Chương IV: Thanh tâm phổ thiện chú.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cay đắng làm chi giấc mộng đời,
Thanh tâm phổ thiện thôi phiền não
Yên giấc cho đời bớt chơi vơi.

.

..

..

.

   Không gian tĩnh lặng, những lời nói của Kim Lăng vang vọng bên tai hắn càng lúc càng rõ ràng.

   "Ngụy Vô Tiện, ta nói ngươi biết. Ngươi đừng cho rằng một viên kim đan của ngươi cho cữu cữu là ngươi hết nợ đối với Giang gia. Người có biết vì sao cữu cữu lại bị thất đan không? Là do người năm đó dụ Ôn cẩu đi để bảo toàn cái mạng của ngươi. Ngươi có biết mười ba năm ngươi chết đi cữu cữu sống ra sao không? Người tự trách mình không mạnh mẽ lôi ngươi về bắt ngươi quỳ tại từ đường giáo huấn một trận, cả khi ngươi bị phản phệ vạn quỷ cắn xé cũng tự trách mình không cứu được ngươi. Mười ba năm đó Liên Hoa Ổ vẫn cấm nuôi chó. Mười ba năm lau giữ Trần Tình. Mười ba năm tìm kẻ tu tà đạo thực chất là tìm kiếm mảnh hồn tàn của ngươi. Từ đường không có bài vị của ngươi, chẳng qua là vẫn nuôi hy vọng ngươi trở về. Đến cái tên Như Lan mà ngươi đặt cũng không cho ta đổi. Vậy mà đổi lại thì sao? Ngươi đối với cữu cữu ta như thế nào? Một câu xin lỗi, ngươi đi đường ngươi ta đi đường ta. Nhưng người lại không thể rời mắt khỏi ngươi. Hừ... ngươi có biết kim đan trong người ngươi bây giờ là do cữu cữu liều mạng giết chết Cửu Vĩ Xà lấy nội đan của nó cho ngươi uống mong ngươi không vì cái thân xác yếu kém của Mạc Huyền Vũ này mà đoản mệnh. Ngụy Vô Tiện ngươi nên nhớ cho kỹ ngươi chưa bao giờ hết nợ đối với Giang gia, chưa bao giờ hết nợ với cữu cữu ta."

   - Giang thúc thúc, Ngu phu nhân, sư tỷ ta sai rồi, ta không giữ được lời hứa của mình có thế nào ta cũng không bảo hộ được hắn. Năm đó Liên Hoa Ổ diệt vong cũng do ta, Giang Trừng hắn thất đan cũng do ta, sư tỷ cũng là do ta mà chết. Ta đúng là chưa bao giờ hết nợ Giang gia. Món nợ này bảo ta làm sao trả hết cho mọi người được?...

   Hắn dừng lại nghẹn ngào. Từ cái ngày còn là một đứa trẻ mồ côi được Giang Phong Miên bế từ Di Lăng về Giang gia, lúc đó hắn mới lại được hưởng không khí gia đình, thật vui vẻ, thật hạnh phúc. Hắn nhớ có một Giang thúc thúc ôn nhuận luôn quan tâm hắn từng chút một. Có một Ngu phu nhân nghiêm khắc, tuy không có chút hiền dịu nào lại luôn bắt lỗi khiến hắn suốt ngày phải chịu phạt nhưng mà đến cuối cùng cũng vẫn vì cứu hắn mà mất mạng. Hắn có một sư tỷ hiền lành, lương thiện cho dù cái chết của tướng công mình có liên quan tới hắn cũng không hề hận hắn chỉ mong hắn có thể quay đầu lại. Hắn còn có một sư đệ luôn chê trách, mắng nhiếc hắn nhưng vì hắn làm biết bao nhiêu việc mà hắn không hề biết.

   Từng hình ảnh của Giang Trừng vụt qua như xói sâu vào tâm trí của hắn. Lúc vì hắn mà Giang Trừng phải cho đi mấy con cẩu mà mình yêu thích, vì đi tìm hắn mà ngã xuống hố rách cả trán, canh ngọt sư tỷ nấu cho cũng luôn nhường hắn phần nhiều hơn.... Lớn một chút lại vì hắn thu dọn rắc rối mà bản thân hắn gây ra, hết lòng vì hắn. Thậm chí hắn còn tưởng tượng ra cái cảnh mà vì hắn mà Giang Trừng cố ý dụ Ôn cẩu đi, rồi bị Ôn Trực Lưu hủy kim đan như thế nào, bị giới tiên đánh lên người ra sao. Lúc đó... lúc đó cảm giác của Giang Trừng là đau khổ, là nhục nhã, là thù hận hay là hơn thế nữa. Hắn không hiểu, hắn cũng không thể hiểu.

   Khi đó hai người chỉ là thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi chưa trải sự đời, tâm tính vẫn còn non nớt. Nhưng qua một đêm, qua một đêm mà Giang Trừng hắn nhà tan cửa nát, phụ mẫu chết thảm, không những vậy kim đan cũng bị hủy đi. Là do ai? Do ai mà Giang Trừng bị như vậy? Cho tới khi... cho tới khi hắn bị ném xuống Loạn Tán Cương, sa chân vào ma đạo lúc gặp lại chỉ thì thào với hắn một câu: "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi" không hề buông một lời trách móc vì ngươi ta mất tất cả. Không một lời trách móc.

   Rồi lúc hắn dẫn Ôn Ninh, Ôn Tình và mấy chục người Ôn gia kia lên Loạn Tán Cương khi đó một mình Giang Trừng hắn đối phó với miệng lưỡi thiên hạ không biết vất vả ra sao. Một Giang thị mới gây dựng lại còn non yếu như vậy muốn giữ gìn đâu có dễ dàng gì. Đó là lúc mà Giang Trừng cần hắn nhất. Vậy mà,...vậy mà hắn chỉ buông cho Giang Trừng một câu: "Bỏ đi. Báo cho thiên hạ hay, ta dạt nhà. Sau này bất kể Ngụy Vô Tiện làm ra chuyện gì, cũng không can hệ tới Vân Mộng Giang thị."

   - Hừ, được lắm Giang Trừng. Ngươi nói ta có bệnh anh hùng, ngươi không nghĩ thử xem bệnh anh hùng của ngươi so với ta chỉ có hơn không có kém đâu. Ngươi được lắm, ngươi được lắm, giấu ta bao nhiêu chuyện như vậy.... Ngươi giấu ta bao nhiêu chuyện như vậy, ngươi có thấy ấm ức không? Có giỏi ngươi quay về trách móc ta vài câu đi xem nào.
   Giọng nói cất lên, nén xuống tất cả đau thương ra vẻ đùa cợt. Nhưng đáp lại hắn chỉ là khoảng không tĩnh lặng, là mùi trầm hương lan tỏa khắp nơi, là hình ảnh của mấy tấm bài vị ngay ngắn phía trước. Không một lời đáp lại, Ngụy Vô Tiện nỉ non thanh âm run rẩy nói:

   - Trước giờ ta chưa làm được việc gì đúng đắn cả. Giang Trừng a.... Giang Trừng ngươi mau quay về trách móc, đánh chửi ta đi. Giang Trừng, ta muốn nghe ngươi mắng chửi ta lần nữa, ta cho ngươi đánh gãy chân ta đấy mau quay về đi, xin ngươi....
   Vẫn không một tiếng trả lời. Đôi mắt khi trước chất chứa ý cười giờ đây trở nên mông lung vô định. Trong mắt chỉ chứa bốn tấm bài vị, ba cũ một mới. Hắn không ngừng dập đầu thật mạnh cho dù trên trán đã rướm máu luôn miệng nói:

   - Ta có lỗi, ta không làm được việc gì ra hồn cả. Giang thúc thúc, Ngu phu nhân, sư tỷ, Giang Trừng mọi người quay về trách phạt ta đi.

...

..

.
    

  * Vân Thâm Bất Tri Xứ *

   Đường vào Vân Thâm tiên vụ lượn lờ, tường trắng ngói đen dựa vào thế núi cô tịch. Đá gia quy sừng sững khắc bốn ngàn điều trải qua mấy trăm năm không khỏi khiến người ta cảm thấy có chút áp lực. Hành lang uốn khúc, môn sinh bê sách vở đi đứng chậm rãi, nhỏ giọng nói chuyện.

   - Không hiểu sao từ ngày Giang tông chủ chết đi, tông chủ của chúng ta lại muốn dọn ra khỏi Hàn Thất không ở đấy nữa. Thật kỳ quái mà.
   Người kia nghe bạn mình nói vậy liền trách móc:

   - Ngươi lo học đi, bài giảng hôm nay không đơn giản đâu. Gia quy cấm không được nghị luận sau lưng người khác. Hơn nữa người ngươi nói tới là tông chủ của chúng ta đấy.

   - Ta chỉ tò mò chút thôi mà. Cái gì mà nghị luận sau...
   Lời nói nói còn chưa dứt liền bị người trước mặt dọa sợ lắp bắp:

   - Hàm...Hàm...Hàm Quang Quân, người...người đã trở về.

   - Ừm. Thúc phụ hiện đang ở nơi nào?
   Lam Vong Cơ từ trước làm trưởng phạt, luôn luôn nghiêm khắc, thưởng phạt phân minh hơn nữa mặt mày lúc nào cũng tỏa ra hàn khí, cự người ngàn dặm, có thể dọa sợ kẻ khác, nhất là những môn sinh trẻ tuổi.

   - Dạ thưa Hàm Quang Quân, Lam lão tiên sinh gần đây đang bế quan tu luyện ở Vân Lam động phía sau núi.
   Môn sinh kia thấp giọng ngoan ngoãn trả lời trong lòng hy vọng Hàm Quang Quân không nghe được những lời vừa rồi.
  
   - Vậy còn huynh trưởng?

   - Dạ tông chủ hiện tại đã chuyển sang ở tại Minh Thất.

   - Nghị luận sau lưng tông chủ, đến Tàng Thư Các chép Nhã Chính Tập mười lần.
   Lam Vong Cơ ngữ khí nhàn nhạt nói, sau đó quay lưng bỏ lại môn sinh mặt mày nhăn nhó kia đi đến Vân Lam động.

   Vân Thâm Bất Tri Xứ dựa vào thế núi mà xây dựng nên có rất nhiều hang động lớn nhỏ. Mỗi hang núi đều là nơi tĩnh tâm tu luyện của nhiều bậc tiền bối, Thanh Hành Quân đời trước cũng vậy. Lòng vòng qua lại cuối cùng Lam Vong Cơ cũng đứng trước cửa động, nhẫn lại một lúc mới lên tiếng gọi.

   - Thúc phụ.

   - Vong Cơ, ngươi đã về sao? Vào đi.
   Tiếng nói của Lam Khải Nhân không còn trầm ổn như trước kia, pha trong đó rất nhiều mệt nhọc. Lam Vong Cơ bước vào, Lam Khải Nhân tóc mai điểm bạc, ngồi trên đệm hương bồ khoanh chân tĩnh tọa. Người tu tiên có thể trăm tuổi không già, nhưng hiện tại người trước mặt da dẻ nhăn nheo, mặt mày mệt mỏi giống như người bình thường trải qua hỷ nộ ái ố một đời, cho thấy rằng lão nhân gia đời này vất vả không ít. Lam Vong Cơ không biết nên mở lời thế nào, người này đối với huynh đệ mình ơn dưỡng dục cao hơn núi sâu hơn bể. Chỉ là bây giờ cả hai huynh đệ đều không được như Lam Khải Nhân mong muốn... Hồi lâu không thấy Lam Vong Cơ nói gì, Lam Khải Nhân mới lên tiếng:

   - Ngươi đi chuyến này trở về sớm hơn mọi lần. Chắc là chuyện của Hi Thần... ngươi... ngươi hẳn cũng đã biết...

   - Bẩm thúc phục, Vong Cơ đã biết.

   - Vong Cơ. Trước giờ ta có hai đồ đệ tâm đắc nhất, khiến cho ta tự hào. Hai người còn là cháu ruột của ta cùng chung máu mủ. Chỉ tiếc là cả hai đều chấp mê bất ngộ. Nhiều lúc suy nghĩ ta thấy mình cũng không phải khi ép buộc các ngươi như vậy. Bây giờ, các ngươi hạnh phúc ta cũng vui lòng.
   Ngưng một lát, Lam lão đăm chiêu nhìn Lam Vong Cơ rồi lắc đầu đau khổ nói:

   - Nhưng mà Hi Thần.... hắn lần này làm sai thật rồi.

   - Thúc phụ. Huynh trưởng,...
   Nghe ngữ điệu của Lam Khải Nhân như vậy, Lam Vong Cơ cảm thấy có gì đó không ổn, đang lên tiếng hỏi thì bị chặn lại:

   - Ngươi đi đi, ta bây giờ không quản, cũng không quản được nữa.
   Lam Khải Nhân, xua tay tỏ ý bảo Lam Vong Cơ rời khỏi. Nhìn người đã nuôi dạy mình bao năm như vậy, Lam Vong Cơ có chút đau lòng cũng thêm phần tự trách bản thân bấy lâu không quan tâm chăm sóc lão nhân gia. Trước kia vì Lam thị, vì huynh đệ mình dù có vất vả cực nhọc thế nào vị thúc phụ này cũng luôn đứng ra lo liệu chu toàn, không để Lam gia chịu đứng sau, không để hai huynh đệ phải chịu tủi nhục. Vậy mà giờ đây lại muốn buông bỏ bế quan tu luyện. Huynh đệ bọn họ đã làm người khổ quá nhiều rồi. Lam Vong Cơ muốn hỏi rốt cuộc Lam Hi Thần đã làm ra việc tai hại gì mà khiến thúc phụ bế quan tu luyện, không màng thế sự nhưng thái độ hiện tại của Lam Khải Nhân như vậy e rằng có hỏi cũng không được vì vậy mới chậm rãi nói nhiều hơn bình thường một câu.

   - Thúc phụ, người nên giữ gìn sức khỏe. Chuyện của huynh trưởng, người yên tâm con sẽ....

   - Đi đi.... Ta muốn tĩnh tâm.
   Không đợi Lam Vong Cơ nói hết Lam Khải Nhân mệt mỏi lên tiếng. Lam Vong Cơ không biết nói gì hơn đành quay lưng bước đi bên tai vẫn còn nghe được tiếng thở dài của Lam Khải Nhân.

...

   Cây ngọc lan trước hiên tỏa hương nhàn nhạt. Tiếng tiêu vang vọng, nghe qua thấy nhàn nhã thong dong làm tinh thần thư thái. Tuy nhiên, nếu tinh thông âm luật thì có thể nghe ra ẩn chứa chút bức bối, len lỏi sâu trong đó có hối tiếc cùng ân hận _ là khúc Thanh Tâm Phổ Thiện Chú. Trong sân, áo bào Kim Tinh Tuyết Lãng qua bao năm vẫn không nhạt màu, chu sa điểm trán khai mở trí tuệ, khóe môi chân mày khi xưa luôn có ý cười giờ đây chỉ lơ đễnh nhìn quanh. Khi tiếng tiêu dứt Lam Vong Cơ bước tới thi lễ:

   - Huynh trưởng.

   - Vong Cơ, đệ đã về rồi sao. Ta đang định dùng linh hạc gọi đệ trở về. Ngồi đi. Vô Tiện đâu?
   Lam Hi Thần không hổ danh làm người đứng đầu bảng xếp hạng công tử thế gia. Nụ cười giống như gió xuân ấm áp lay động lòng người, cử chỉ lời nói khiến cho người đối diện không thể tìm ra được sai xót. Lam Vong Cơ ngẫm nghĩ, một lát sau mới lên tiếng:

   - Ở Vân Mộng, Liên Hoa Ổ.
   Lam Hi Thần biết Ngụy Vô Tiện không đến tìm mình lúc này thì hiện đang ở Liên Hoa Ổ. Tuy nhiên, khi nghe thấy cái tên này lại trong thâm tâm lại cảm thấy khó chịu, bực dọc. Dù vậy cũng không thể hiện ra ngoài.

   - Vậy sao? Đệ trở về sớm như vậy hẳn là đã biết chuyện rồi.
   Lam Vong Cơ nhìn huynh trưởng của mình, lại hỏi:
  
    - Đây là... Liễm Phương Tôn?

    - Đúng vậy. A Dao, đệ ấy sống lại. Ta thực vui mừng, người mà tâm ta duyệt mới chính là đệ ấy. Tuy bây giờ đệ ấy không thể nói được, nhưng không sao. Ta vui... thực sự rất vui...

   - Huynh thực sự vui vẻ sao?
   Trong mắt Lam Hi Thần bây giờ chỉ có Kim Quang Dao. Trước đây y luôn cho rằng chỉ cần có người này bên cạnh là bản thân đã thấy thỏa mãn. Nhưng khi nghe câu hỏi của Lam Vong Cơ nụ cười trên mặt Lam Hi Thần chợt khựng lại. Tam đệ đá sống lại, vậy mà trong lòng vẫn cảm thấy trống rỗng? Giống như là bản thân đã làm mất gì đó rất quan trọng không có gì có thể bù vào được. Lam Hi Thần nhìn đệ đệ của mình hỏi:

   - Sao đệ lại hỏi vậy?

   - Không có gì? Chuyện Giang tông chủ...
   Giang Trừng, Giang Trừng lại là Giang Trừng. Tại sao cái tên này luôn xuất hiện quanh y. Hắn ta đã chết, hắn tu quỷ đạo, hắn hãm hại A Dao, tất cả đều do lỗi của hắn. Trong đầu Lam Hi Thần luôn luôn lặp lại những câu nói đó để huyễn hoặc bản thân nhưng tại sao vẫn luôn suy nghĩ về hắn? Tại sao cứ có người nhắc tới hắn là trong lòng lại bứt rứt không yên? Tại sao?

   - Là hắn tu ma đạo. Ta...ta đã giết hắn. _ Lam Hi Thần trả lời.

   - Thật như vậy? Giang tông chủ vốn rất ghét ma đạo.
   Lúc này đây, Lam Hi Thần chỉ muốn Lam Vong Cơ đừng hỏi thêm những câu hỏi liên quan đến kẻ đó. Y thật sự không muốn nghe thấy cái tên đó thêm một lần nào nữa.

   - Đúng vậy. Ghét thì sao? Cuối cùng hắn vẫn đi cầu độc mộc đấy thôi.

   - Liệu có ẩn tình gì chăng?
   Lam Vong Cơ vẫn kiên trì nói về chủ đề này.

   - Chuyện này chính mắt ta thấy được. Đệ không tin tưởng ta?

   - Không. Chỉ là...
   Không đợi Lam Vong Cơ nói hết Lam Hi Thần không kiên nhẫn mà lên tiếng:

   - Là do hắn sai. Hắn hại A Dao, lừa dối ta. Nếu có thể quay lại... nếu có thể quay lại... ta...ta vẫn sẽ làm vậy.
   Lam Hi Thần lần nữa khẳng định mà không nhận ra mình đã sớm lớn tiếng với Lam Vong Cơ. Y bây giờ thật sự rất tức giận. Về chuyện Giang Trừng, Lam Hi Thần không muốn nghe thêm bất cứ lời nào.

   - Huynh trưởng. Huynh....

   - Ngươi đừng nói nữa.
   Lời nói chưa ra khỏi miệng đã bị đánh gãy. Trước kia Lam Hi Thần luôn là người đoan phương, mẫu mực, là tấm gương để đệ tử Lam gia noi theo. Chưa bao giờ Lam Hi Thần lại có những hành động khiếm nhã như vậy. Lam Vong Cơ còn đang ngạc nhiên chưa kịp phản ứng thì Lam Hi Thần đã lên tiếng trước:

   - Chuyện ta làm ta không thẹn với lòng. Hai tháng nữa ta sẽ kết hôn với A Dao, nếu thích đệ có thể ở lại dự lễ chung vui. Nếu không đệ có thể tùy ý.

   - Huynh trưởng, Thanh Tâm Phổ Thiện Chú huynh thổi sai bảy nốt, chín nhịp huynh không phát hiện ra sao? Tâm huynh thế nào, hướng về ai chẳng lẽ chính huynh cũng không hiểu rõ?
   Lam Vong Cơ lắc đầu nói rồi ngự kiếm tới Liên Hoa Ổ bỏ lại Lam Hi Thần thất thần đứng đó. Một lát sau ngồi xụp xuống ghế hơi thở có chút bất ổn, vươn tay nắm lấy tay Kim Quang Dao cảm nhận hơi ấm quen thuộc mới dần dần bình tĩnh lại. Đã một tháng nay từ sau khi Giang Trừng rơi xuống Dạ Đài Nhai Lam Hi Thần không còn là Trạch Vu Quân như trước kia mà trở nên dễ mất bình tĩnh, dễ nổi nóng, luôn cảm thấy bất an, đến lúc nghỉ ngơi cũng không được yên ổn. Lam Hi Thần không hiểu được tại sao việc mình muốn làm đã thành công, vậy thì tại sao lại trở nên như vậy. Một tay đưa lên mặt Kim Quang Dao vuốt ve, mơn trớn thì thầm:

   - A Dao, A Dao... Ta tâm duyệt đệ, chỉ có mình đệ....một mình đệ...không có ai khác ngoài đệ.
   Đúng lúc đó có Lam Cảnh Nghi bước tới thông báo:

   - Tông chủ, Thanh Hà Nhiếp thị _ Nhiếp tông chủ cầu kiến.

...

..

.
  
  
  
  
  
   ---@@@---

  
   - Cửu Vĩ Xà là một loại dị xà trong truyền thuyết, hình thể to lớn, cơ thể có vảy giáp bao phủ, có chín cái đuôi, mỗi một đuôi đều có một cái lỗ nhỏ, có khả năng bắn ra vô số đạn không khí, nếu bị bắn trúng không chết cũng tàn phế.

   Truyền thuyết Cửu Vĩ Xà từng được ghi chép trong 《Tục Tử Bất Ngữ · Cửu Vĩ Xà》do Viên Mai triều Thanh viết: “Có kẻ tên Mao Bát 茅八, thời trẻ từng buôn giấy vào Giang Tây 江西. Núi sâu nhiều xưởng giấy, người trong xưởng lưu lại liền chốt cửa, dè chừng không nên đi nơi khác, rằng trong núi nhiều dị vật, không chỉ có hổ sói, một tối trăng rất sáng, Mao không ngủ được, muốn mở cửa ra ngoài ngắm trăng, co ro bốn lần, ỷ vào võ dũng vẫn còn có thể chịu đựng được, bèn mở cửa ra ngoài. Đi chưa được mấy chục bước, chợt thấy bầy khỉ mấy chục con, khóc lóc chạy đến, chọn một cây lớn leo lên, Mao cũng nhìn lén từ xa. Không bao lâu liền trông thấy một con rắn, từ trong rừng đi ra, cơ thể như cột vòm, hai mắt sáng quắc, bộ da đều như vẩy cá mà cứng, từ eo trở xuống có chín đuôi, kéo nhau mà đi, có tiếng như thiết giáp. Song đến dưới cây, nó bèn dựng đuôi, xoay tròn thành điệu múa. Mỗi đuôi có một lỗ nhỏ, bên trong lỗ tiết ra nước dãi như đạn bắn lên cây. Bên trong bầy khỉ, có con kêu gào rơi xuống đất, bụng nứt ra mà chết. Bèn từ từ ăn ba con khỉ, kéo đuôi mà đi. Mao sợ, quay về, tất nhiên là đêm tối không dám ra ngoài.
(Trích từ Sơn Hải Dị Thú Chí _ Tác giả Mao Đậu)

   - Khi mình để Ngụy Vô Tiện nhận hết tội lỗi về mình liệu có quá đáng? Dù sao thì cả Ngụy Vô Tiện, cả Giang Trừng đều không đáng phải chịu nhiều đau thương như vậy. Mà Ngụy Vô Tiện cũng không mong những chuyện kia xảy ra. Bạn nào không hài lòng về chi tiết này xin hãy bỏ qua cho mình.

   - Quả thực khi xem lại vẫn ngạc nhiên không hiểu tại sao mình có thể viết nhiều tới vậy. Ngày xưa học văn mà được như thế này có phải tốt không.

   - Khả năng còn hạn chế cần phải học hỏi thêm nhiều. Nếu có điều gì sai xót mong các bạn góp ý nhẹ nhàng.

   Trân trọng cảm ơn.
   ❤❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro