Part 9: Nhiệm vụ đầu tiên! (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Bỏ cô ấy ra!" Megumi gào lên đồng thời khi hai chú chó của cậu phóng ra từ đằng sau, cắm phập hàm răng sắc nhọn vào con quái khiến nó phải rút móng vuốt ra khỏi người Sazuna mà lùi lại.

Megumi vội chạy tới. Cậu gọi tên nó trong cơn hoảng sợ khi dựng người Sazuna lên thành giường và rồi lại thở phào nhẹ nhõm trong lo lắng khi thấy Sazuna yếu ớt giơ tay lên, tỏ vẻ mình ổn.

"Cậu...ổn chứ?" Megumi lên tiếng khi nắm lấy bàn tay mà nó vừa đưa lên.

"Tớ - khụ - ổn..." Sazuna khó nhọc mở lời trước khi lại ho ra một bụm máu. Cơn đau đang làm mờ mắt nhỏ, nhưng giờ đây chỉ còn có thể đặt niềm tin vào Fushiguro-kun...

"Fushiguro...kun?"

"...?"

"Nghe tớ...Giờ chỉ còn....Cậu có thể cầm chân...nó trong bao ..lâu?"

"Nó sao?...Chắc chỉ tầm 15 phút."

"Thế là được." Sazuna vừa nói vừa bấu cánh tay run rẩy của nó thật chặt vào vai Megumi khi nó cố gắng đứng lên. "Nhiệm vụ lần này ...chỉ vậy thôi"

"Giữ chân nó?"

"Ừ. Trong lúc đó...tớ sẽ cố gắng tìm cách...liên lạc với bên ngoài"

Megumi mở lớn mắt

"Cậu định làm gì? Khôn-"

"Tớ ổn...Tớ nói rồi..." Sazuna đau đớn lê chân đến góc phòng và nắm chặt lại thanh kiếm

"...Cảm ơn" Sazuna khẽ máy môi khi ngước ánh mắt cuối cùng lên Megumi vẫn đang dán chặt ánh mắt lo lắng lên nó. Nhỏ không can tâm để Megumi lao vào nguy hiểm như vậy, nhưng tình hình hiện tại mà tụi nó phải đối mặt không cho phép tụi nó nghĩ ngợi thêm. Nhất là trong lúc tiếng cười của con quái đang ngày càng gần hơn.

"Đừng...quan tâm đến tớ...và cũng cố gắng...đừng để bọn nhóc bị thương..."

Trong nháy mắt, Sazuna chợt nhìn thấy ánh mắt của Megumi biến đổi khi nhìn chính nó trước khi cậu ấy chạy ra ngoài hành lang.

"..." Sazuna hơi bất ngờ khi nhìn thấy ánh mắt ấy, nhưng nó nhớ ra nó cần làm gì, liền lao ra ngoài lan can.

----------------------------------------------------

Cơn đau từ vết đâm giữa bụng vẫn tấy lên theo từng bước chân khiến mày nó khẽ nhíu lại. Mặc dù nó đã cố gắng dùng chú lực để cường hóa, khiến vết thương không bị nhiễm trùng, nhưng có lẽ cũng đủ để phần ruột bị tổn thương. Theo cái tình trạng khó thở hiện nay, có là phần cơ hoành cũng đã bị vỡ khiến từng luồng khí bây giờ tràn vào khoang mũi không khác gì hít phải mấy trăm mảnh thủy tinh vào khí quản.

Tuy vậy, nó vẫn cố gắng cà nhắc, lê đôi chân giờ đã nặng trịch hướng ra cổng sau của bệnh viện.

[Mất nhiều máu quá...]. Sazuna nhăn mặt khi nó nhận định lại khả năng của bản thân. Thì đấy, thủng một vài lỗ nho nhỏ thì không sao chứ hổng hẳn một cái to như nan quạt máy trên người như vậy thì...

Dựa theo những tiếng động ầm ĩ phát ra từ sau lưng, Sazuna có thể đoán được Megumi đang chiến đấu với con Nguyền quái ở sân trước của bệnh viện. Và chính cái ý nghĩ đó thôi thúc nó phải nhanh chân hơn.

Ra được khỏi cánh cổng lớn, nó run rẩy móc chiếc điện thoại ra khỏi túi khi đau đớn dựa người vào cánh cổng. Thanh kiếm rơi đánh 'keng' một tiếng lạnh lẽo xuống đất khi cánh tay nó mất hết sức lực. Sazuna gần như không thể thở nổi, ánh mắt nó như hoa lên khi nhìn vào màn hình điện thoại. Ngón tay dính máu của nó run rẩy khi bấm gọi vào con người mà nó tin tưởng nhất.

Tất cả sức lực từ chân nó biến mất khiến nó ngồi sụp xuống.

Đồ vô dụng! Mày chẳng làm được cái gì cả! Mãy mãi mãi chỉ là đứa phế vật!

...

Nó lau đi dòng nước nóng hổi tràn qua khóe mắt khi đưa chiếc điện thoại lên tai.

Megumi vẫn chờ nó. Vì vậy, nó không được phép bỏ cuộc.

Người nghe chấp nhận cuộc gọi đến ngay lập tức. Trong nỗ lực cố gắng khống chế màn đêm đen đang ập đến, giọng nó nghẹn lại nơi cuống họng khi nó cố gắng thều thào vào chiếc điện thoại:

"Sensei-"

"...Thầy đây ." Giọng Satoru mang vẻ gì đó nghiêm túc cùng một cơn giận dữ mà Sazuna lần đầu tiên cảm nhận được từ thầy ấy.

"Fu...shiguro-kun..."

"..." Người ở đầu dây bên kia không nói một lời nào. Sazuna chỉ nghe thấy tiếng réo của gió đáp lại cơn tuyệt vọng của nhỏ.

"Em...xin lỗi."

"..."

Nó dựa hẳn lưng vào sau trước khi bàn tay cầm điện thoại của nó thả xuống. Qua mi mắt, nó lờ mờ thấy một bóng dáng ai đó đáp xuống trước mặt nó trước khi nó hoàn toàn chìm vào bóng tối.

-------------------------------------------------------------

Megumi thở dốc khi nhìn chằm chằm vào con nguyền quái vẫn hầu như không hề hấn gì sau những đòn đánh của nó.

'Con này có lẽ phải cấp một hoặc hơn, thậm chí có thể tới đặc cấp' Megumi nhớ lại những lời Sazuna đã nói 'Cậu chỉ cần cố gắng giữ chân nó thôi'

"...Xin lỗi..." Megumi lẩm bẩm khi cậu quẹt bỏ đi dòng máu đang chảy từ đầu xuống mi mắt, che đi phần lớn tầm nhìn.

Các thức thần của mình cũng đã bị thương, cậu nghĩ.

Thực sự không còn cách gì nữa sao...

Thôi, ít nhất cũng phải bảo toàn tính mạng cho Mitsukashi-san...

Megumi lùi ra sau một bước. Khẽ khụy chân xuống, hai tay nắm trước mặt, cậu mở miệng:

"Bát thủ trường ki-"

BÙM!

Một luồng không khí chợt phóng đến từ đằng sau nhanh chóng khiến con quái vật hoảng sợ. Cái miệng đen ngòm của nó mếu xệch khi nó có thể cảm nhận sự đau đớn tột cùng, khi lưỡi dao thép lạnh của thần chết xẹt qua người nó.

Đó chính là cảm giác 'tử vong'.

Megumi nhìn con Nguyền quái tan tành một cách sững sờ trước khi vội vã quay lại đằng sau.

Gojo Satoru đang từ trên không đáp xuống, một tay ôm lấy một bóng người mà Megumi dễ dàng nhận ra. Vẻ mặt Satoru lạnh lẽo khi nhìn cái xác của con nguyền quái ở xa, nhanh chóng trở lại bình thường khi nhìn Megumi dần tiếp cận thầy ấy.

"Megumi-ku-"

"Mitsukashi-san có ổn không ạ?"

"Ố? Con nhóc, hiện tại theo thầy là ổn rồi. Nhờ 'Phản chuyển thuật thức' của cô Shouko là ổn ngay m-"

"Fushiguro...kun?"

Tiếng gọi yếu ớt của Sazuna phát ra nhanh chóng hút lấy tất cả sự chú ý của hai người. Sazuna khẽ cục cựa trong vòng tay Satoru khi quay mặt sang nhìn cậu bạn tóc đen bên cạnh. Thấy Megumi nhìn lại mình, nó khó nhọc thở ra một hơi nhẹ nhõm trước khi mỉm cười yếu ớt:

"Cậu ổn...thật...tốt quá...". Sau đó là một khoảng không im lặng kéo dài khi Satoru và Megumi chăm chú lắng nghe nhịp thở đều đều của cô nhóc khi nó chìm sâu vào trong giấc ngủ.

Megumi khẽ nhếch miệng khi nó chăm chú nhìn gương mặt lấm bùn và máu của Sazuna.

Cô ấy ổn...Thế là được rồi.

--------------------------------------------------------------

...

...

Megumi có bị Ooc quá không nhể?  >_<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro