Chương 9: Tố du

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gintoki cùng Ngụy Vô Tiện ngồi trên thuyền nhìn cảnh sông nước quen thuộc hiện lên, sen mọc đầy dưới nước, đóa nào cũng vừa to vừa đẹp. Trên bầu trời mây trắng cùng chim bay, cảm nhận được gió mát thổi qua làn tóc, xa xa còn có thể nhìn đến Giang Yếm Ly đang đứng trên bờ cười nhìn bọn họ.

"Gin này, quả nhiên không đâu đẹp bằng Vân Mộng chúng ta! Vừa thoải mái vừa nhẹ nhàng!" Ngụy Vô Tiện vẫy tay với Giang Yếm Ly, vui vẻ huýt sáo.

"Công nhận thật..." Gintoki nằm dài trên sàn tàu, mắt lờ đờ nhìn trời xanh, cảm thấy bình yên tới mức hắn có thể an tâm vào giấc ngủ ngay lập tức...

Zzzz...

"Thật không biết Giang Trừng ở lại đó làm gì?! Cùng về càng vui... Này! Gin ngươi ngủ rồi à?! Nhanh quá vậy!" Ngụy Vô Tiện phồng má.

Về tới bến đã có Giang Yếm Ly nở nụ cười như xuân phong chào đón, vào tới sân đã thấy đồng môn huynh đệ vui mừng vẫy tay la hét hoan hô. Gintoki cùng Ngụy Vô Tiện đã hận không thể ôm đất ở đây hôn hít tỏ sự thương nhớ!

Giang Phong Miên cười đi qua, vỗ vai hai người nói: "Các ngươi tới đúng lúc lắm, Tam nương đang chờ các ngươi trong giáo trường."

"..." Gintoki/Ngụy Vô Tiện: Vui mừng quá sớm sao?

...

Ngu Tử Diên nhận chén trà từ tay Ngân Châu, thổi thổi vài lần, hớp một ngụm mới nhìn xuống hai tên tiểu tử nào đó.

"Các ngươi đi Cô Tô một chuyến, thật đúng là cho ta một bất ngờ. Đánh nhau với Kim Tử Hiên?! Các ngươi coi lời nói của ta như gió thoảng bên tai à?! Bảo các ngươi không gây chuyện, bây giờ xem các ngươi đã làm những gì!!!" Ngu Tử Diên quát lạnh.

Nàng vẫn luôn đắc ý với hôn sự hai nhà Kim - Giang, nay vì hai người bọn họ làm càn mà hôn sự sẽ hủy bỏ! Nàng không tức mới là lạ!

Giang Phong Miên thấy vậy, mở miệng: "Tam nương, lần đó đi Cô Tô, chính ta là người đề ra ý muốn hủy bỏ hôn ước, ngươi đừng trách bọn nhỏ."

Ngu Tử Diên trừng mắt: "Không trách sao được?! Nếu cả hai không đánh nhau với Kim Tử Hiên thì làm gì có chuyện hôn ước hủy bỏ?! Yếm Ly nó rõ ràng cũng rất thích Tử Hiên!"

Giang Phong Miên lâu lắm chưa cùng nàng to tiếng, bất đắc dĩ nói: "Nhưng bọn họ không phải lưỡng tình tương duyệt, ta sợ rằng cưới nhau sẽ..."

"Giống chúng ta phải không?!" Ngu Tử Diên buông thỏng tay, cười nhạo hỏi.

"Tam nương, ta không có ý đó!" Giang Phong Miên cười khổ.

Ngụy Vô Tiện cùng Gintoki thấy hai vợ chồng lại có xích mích, lo lắng nhìn nhau.

Gintoki đứng lên: "Sư mẫu, ngài đừng giận, sư phụ cũng là lo sư tỷ gả cho Kim Tử Hiên sẽ chịu ủy khuất!"

Ngu Tử Diên nhướng mày: "Cớ gì?! Không lẽ tiểu tử họ Kim kia chê Yếm Ly không thành?!"

Gintoki bình tĩnh gật đầu, "Ngài nói xem? Sư tỷ nhà chúng ta ngoài nấu canh sườn ra, nàng còn biết làm gì?"

"..." Mọi người.

Gintoki thở dài nói: "Tên Tử Kim đáng chết kia, ngay cả việc sư tỷ nấu được canh sườn cũng không biết a."

"..." Ngu Tử Diên mặt mày nhăn lại, lòng bàn tay dùng sức, bóp nát chén trà.

"..." Trái tim mọi người dâng lên tới cổ họng.

Gintoki đẩy Ngụy Vô Tiện lên phía trước, "Tiện Tiện hôm đó cũng giống như ngài, nghe được lời nói hồ đồ như vậy, giận quá mất khôn, xông lên cho Tử Kim một đấm mà thôi, Gin có ngăn cản nhưng bị A Trừng ngăn lại! Trơ mắt nhìn hôn sự này đi vào ngõ cụt! Trời ạ, Gin thật đúng là nhu nhược!"

"..." Ngụy Vô Tiện: Ngươi đừng có đổi trắng thay đen!

Ngụy Vô Tiện thấy không ổn rồi, phiên thân đẩy Gintoki lên thay thế vị trí của hắn vừa rồi, "Gin nói gì vậy, rõ ràng là ta xông lên để ngăn cản ngươi, ai ngờ Giang Trừng không cho ta làm như vậy, mới để cho Kim Tử Hiên bị ngươi đánh bầm mặt."

"..." Ngu Tử Diên mặt vô biểu tình nhìn bọn họ.

"..." Giang Phong Miên im lặng không nói, cười cười.

Gintoki thấy Ngụy Vô Tiện nhất quyết không chịu nhận lỗi lầm, bi phẫn nói: "Cái gì! Vậy ý ngươi là Gin này mất trí sao?! Gin nhớ rõ ràng, chính là ngươi xông lên đánh Tử Kim! A Trừng còn đứng kế bên cổ vũ! Gin có tâm ngăn cản mà vô lực!"

Ngụy Vô Tiện không phải không muốn nhận tội, mà hắn không muốn thua Sakata Gintoki, lập tức cũng phản bác kịch liệt, "Chắc chắn là ngươi mất trí rồi! Ngươi không chỉ đánh hắn một lần, mà tận hai lần! Ta và Giang Trừng tận mắt chứng kiến toàn bộ cảnh tượng đó, cùng nhau kéo ngươi lại, khuyên ngươi không cần xúc động!"

Sakata Gintoki thấy tình thế đi vào ngõ cụt, đột nhiên nảy ra một ý, à há một cái, vẻ mặt tỉnh ngộ nói, "Gin nhớ ra rồi! Thì ra là vậy! Thì ra là vậy! Chính là A Trừng làm! Ta và ngươi bị hắn uy hiếp tẩy não đến mất đi lý trí! Mọi chuyện chính là hắn một tay bày ra, hắn nắm chủ đạo!"

"..." Ngụy Vô Tiện.

"..." Ngu Tử Diên.

"..." Giang Phong Phiên.

—— Cầu ngươi thiện lương.

Ngụy Vô Tiện cười gượng, trong lòng thật sự vô cùng xin lỗi Giang Trừng, ngẩng đầu nhìn lên xà nhà, bi ai nói: "Không sai, ta cũng nhớ ra rồi. Quả thật chính là hắn, không hổ là Giang Trừng."

"..." Ngu Tử Diên, Giang Phong Miên.

Ngu Tử Diên cười gằn một tiếng, "Cho nên... ý các ngươi là, tất cả mọi chuyện là do Giang Trừng gây ra? Các ngươi vô tội? Hả?!"

Tử Điện lóe lên ánh tím, điện quang lập lòe.

Xa xa, đang ở Vân Thâm Bất Tri Xứ đọc sách, Giang thiếu nhướng mày sờ sờ chóp mũi, có cảm giác ngứa.

Gintoki ho nhẹ một tiếng, Ngụy Vô Tiện khặc một tiếng, chấp tay nói: "Nửa chữ không sai!"

Ngu Tử Diên đột nhiên vỗ bàn đứng lên, bàn tay thon dài ngọc ngà nắm lấy chuôi roi Tử Điện, quất một phát xuống nền đất, cách mũi chân của Gintoki và Ngụy Vô Tiện một tấc thì dừng lại, in trên nền nhà một đường đen cháy xém.

Nàng cười, ngữ điệu bất chợt nâng lên, "... Hảo! Lần này Giang Trừng làm tốt lắm! Tiểu tử nhà họ Kim dám chê Yếm Ly, lý nào có thể khinh tha! Đánh là đáng! Mặc nó. Còn các ngươi... ngăn cản hắn làm chuyện đúng đắn, nên bị gì? Hử?!"

"Choang!" Ngu Tử Diên quất Tử Điện, đem chén trà trên bàn hất văng xuống đất!

"..." Gintoki, Ngụy Vô Tiện: Cái gì! Giang Trừng ăn hên sao?! Đây là công của ta/Gin!

Gintoki xua xua tay hô: "Sư mẫu ngươi nghe ta nói! Gin nãy giờ nói sai rồi..."

"Ngu phu nhân ngươi nghe con nói, nãy giờ ta cũng nói sai rồi!" Ngụy Vô Tiện chảy mồ hôi lạnh.

"Chính là ta/Gin đánh!" Cả hai đồng thanh nói.

"..." Giang Phong Miên.

Ngu Tử Diên ngồi xuống ghế, cười nói: "Vậy sao? Rốt cuộc cái nào là thật? Ta cũng bị các ngươi làm hồ đồ rồi."

Gintoki tự tin nói: "Nói ra sợ ngài không tin, ba chúng ta ai ai cũng góp phần rất lớn! A Trừng phụ trách đứng nhìn, còn tung hỏa mù, lén ngăn cản Lam nhị công tử tiến lên làm hỏng chuyện. Ta và Tiện Tiện càng lập đại công! Tiện Tiện xung phong dẫn đầu, Gin phối hợp, tấn công như vũ bão, Tử Kim lần đó thật sự là sợ vãi ra quần!"

Ngụy Vô Tiện gật đầu lia lịa.

"..." Ngu Tử Diên.

"..." Giang Phong Miên.

"Vậy là tốt. Hủy hôn, sau này hắn muốn cưới cũng đóng cửa thả chó cho ta! A Trừng nuôi mấy con chó kia cũng có chỗ dùng!" Ngu Tử Diên nghiến răng, nữ nhi bảo bối của nàng cũng có kẻ dám chê này chê nọ?!

Dứt lời, Ngu Tử Diên lại nói: "Còn các ngươi, lập công hay không thì không nói tới, nhưng dám đem lời nói của ta vứt qua sau đầu... Còn đem Giang Trừng ra thế tội thay... Giang Phong Miên, ngươi không có miệng sao?! Ngươi nói xem nên phạt chúng thế nào?!"

"..." Giang Phong Miên.

Ngụy Vô Tiện và Gintoki nhìn về phía hắn, chờ đợi.

"Tất cả đều nghe ngươi." Giang Phong Miên đưa lên cho nàng một chén trà hạ hỏa. Ngu Tử Diên tiếp nhận thành ý của hắn, cười cười, "Vậy không sai, hai đứa nó, từ hôm nay đi lao động khổ sai chuộc tội, dọn nhà xí hay nhổ cỏ giáo trường, mỗi người chọn một việc, tự giải quyết với nhau. Đánh đấm chém giết gì đều được."

"..." Gintoki.

"..." Ngụy Vô Tiện.

—— Hôm nay, lại là cảnh huynh đệ tương tàn sao?

...

Đợi Giang Trừng về lại Vân Mộng thì mọi người đang sôi nổi luyện tập cung tiễn, sắp tới là Thanh Đàm thịnh hội, lần này do Kỳ Sơn Ôn thị tổ chức, không ra sức luyện tập không được.

Đến lúc tuyển chọn ra đệ tử đi tham gia Thanh Đàm, Gintoki bị loại đầu tiên. =,=

"Aizz, cuối cùng Gin cũng có thể độc hưởng Ly tỷ! Hahaha!" Gintoki phè phởn lắc chân ngồi trên ghế, trong lòng ôm con Maria vuốt ve.

Giang Trừng lắc đầu: "Không biết hắn bị bài trừ thì vui cái gì..."

Ngụy Vô Tiện nhún vai: "Gin đó giờ vô dụng không có chí hướng, đừng trách Gin!"

Gintoki quát: "Rốt cuộc là ai đang trách ta vậy!!! Đừng dùng giọng điệu trần thuật đó ra!!!

Ngu Tử Diên vuốt nhẫn: "Gintoki, ngươi lần này không đi, vậy xuống núi tu hành đi, ở đây cũng chẳng có ích gì."

Giang Phong Miên cười ra tiếng, lập tức bị cả phòng nhìn chăm chú, hắn ho nhẹ: "Tử Diên nói đúng, A Trừng cùng A Anh lần này đi Thanh Đàm không nói, Gin ngươi cũng lớn rồi, tuy không thể kết kim đan nhưng thể thuật và kiếm thuật không tồi, cũng nên đi ra ngoài nhìn xem, học được thêm nhiều thứ mới mẻ."

Gintoki 'nga' một tiếng, bỡn cợt: "Sư phụ, ngươi mới gọi sư mẫu là gì vậy? Gin nghe không rõ!"

Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện lén cho hắn một cái ngón cái.

Giang Phong Miên ho khan, phẩy tay: "Đều về phòng hết đi!"

Ba người bọn họ đồng thanh 'nga' một tiếng, cười hi ha chạy đi.

Lúc ra ngoài đụng phải đang ôm ngó sen đi tới Giang Yếm Ly, Gintoki níu nàng lại: "Đại tỷ, đừng quấy rầy hai vợ chồng già. Trời cao sẽ trừng phạt ngươi!" Dứt lời bị Giang Trừng tóm cổ lôi đi, để lại Giang Yếm Ly ngơ ngác đứng đó nhìn theo.

Ngụy Vô Tiện cười hì hì nói nhỏ vô tai nàng: "Xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim!"

Giang Yếm Ly mặt đỏ ửng, cười nhu hòa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro