Part 10: ....

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một chap nhẹ nhàng không drama để chuẩn bị bước vào mạch truyện chính :))

-------------------------------------------------------------------------------

 "Ưm..."

Sazuna khẽ rên lên khe khẽ, khó chịu khi bị đánh thức bởi những tia sáng hắt vào. Lật người lại, nó nhồi chiếc gối trên đầu vào một hình dạng thoải mái hơn, cố gắng ru mình vào giấc ngủ lần nữa.

...

!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Sazuna bật dậy, ánh mắt thao láo nhìn xung quanh. Nó nhận thấy nó đang nằm trên một chiếc giường và xung quanh cũng còn một vài chiếc giường nằm gọn gàng cạnh bức tường trắng. Nó khẽ nheo mắt khi nắng từ chiếc cửa sổ nơi đuôi giường chiếu vào tròng mắt. Lặng người đi một lúc, nó giật bắn mình khi chiếc cửa gỗ cuối phòng đột ngột mở. Sazuna ngây ngốc nhìn khi nó thấy Megumi với một vài chiếc băng dán cá nhân trên mặt xông vào.

Ánh mắt xanh than chạm phải cô bạn đang ngồi trên giường. Megumi khe khẽ thở ra khi thấy Sazuna nghiêng đầu, tiếp nhận sự có mặt đột ngột của cậu.

Sazuna cưởi toe:

"Fushiguro-kun đó hả? Cậu ổn chứ?"

"Như cậu thấy đấy." Megumi kéo ghế, ngồi xuống bên cạnh chiếc giường "Một vài vết thương, nhưng không đáng kể."

Sazuna chợt nhận ra Megumi đang nhìn bụng mình, cũng là nơi con quái đã đâm một nhát chí mạng vào nó. Nhỏ nghiêng đầu lần nữa, trước khi tiện tay vén chiếc áo trắng lên.

!!!!!!!!!!!

Megumi vội vã quay mặt đi, nhưng dĩ nhiên Sazuna chỉ vén lên đủ để cậu thấy một vùng được cuốn băng kín bưng.

"Nó khá ổn. Thuật thức của cô Shouko tuyệt thật." Sazuna khẽ mỉm cười nhìn vào mái tóc xù của cậu bạn trước khi bỏ tay.

Megumi khẽ 'è hèm' vài tiếng trước khi quay lại nhìn Sazuna.

"Mọi chuyện như thế nào rồi?" Sazuna khẽ vươn vai.

"...Tất cả 4 đứa nhóc đều an toàn, nhưng một phần của bệnh viện đã bị phá hỏng..."

"...Vậy thì...Gojo-sensei đã cứu chúng ta, phải không?" Sazuna thở ra "...Thật là chẳng đáng..."

"Nguyền hồn đó, ít nhất cũng phải là Đặc cấp...Tôi hơi bất ngờ khi họ gửi Chú thuật sư năm 1 đến đó, nhưng trợ lý Ichiji sau khi dựng 'màn' đã nhanh chóng phát hiện ra có gì đó bất thường và gọi ngay cho Gojo-sensei. Cũng vì vậy mà thầy ấy đã có thể đến nhanh như vậy."

"Gojo-sensei, sau khi thanh tẩy con Nguyền Quái đó, đã im lặng hộ tống chúng ta ra xe. Lần đầu tiên tôi thấy thầy ấy im lặng lâu như vậy ở bên cạnh học sinh."

[...Nhắc mới nhớ, thầy ấy cũng đã đòi giết hết cấp trên khi thấy Itadori bị giết trong một nhiệm vụ quá sức với cả bọn...]

[Tôi là một nice guy luôn nghĩ đến học trò]

Nhưng còn chẳng kịp để Sazuna cảm thấy ấm lòng thì cánh cửa gỗ lại bật mở một lần nữa. Lần này, tiến vào lại là ... một cô gái đeo kính với mái tóc lục được cột cao và một anh với mái tóc bạc.

Trong khi Sazuna đang ngớ người không hiểu chuyện gì đang diễn ra thì Megumi thở dài với vẻ mặt chán nản

"Zen'in-senpai, Inumaki-senpai, hai người làm gì ở đây vậy?"

"Fushiguro-kun! Sao lại nói vậy cơ chứ! Bọn chị nghe thấy có một cô nhóc năm nhất bị thương nên đến thăm thôi." Maki cười tươi đáp lại kèm theo cái gật đầu đồng tình của Toge.

"Shake..."

[Là các senpai năm 2 đây sao?] Sazuna tròn mắt nhìn lên hai con người mới bước vào.

"Đây là Maki Zen'in, học sinh năm 2. Người thao túng bùa chú giỏi nhất trong tất cả các học sinh ở đây. Còn kia là Inumaki-senpai, một chuyên gia thần chú. Vốn từ vựng của anh ấy chỉ quanh quẩn mấy nguyên liệu Onigiri thôi nên cậu cần phải mất thời gian nếu muốn hiểu được những gì anh ấy nói. Và..."

Một tiếng 'uỳnh' vang lên ở cửa vào mà nãy giờ nó không để ý. Một hình dáng to lớn với màu trắng xen kẽ đen rớt cái 'bẹp' xuống sàn sau khi cố gắng chen người qua cánh cửa phòng.

"Đó là Panda-senpai." Megumi búng tay về chú gấu trúc khổng lồ đang xuýt xoa cái bụng bự, kết thúc phần giới thiệu.

"Luôn luôn vậy, cái cánh cửa bé tẹo." Panda giận dỗi đứng lên. Ánh mắt nhỏ ti hí của cậu chạm phải cái ánh mắt xanh dương háo hức của cô bé trên giường.

"Hế lô em. Như Fushiguro-kun đã giới thiệu, anh đây là Panda. Rất vui được gặp nhóc." Panda cười lớn khi nhận được cái gật đầu đầy phấn khích cửa Sazuna.

"À vâng, em là Mitsukashi Sazuna." Nó vui mừng đáp lại bằng con mắt sáng rực.

"À mà này, em có cảm thấy ổn không đấy? Chịu hẳn một đòn như vậy vào người, có thánh mới tỉnh chỉ sau một tiếng như em đấy..." Maki khẽ cúi xuống, lo lắng hỏi.

"Em ổn mà senpai. Chị khỏi phải lo." Nó nhe răng cười, sau đó lại khẽ khàng cụp mắt xuống."Chỉ là em không ngờ..."

"Mitsukashi-san, em nên biết là những vị lão đại nhân ở Cao tầng thì quan tâm gì đến chuyện đấy. Họ chỉ quan tâm đến chuyện còn con Nguyền quái nào đang nhởn nhơ ngoài đấy để phái những Chú thuật sư mới vào ngành chỉ mới một ngày, mặc xác họ như thế nào." Panda-senpai xen vào "...và có lẽ là cả việc họ có thể ăn được mấy cái bánh Baumkuchen Matcha size L vào hôm sale 70% hàng tuần thôi."

"Shake..." Toge gật đầu đồng tình.

"Ưm? Nghe nói các vị ở Cao tầng có bất đồng khá sâu sắc với Gojo-sensei đấ-" Maki đặt tay lên cằm, nhưng chưa kịp nói xong thì một tiếng động lớn khác lại làm cả lũ giật mình nhìn ra cửa.

Và dĩ nhiên, ló vào ngay sau đó lại mái tóc xù trắng bong của người thầy đáng kính và cái vẻ mặt tươi rói đặc trưng. Không ngạc nhiên chút nào trước sự xuất hiện của 4 người mới, Gojo cười tươi mà bước vào:

"Có đứa nào mới nhắc đến người thầy đáng kính này đấy?"

Gojo hướng mặt về Sazuna đang ngồi trên giường bệnh

"Oi Sazuna-san! Tỉnh rồi đó hả?" Gojo gập hẳn người xuống mà đặt bàn tay to lớn của thầy lên đầu nó khiến Sazuna sụp người xuống.

"Em-Em ổn mà thầy!"

"Thật hông ????" Gojo lôi chiếc điện thoại ra khỏi túi. Bằng một cái bấm, tiếng Sazuna thều thào gọi ngay lập tức vang ra.

'Sens-'

"Kuwack! Kh-kh-không có chuyện đấy đâu! Mọi người đừng tin! Thầy ấy dùng autotune đấy! SENSEI! XÓA-NÓ-ĐI-NGAY!" Sazuna nhào ngay đến. Nó có thể cảm nhận được mặt nó nóng bừng lên. Satoru vừa cười ha hả vừa cản lại hai cánh tay của con nhóc.

"THẦY-PHẢI-XÓA-BỎ-TAY-KHỎI-MẶT-EM-XÓA-NÓ-ĐI-NGAY!" Sazuna cố gắng bằng tất cả khả năng để giành được chiếc điện thoại nhưng bị một bàn tay của Satoru giữ ngay mặt cản lại.

"Thôi sensei, đừng chọc em ấy nữa. Em ấy vừa mới tỉnh lại đấy." Maki có vẻ thông cảm trước tình cảnh hiện tại của Sazuna mà than vãn với Satoru.

"Đâu có gì đâu. Chỉ là một chút khởi động. Mà thôi, đi tập hồi phục chức năng nào!"

"Ớ?" Sazuna chưa hiểu cái gì, chưa kịp ngớ người ra mà đã bị Satoru nắm cổ áo phông kéo ra ngoài. Văng vẳng từ trong phòng vẫn là tiếng kêu thảm thiết của Panda:

"Cái gì cơ? Tui vừa mới cố gắng hết sức để vào được đây, VẬY MÀ CHƯA ĐẾN 15 PHÚT ĐÃ BẮT TUI CHEN RA NGOÀI CÁI CỬA KHỈ GIÓ ĐẤY RỒI Á??!?!?!?"

Nói như vậy, nhưng Sazuna vẫn để Satoru kéo ra sân tập.

"Sensei? Bây giờ em phải làm gì?"

"Làm một vài bài tập phục hồi chức năng thôi."

Và kết quả là...

Ném bóng: 45m

Chạy: 20m/s

"..."

"Sensei? Còn gì nữa không ạ?" Sazuna phấn khích nói, tay quẹt bỏ lớp mồ hôi chảy xuống cằm.

"...Thế đủ rồi. Em chỉ cần tập vung kiếm nữa thôi."

Sazuna bắt lấy thanh kiếm gỗ từ tay Satoru. Quan sát nó vung kiếm một vài phút, thầy ấy vỗ tay:

"Sazuna-san!"

"Dạ?"

"Bỏ kiếm đi. Lại đây."

Nó tò mò gác thanh đao sang một bên trước khi sải bước đến nơi Satoru đang đứng. Satoru cười cười, nói:

"Lại đây. Đánh thử vài đòn vào thầy xem."

[???????]

[Đánh thầy ấy? Chắc chắn không thể đánh trúng nổi một đòn!]

Nhưng dù vậy, nó vẫn lùi vào thế phòng thủ. Ánh mắt xanh dương dán chặt vào người thầy trước mặt, cố gắng tìm kiếm một điểm sơ sẩy nào đó.

.......

"SENSEI! Lại đi!" Sazuna đứng dậy trong khi tay vẫn đang tiếc thương cái mông vừa mới bị ông thầy ném xuống đất một cách quá dễ dàng.

"Được rồi, có khí thế đấy!"

Và đêm đó nó khỏi ngủ được vì những vết bầm trên người và cả do tiếng 'kêu gào' thảm thiết từ cặp mông khi bị ngược đãi quá nhiều :)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro