Tuý Xuân Phong (1-2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên gốc: 【离舟】笑春风

Tác giả: 朝辞 (Triều Từ)

Nguồn: https://xinjinjumin057806640295.lofter.com/post/7a0e3d56_2bc196cae

01.

Khói bụi tan đi, Triệu Viễn Chu đứng đó, vô cùng tuyệt vọng. Nhìn quanh cảnh tượng tan hoang trước mắt, đá núi nứt toác, cây cối ngã đổ, tất cả đều thể hiện rõ sự khốc liệt của trận chiến vừa rồi.

Trác Dực Thần có chút không nỡ nhìn người bạn tốt đang rối bời suy nghĩ, vì lời hứa với Ly Luân, cuối cùng hắn đã ngăn Triệu Viễn Chu đang muốn lao tới.

Chỉ vài ngày trước khi thảm họa này ập đến, Ly Luân đột nhiên tìm đến hắn. Lúc đầu, khi thấy Ly Luân xuất hiện, Trác Dực Thần còn tưởng hắn lại bày trò gì nữa.

Nhưng những lời Ly Luân nói ra khiến hắn rất ngạc nhiên: "Trác Dực Thần, ngươi có muốn bảo vệ Triệu Viễn Chu không? Cùng Kỳ sắp tới rồi, ngươi cũng biết Triệu Viễn Chu sẽ không ngồi yên nhìn chuyện này."

"Ly Luân, đừng tưởng ta không biết ngươi đang tính gì! Cùng Kỳ không cần ngươi bận tâm, tự bọn ta có cách giải quyết." Trác Dực Thần dùng kiếm chỉ vào cổ Ly Luân, ánh mắt cảnh giác. "Bọn ta tuyệt đối sẽ không để ngươi phá hoại nhân gian lần nữa!"

"Các ngươi giải quyết? Là Văn Tiêu sẽ sử dụng Bạch Trạch lệnh, hay Triệu Viễn Chu sẽ hy sinh thân mình?" Ly Luân nhướn mày, như thể nghe thấy điều gì đó kinh thiên động địa. "Ngươi phải thừa nhận, hiện tại các ngươi chỉ có hai cách này! Nhưng ngươi cũng biết, cả hai cách đều không phải là giải pháp tốt nhất."

Trác Dực Thần run lên một chút, kiếm lại tiến thêm một tấc sát cổ Ly Luân. Hắn biết Ly Luân nói đúng sự thật. Nhìn gương mặt ung dung của Ly Luân khi hắn thong thả chơi đùa với cái trống bỏi, Trác Dực Thần đoán được mục đích mà Ly Luân đến: "Rốt cuộc ngươi muốn gì? Có phải ngươi đã giải phong ấn cho Cùng Kỳ không?"

"Ta rảnh thế sao?" Ly Luân dường như bị câu nói của Trác Dực Thần làm cho bực mình, nhưng hắn cũng không muốn tốn thêm lời nữa. "Ta có thể giúp các ngươi giải quyết Cùng Kỳ, nhưng ngươi phải hứa với ta một điều kiện."

"Điều kiện gì? Nếu là giúp ngươi làm chuyện xấu thì tuyệt đối không thể!" Trác Dực Thần không bị lay động bởi việc Ly Luân nói rằng có thể giải quyết Cùng Kỳ, ánh mắt càng thêm cảnh giác.

"Tiểu Trác đại nhân, yên tâm đi! Không phải là chuyện xấu đâu, với ngươi thì rất đơn giản." Ly Luân nhẹ nhàng gạt thanh kiếm đang đặt trên cổ mình, cười nhẹ và nói: "Ta muốn ngươi thề rằng sẽ không để Triệu Viễn Chu dính líu vào chuyện này."

"Ngươi... tại sao?" Trác Dực Thần không ngờ đó lại là yêu cầu, ánh mắt lập tức trở nên phức tạp, giọng nói cũng bắt đầu lắp bắp: "Ngươi biết rõ, Viễn Chu rất cứng đầu."

Ly Luân không để ý, cười nhẹ rồi cúi đầu lắc cái trống bỏi trong tay, sau đó ngẩng đầu lên và nói nhạt: "Không có tại sao cả, hơn nữa ta cũng không phải vì muốn giúp các ngươi. Ta chỉ không muốn vi phạm lời thề mà thôi, dù y có thể đã quên mất. Dù sao, ngươi chỉ cần đồng ý yêu cầu của ta là được, và tuyệt đối không được nói cho y biết!"

Đây là lần đầu tiên Trác Dực Thần thấy trên mặt Ly Luân hiện lên vẻ đau buồn và bất lực. Dù hắn không rõ quá khứ giữa Ly Luân và Chu Yếm đã trải qua những gì, nhưng từ Ly Luân và Triệu Viễn Chu bây giờ, hắn có thể thấy họ rất coi trọng tình cảm đó.

"Viễn Chu chưa bao giờ quên lời thề với ngươi." Trác Dực Thần nhìn theo bóng lưng Ly Luân sắp rời đi, lớn tiếng gọi: "Y rất coi trọng ngươi, nên ngươi nhất định phải bình an trở về."

"Trác Dực Thần, đánh nhau lâu như vậy, bây giờ ta mới phát hiện ra ngươi rất thú vị, chỉ tiếc là đã quá muộn rồi!" Ly Luân quay người lại cười nhẹ, sau đó ngẩng đầu để lại một câu cuối cùng: "Nếu ta còn sống trở về, lúc đó sẽ đến tìm ngươi uống rượu. Nếu không trở về, thì hãy nói với Triệu Viễn Chu rằng, ác yêu Ly Luân đã chết rồi!"

Triệu Viễn Chu đứng đó đầy đau đớn. Vừa rồi, Ly Luân đã nhảy vào phong ấn tạm thời để vây khốn Cùng Kỳ trước mặt y. Giờ đây Cùng Kỳ đã biến mất, nhưng Ly Luân cũng không còn nữa.

Nhìn bạn mình sụp đổ, đang lục tung những tảng đá để tìm dấu vết của Ly Luân, Trác Dực Thần thở dài, cũng tham gia vào việc lật đá. Vừa đào vừa thầm trách Ly Luân vô trách nhiệm, nói đi là đi thật!

Đột nhiên, Trác Dực Thần phát hiện một cái trống bỏi bị gãy làm đôi trong khe đá. Hắn biết đó là pháp khí mà Triệu Viễn Chu tặng cho Ly Luân, trong lòng do dự không biết có nên để Triệu Viễn Chu nhìn thấy hay không.

Nhưng Triệu Viễn Chu lập tức nhận ra vật trong tay Trác Dực Thần, xúc động giật lấy, ôm lấy cái trống bỏi vỡ mà khóc nức nở: "Sao có thể chứ? Ly Luân sao có thể chết thật được, hắn lợi hại như vậy, sao có thể!"

Trác Dực Thần chỉ biết yên lặng chờ Triệu Viễn Chu bình tĩnh lại. Hắn hiểu rõ ý nghĩa của Ly Luân đối với Triệu Viễn Chu là gì. Trên thế gian này có nhiều người có thể gọi y là Triệu Viễn Chu, nhưng người duy nhất gọi y là "A Yếm" chỉ có Ly Luân mà thôi.

Sau khi khóc nức nở, Triệu Viễn Chu cuối cùng cũng bình tĩnh lại, ngồi trên mặt đất nhìn khung cảnh hoang tàn xung quanh, thở dài một hơi, rồi nhắm mắt lại, cố gắng cảm nhận khí tức quen thuộc.

Lặng im một lúc lâu, Triệu Viễn Chu cuối cùng mở mắt, đứng dậy, nhìn ánh mắt lo lắng của Trác Dực Thần rồi nhẹ nhàng nói: "Tiểu Trác, đi thôi! Chúng ta về thôi, lát nữa Tiểu Thông sẽ lo lắng cho chúng ta mất!"

"Ngươi không tìm hắn nữa à?" Trác Dực Thần nhìn Triệu Viễn Chu quá đỗi bình tĩnh, trong lòng càng thêm lo lắng, hỏi ngược lại: "Nhỡ đâu hắn chưa chết thì sao?"

"Hắn chắc chắn còn sống!" Nhắc đến chủ đề này, Triệu Viễn Chu lập tức xúc động, nhưng rất nhanh sau đó cúi đầu, giọng nói buồn bã: "Hắn để lại cái trống bỏi, có nghĩa là không muốn gặp ta. Đợi đến khi hắn nghĩ thông suốt, hắn nhất định sẽ trở lại!"

Triệu Viễn Chu không để ý đến phản ứng của Trác Dực Thần, mà tiếp tục lẩm bẩm: "Chắc chắn là như vậy, hắn chắc chắn sẽ trở lại!"

02.

Ly Luân thực sự chưa chết. Trong trận chiến đó, hắn đã dốc hết toàn bộ sức mạnh của mình, cuối cùng giết chết con Cùng Kỳ hung dữ. Tuy nhiên, cơ thể hắn bị tổn thương nghiêm trọng, đôi mắt gần như mù lòa. Điều khiến hắn đau lòng nhất chính là chiếc trống bỏi mà Chu Yếm đã tặng cho hắn, nó đã bị vỡ làm đôi.

Khi nghe thấy tiếng gọi của Triệu Viễn Chu, Ly Luân đã thoáng do dự, có ý định ở lại. Nhưng rất nhanh chóng, hắn kìm nén lại ý nghĩ dại dột đó. Với tình trạng của hắn hiện tại, việc ở lại là điều vô nghĩa nhất.

Vì thế, Ly Luân ích kỷ trốn đi. Hắn không muốn để Triệu Viễn Chu thấy bộ dạng tàn tạ của mình. Để Viễn Chu tin rằng hắn thực sự đã chết, hắn đã cắn răng bỏ lại chiếc trống bỏi mà mình đã mang bên người suốt hàng vạn năm.

Hắn biết rằng Triệu Viễn Chu sẽ giúp hắn giữ gìn món đồ đó. Vật quy chủ đã là kết cục tốt nhất rồi! Huống hồ trong trận chiến vừa qua, ngoài hắn ra chỉ có những người khác bị thương nhẹ. Đó đã là kết quả tốt hơn so với những gì hắn từng dự đoán.

Ly Luân, với đôi mắt mù lòa, không biết nên đi đâu về đâu. Sau nhiều suy nghĩ, hắn quyết định ẩn náu tại một góc chân núi ở Đại Hoang, sống nốt phần đời còn lại như một yêu quái đơn độc.

Ngày thường, nếu là Ly Luân, chẳng có yêu nào ở Đại Hoang dám bén mảng lại gần. Nhưng giờ đây, với cơ thể yếu đuối và chiếc mặt nạ cùng cái tên mới, hắn đã thu hút được sự đồng cảm của một nhóm nhỏ yêu tinh tốt bụng trên đường đi.

Để che giấu danh tính, Ly Luân thậm chí đã ngừng nói chuyện trước mặt mọi người. Những hành động đó đã tạo nên tin đồn quanh hang động nơi hắn ở, rằng có một tiểu yêu mới đến, đôi mắt mù lòa và không thể nói chuyện.

Thời gian lặng lẽ trôi qua. Sự nhiệt tình của những tiểu yêu xung quanh đã chữa lành phần nào tâm hồn và thân thể của Ly Luân, giúp hắn dần trở lại cuộc sống bình thường. Hắn bắt đầu sống như một tiểu yêu bình dị, không khác gì những yêu quái khác trong Đại Hoang.

Nhưng chỉ riêng Ly Luân biết rõ, dù đã sống một mình nhiều năm như vậy, trong lòng hắn vẫn cô đơn và trống rỗng. Đôi khi, hắn còn tự hỏi liệu có phải tất cả những gì hắn đã trải qua chỉ là một giấc mơ về Ly Luân, vì hiện tại hắn chẳng còn dáng vẻ của Hoè quỷ đáng sợ trong truyền thuyết.

Nếu cuộc sống của Ly Luân trôi qua trong bình lặng, thì cuộc sống của Triệu Viễn Chu lại có thể gọi là nhạt nhẽo. Kể từ trận chiến đó, mỗi người trong bọn họ đều gánh vác những trách nhiệm khác nhau, và không còn có thể cùng nhau tiếp tục hành trình. Thay vào đó, họ thỉnh thoảng gặp mặt, nhưng không bao giờ tập trung lại thành một nhóm.

Tuy nhiên, vì sự bướng bỉnh của Trác Dực Thần, Viễn Chu đành để mặc hắn bám theo mình. Viễn Chu thực sự không chịu nổi câu nói, "Tiểu Cửu không còn nữa, ta chỉ còn ngươi và Văn Tiêu là bạn."

Văn Tiêu, từ sau trận chiến, đã trở nên vô cùng bận rộn với vai trò Thần Nữ, thường xuyên qua lại giữa Nhân gian và Đại Hoang để nỗ lực làm dịu căng thẳng giữa người và yêu.

Vì thế, Viễn Chu, sống một mình ở Đại Hoang, đã trở thành mục tiêu bị Trác Dực Thần làm phiền.

Nhưng giờ đây, Viễn Chu cũng khá bận rộn. Để giúp đỡ Văn Tiêu tốt hơn, y đã quay trở lại Đại Hoang và dùng thân phận đại yêu của mình để ổn định tâm lý bất an của những tiểu yêu sau chiến tranh.

Nhờ những nỗ lực của y, mối quan hệ giữa Nhân gian và Yêu giới thực sự đang dần dịu đi. Hơn nữa, nhờ sự uy hiếp của y, những kẻ xấu ở Nhân gian có ý đồ xâm lược Đại Hoang cũng không dám tấn công nữa.

Vì tất cả những điều này, mỗi khi Viễn Chu đi qua Đại Hoang, y đều nhận được những lời chào kính trọng. Có thể nói rằng câu "Chào Chu Yếm đại nhân" đã trở thành niềm an ủi cho Viễn Chu trong những năm qua.

Cuối cùng, sau bao nhiêu năm kể từ khi Ly Luân rời xa, Triệu Viễn Chu đã chấp nhận danh xưng Chu Yếm lần nữa. Y cũng giúp Đại Hoang hiểu rằng, Chu Yếm không chỉ là một con thú dữ mang đến tai họa, mà còn là một điềm lành mang đến phúc khí.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro