên vai Megumi, mỉm cười:

"Chúc may mắn."

Đồng tử Megumi khẽ mở lớn, rồi cậu gật đầu trong im lặng. Ánh mắt xanh than dõi theo bóng hình kia cho đến khi Sazuna khuất sau cánh cửa thang máy.

"..." Cậu hướng ánh nhìn ra cửa sổ hành lang. Hình bóng cô bạn mới vẫn để lại di ảnh trong võng mạc. "Phiền thật..."

----------------------------------------

Trở lại với Sazuna. Hiện tại nó đã đứng trước cánh cửa gỗ to bản của căn phòng tiếp theo. Nhỏ chậm rãi mở cửa bước vào. Căn phòng này, khác với những căn phòng khác, dường như rộng rãi hơn những gì nhỏ có từ trong trí nhớ.

Nhỏ cũng chẳng mất công tìm hiểu thêm nữa, liền kéo ghế ngồi bên cạnh chiếc giường. Lặng người mất một lúc khi nó dán chặt mắt lên cô nhóc nhỏ xíu đang nhắm nghiền mắt, Sazuna liền quay ra cửa kính, dõi theo tấm màn đen kịt dần dần được dựng lên, che đi những tia nắng yếu ớt còn sót lại.

Nó nhắm mắt, nhịp thở dần dần chậm lại.

Một ánh lửa xanh bùng lên.

Sazuna dần đứng dậy. Mắt ngước lên cánh cửa thông gió trên trần nhà, nó gật gù tự khen mình lấy một vài câu trong khi tay nó mò lên mái tóc đen mà tháo sợi dây buộc tóc.

Trong nháy mắt, nó liền cảm nhận được chuôi kiếm ở bàn tay. Tay trái nắm lấy vỏ kiếm, tay phải đặt lên chuôi kiếm, nó vẫn dán chặt ánh mắt lên cái sinh vật đang thoắt ẩn thoắt hiện đằng sau những thanh chắn.

Keng!

Những thanh chắn ngay sau đó liền bung ra, cùng lúc khi Sazuna tuốt mạnh thanh kiếm ra khỏi vỏ. Một ánh kiếm nhá lên khi lưỡi kiếm va vào cạnh của tấm chắn. Cửa thông gió được lưỡi kiếm tác động lực vào làm đổi hướng, văng mạnh vào góc phòng và nằm chỏng chơ tại góc tường.

Thu lại thanh kiếm một cách thản nhiên, nó liếc nửa con mắt lên chiếc giường để chắc chắn trước khi hướng ánh mắt nửa thú vị nửa ghê tởm lên cái thứ sinh vật vừa mới trồi ra từ cái ống bị để lại.

Sazuna khẽ siết chặt tay quanh chuôi kiếm khi nhỏ nhìn rõ con Nguyền quái mà nó phải đối mặt. Không có chân nhưng vẫn có hai tay, với một cái miệng méo một cách ghê rợn, cái thứ đó cong người trên cái thân dài ngoằng đang thòng từ trên ống thông gió mà dán cái mắt trống rỗng u tối của nó lên Sazuna.

"Ồ ?!? Thú vị nhỉ..."

Con quái vật nghe thấy tiếng nói phấn khích của Sazuna, sau một vài giây liền híp mắt vào khi cái miệng rạch ra dài hơn.

"Vui...?"

[Í? Biết nói kìa?] Sazuna tròn mắt.

Sazuna khẽ khuỵnh chân xuống, đặt mình vào thế phòng thủ. Nó nhìn bằng ánh mắt cảnh giác, đánh giá đối tượng trước mặt trong khi con quái vẫn chỉ cười hinh hích bằng cái giọng the thé của nó mà đung đưa qua lại.

[Nó đang mất cảnh giác...]

Sazuna phóng đến, vung mạnh lưỡi kiếm trong tay nhưng con quái đã nhanh chóng rút vào rồi lại trồi ra cùng tiếng cười hăng hắc không đổi. Sazuna nhanh chóng tung ra một vài đòn đánh nữa trước khi đâm thẳng đầu mũi kiếm lên con quái vật.

Con quái nhanh chóng bắt được lưỡi kiếm bằng cả hai bàn tay. Không chỉ thế, nó còn bẻ tay, khiến Sazuna phải lơi tay khỏi chuôi kiếm khi thanh katana văng đi. Cái đuôi của con quái cũng lộ diện, quật thật mạnh vào người Sazuna khiến nhỏ đập mạnh lưng vào bức tường đối diện. Một làn sương mù ập đến qua làn mi rung rung của Sazuna, mọi thứ như méo mó, xiêu vẹo đi khi cơ đau truyền tới. Nhưng nó cũng nhanh chóng lấy được tự chủ. Sazuna vội lăn ra xa khỏi Nguyền quái hòng tránh một cái quật đuôi khác, đồng thời rút mạnh thanh gươm đang cắm thẳng trên bức tường ra khỏi đó.

[Nó chỉ nhắm đến mình...] Sazuna nhận ra rằng con quái vật đang ở gần chiếc giường bệnh hơn nó. [...nên mình cần phải nhanh lên]

Sazuna hít một hơi trước khi lại phóng đến. Như mọi khi, nó né được cú đâm trực diện của Sazuna.

"Lưỡi hái"

Sazuna lẩm bẩm 2 từ trong miệng trước khi giật mạnh tay ra sau lưng.

Lưỡi kiếm nhanh chóng biến thành chiếc lưỡi hái trước khi cạnh sắc của cái lưỡi lướt qua cái cổ nối giữa thân và đầu con quái, chia nó ra làm hai phần riêng biệt. Cái đầu của nó văng lên không trung. Sazuna có thể nhìn thấy nỗi sững sờ trong cái hốc mắt trống rỗng vô hồn cùng cái miệng méo xệch khi chiếc đầu rớt cái 'bạch' một cách thảm hại ở bên kia căn phòng.

Sazuna khó nhọc dựng thẳng người dậy với bàn tay phải vẫn nắm chặt cán của cây lưỡi hái to kệch. Nhưng khi nhỏ chỉ mới kịp quẹt bỏ đi dòng máu đọng lại ở mép miệng thì cái đầu vừa bị chém ra của con quái bắt đầu rít lên một thứ tiếng ở âm lượng lớn khiến tai Sazuna ù đi mất mấy giây. Trong lúc đó, cái xác vốn bất động của con Nguyền quái nhảy vọt trở lại chiếc cửa thông gió. Sazuna chậm một 1 giây để hiểu được chuyện gì đang diễn ra, nhưng khi nhỏ kịp nhảy lên và thò cái đầu vào để ngó từ bên trong thì chỉ còn thấy cái đuôi ở xa xa và dần khuất vào một ngõ rẽ mà nhỏ không thể nào chui vô được.

"Chết tiệt!" Sazuna tức giận buông một câu chửi thề khi nó tụt xuống khỏi đường ống thông gió. Liếc một ánh mắt khinh-bỉ-chính-hạng lên cái đầu ghê rợn đã hết xì quách đang nằm vô dụng trên nền gạch, nó ghê tởm khi phải nhấc nó lên. Rồi bằng một cái vung tay thật lực, Sazuna tiễn nó ra khoảng không ngoài lan can một cách vô cùng 'nhẹ nhàng'.

[Có vẻ nó sẽ tụt xuống căn phòng bên dưới]. Sazuna ngó đầu xuống lan can của căn phòng ngay bên dưới. Một sáng kiến, hay một cơn điên chợt bật ra trong óc nó, nhưng chỉ còn cách này mới khiến sự an toàn của cậu bé đó được bảo vệ.

Sazuna móc thật chặt phần lưỡi của thanh lưỡi hái vào thanh lan can. Hít một hơi thật sâu, nó liếc một ánh nhìn cuối cùng xuống đất. Ngã từ đây là mất mạng như chơi. Tuy nhiên, Sazuna đã hít một hơi sâu trước khi nắm chặt cán của lưỡi hái và nhảy ra khỏi lan can.

Do phần lưỡi đã được cố định, thanh lưỡi hái di chuyển theo một vòng cung chuẩn xác nhắm tới lan can tầng dưới và ngay sau khi Sazuna rút thanh lưỡi hái lại, nó đáp chân xuống lan can bên ngoài căn phòng.

Ngăn cách giữa nó và bên trong là một lớp kính cùng với một tấm rèm dày. Mở vội cánh cửa kính, nó đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ có một đòn đánh bất ngờ hướng đến nó, hay ít nhất là một tiếng kêu ghi nhận sự hiện diện của nhỏ.

Nhưng điều mà nó đợi đã không xảy ra. Nó đứng chôn chân tại chỗ khi nhìn căn phòng vắng lặng. Không hề có bất cứ thứ gì chứng tỏ rằng con quái đó đã đến đây. Cánh cửa thông gió vẫn còn nguyên tại chỗ, và cậu nhóc trên giường vẫn an toàn.

Sazuna bước đến, mắt ngước lên nhìn chằm chằm vào những thanh chắn trong khi trong đầu nhỏ bao nhiêu câu hỏi bật ra.

[Sao nó không xuống đây? Nó cần thời gian để hồi phục lại sao?]

[...Hay là nó biết mình sẽ xuống đây?]

[Nhưng nếu vậy...thì nó định làm gì?]

Nhỏ chợt có một cảm giác xấu khi nghĩ đến 2 căn phòng ở tầng 3.

[Đằng nào thì...con quái chắc sẽ không vào hai căn phòng này lần nữa đâu. Mình nên đi kiểm tra.]

Sazuna lao ra ngoài hành lang. Vì chắc chắn không thể nhảy liền một lúc từ tầng này xuống tầng 3, nên nó chọn sẽ chạy xuống bằng cầu thang thoát hiểm. Một vài con Nguyền quái hiện ra khi nó chạy qua, nhưng cũng nhanh chóng bị lưỡi kiếm của Sazuna chém ra thành nhiều mảnh. Sazuna tụt xuống ở tay vịn cầu thang.

Nó mở toang cánh cửa phòng đầu tiên sau khi chạy hụt hơi và không thấy gì cả. Vội chạy sang phòng thứ hai cách căn đầu tiên 3 phòng thì cũng chỉ còn căn phòng trống không.

Nhưng trước cả khi Sazuna có thể hoảng hốt, thì một cái cổng đen đã hiện ra trên không trung và từ đó Megumi trồi ra, có vẻ kiệt sức cùng một vài vết thương nhỏ. Và chắc khỏi cần phải nói, Sazuna cũng biết rằng điều gì vừa mới xảy ra với cậu bạn yêu quý.

Megumi dần đứng dậy trước khi dán mắt vào Sazuna đang thở phảo trước cửa.

"Mitsukashi-san? Tại sao cậu lại ở đây?"

"À...có một vài chuyện không hay ho lắm đâu mà tớ nghĩ nên thông báo với cậu càng sớm thì càng tốt." Sazuna mỉm cười đôi chút mệt mỏi. Nó lo lắng toàn mấy cái không đâu rồi. "Mà cậu có ổn không đấy?"

"Chẳng phải tôi mới là người cần hỏi câu đó sao?" Megumi nhìn xuống cô bạn lúc này cũng đang bị thương.

"Rồi cuối cùng là có chuy-"

"CHẠY ĐI!"

Megumi thoáng thấy vẻ mặt biến sắc của Sazuna trước khi cậu bị chính Sazuna lao đến và đẩy về phía sau.

Lưng Megumi đập vào tường một cái thật mạnh nhưng ánh mắt của cậu đông cứng lại trên người Sazuna khi một cái vuốt nhọn khổng lồ từ cửa ống thông gió đâm xuyên qua người nó và ghim chặt nó xuống sàn.

Chiếc áo đồng phục của Sazuna nhuộm một màu đỏ máu. Chiếc lưỡi hái cũng bị văng xa ra khỏi cánh tay yếu ớt của nhỏ. Và giờ đây, trước con mắt mở to đầy sững sờ của Megumi, con quái vật dần dần lộ diện từ trên cửa ống thông gió.

Với chi trước khổng lồ đầy móng vuốt, con quái vật hạ cái thân cao 3m của nó xuống nền đất khiến nền gạch chỗ Megumi đang đứng chợt rung chuyển. Vẫn với cái miệng cười méo xệch và đôi mắt không tròng quái dị, nó lại vui thích cất tiếng cười ghê rợn của nó khi nó dí chặt móng vuốt của nó xuống sâu hơn thân thể Sazuna vốn đã không còn có thể cử động. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro