Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Đinh! Truyền phát đoạn ngắn "Tiền của bổn cung, hoàng thượng cút!"]

[Nàng, là đệ nhất sát thủ của thế kỷ 21, có một biệt hiệu kỳ quái “Yêu nghiệt”! Khiến cho người ta sợ hãi kêu than không phải vì kỹ xảo giết người của nàng, mà là dù bất cứ nơi nào, nàng cũng có thể ra tay, và đều có thể tìm được cách đi ra an toàn, còn có thể thoải mái không hề bị tình nghi, đường đường chính chính về nước. Thậm chí, cho tới bây giờ nàng cũng chưa bao giờ cần đến sự hỗ trợ của công nghệ cao, tất cả những thứ nàng dùng đều là vũ khí lạnh!

Chưa từng có ai dám khiêu chiến với nàng, nếu không, nàng sẽ cho người đó biết, sức mạnh thật sự của nàng có thể đạt đến mức nào, tốc độ phóng vũ khí lạnh còn nhanh hơn tốc độ đạn bay! Sự tồn tại của nàng, giống như một sát thủ của thần giới! Tính cách quỷ dị, chỉ chú ý đến tiền, chỉ cần ra giá cao, thì dù nhiệm vụ nguy hiểm thế nào nàng cũng nhận!]

Hoàng Phủ Hoài Hàn và Hoàng Phủ Dạ đột nhiên thấy hơi lành lạnh. Cái này là đâng miêu tả ai ấy nhỉ? Có lẽ không phải người bọn họ đang nghĩ đâu ha ?

[Đương nhiên, nàng còn có một đặc điểm khiến người ta không nói được lời nào, đó là… keo kiệt!]

[......“Yêu vật! Tôi mà lại đi quẹt vé hai lần! A a a a….” Nàng thực sự muốn điên mất, đây là một sự thất bại mãi mãi không thể xoá nhoà trong đời nàng!

Một chiếc gối đập thẳng xuống người nàng, một tiếng hét giận dữ vang lên: “Ngủ ngay cho ông!”

“Yêu vật, tôi có một linh cảm xấu, tôi cứ cảm giác nếu tôi ngủ rồi sẽ không tỉnh dậy nữa.” Nàng cúi đầu, than thở.

“Hả? Vì sao?” Lời nói này thực sự đã doạ yêu vật sợ hãi, cô ngóc đầu dậy, rất khó hiểu nhìn nàng.

“Hu hu, vì hôm nay tôi quẹt vé hai lần!” lại khóc ầm lên.

“**! Ông nói cho mà biết nhé, còn kêu nữa thì đi chết luôn đi cho ông!” Yêu vật trở mình, không thèm phản ứng với cái đồ thần kinh kia nữa.

“Yêu vật, yêu vật…” Kêu mãi cũng không có ai trả lời, nàng đành quay người nằm ngủ, trong mơ vẫn còn nói thầm, sao mình lại đi quẹt vé hai lần cơ chứ…

***
Vừa tỉnh giấc, chợt nàngc ám giác toàn thân vô cùng đau đớn, nàng cắn chặt răng, đôi mắt phượng khẽ hé mở, mắt cũng lạnh đi, sao lại thế này? Chẳng lẽ yêu vật thừa lúc nửa đêm đánh lén mình sao?]

[Một nha hoàn ngồi bên cạnh người nàng oà lên khóc: “Nương nương, rốt cuộc người cũng tỉnh rồi, làm nô tỳ sợ chết mất! Vừa tiến cung ngày đầu tiên đã có chuyện này, nếu người có mệnh hệ gì, thì nô tỳ biết ăn nói thế nào với phu nhân đã khuất đây!”

Gì thế này? Suy nghĩ của nàng hơi hỗn loạn. Nàng đưa mắt nhìn một vòng quanh phòng, bài trí theo phong cách cổ xưa, chiếc giường khung thép cũng biến thành giường gỗ, mép giường còn có tấm màn màu hồng nhạt. Nha hoàn bên cạnh còn đang ngoạc mồm khóc, ồn ào khiến tâm trí nàng càng thêm loạn!

Im ngay!” Nàng quát to… Đây… không phải là thứ mà người ta gọi là xuyên qua trong truyền thuyết đấy chứ? Quẹt vé hai lần mà xuyên qua được sao? Đùa à?! “Nói cho ta biết, đây là đâu? Ngươi là ai? Ta là ai? Nếu nói dối một câu, thì coi chừng mạng của ngươi!”

Giọng nói sắc nhọn như muốn đâm vào người nha hoàn kia, khiến cô bất giác run rẩy, cảm thấy tiểu thư có gì đó khác khác! Nhưng cô cũng không kịp nghi ngờ vì sao nàng lại quên chuyện lúc trước, chỉ vội vàng nói: “Nương nương, người là Lục tiểu thư nhà Thừa tường, là con của thiếp, hôm nay vừa tiến cung, nhưng lại không cẩn thận va chạm với Hoàng hậu, nàng liền sai người đánh nương nương thành thế này!”

Va chạm Hoàng hậu?” Nàng nhướng mày, đã xuyên qua, lại còn ở Hoàng cung? Đúng là xui tận mạng!

“Va chạm cái gì chứ, rõ ràng là tâm địa xấu xa, chỉ vì Hoàng thượng tán thưởng người một câu, nên nàng mới ghen tị! Nương nương, người phải để ý, các nàng chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cho người đâu!” tiểu nha đầu có vẻ hơi lo lắng.

Nàng hừ lạnh một tiếng, không buông tha cho nàng sao? Nàng làm sao có thể buông tha cho mấy ả đó?!

Nhưng mà, trong đầu như có ánh chớp loé qua, nàng nhớ tới một chuyện vô cùng chua xót! Nàng xuyên không, vậy thì… vậy thì… số tiền nàng để trong ngân hàng phải làm sao bây giờ?! Tiền… tiền… tiền… nàng trợn trắng mắt, tiếp tục hôn mê!]

Câm nín.
Chỉ có thể câm nín.
Không biết nên nói gì với cảnh này.
Ai không biết khoé miệng giật giật cố nén cười.
Ai biết thì vẻ mặt như gặp quỷ, mặt như cái bảng pha màu,khoé miệng co rút kịch liệt, lặng lẽ quay đầu nhìn Nam Cung Cẩm*.
"Nhìn cái gì mà nhìn!"-Cô trừng bọn họ-" Từ nãy đến giờ nhân sĩ xuyên không còn ít hay sao mà nhìn?
Bách Lý Kinh Hồng khẽ xoa tóc nàng:"Không sao, dù nàng là ai cũng không quan trọng, dù sao người duy nhất ta yêu cũng chỉ có Cẩm Nhi nàng mà thôi!"
Tuy rằng chẳng ai nhìn ra được cảm xúc gì từ khuôn mặt lạnh như hàn băng kia, nhưng ngoại trừ Nam Cung Cẩm còn đang tươi cười tận hưởng lời âu hiếm hiếm hoi của Bách Lý Kinh Hồng, những người còn lại tự dưng có ảo giác bản thân đang phát ra quang mang chói loà chiếu sáng vạn dặm hồng trần, cổ họng nghèn nghẹn như bị vướng thứ gì, nhổ không ra mà nuốt cũng không trôi nổi. Khó chịu, cực kỳ,  cực kỳ khó chịu.

___________________________
Ha ha ha hôm nay ngoi lên phát cẩu lương "nhẹ" cho mọi người đây!

*Nữ chính ban đầu tên Tô Cẩm Bình, nhưng sau này trở về thân phận thực thì đổi tên thành Nam Cung Cẩm.
Bộ truyện này rất hợp cho những bạn thích nữ cường, bộ này vừa hài vừa lâm ly bi đát, nội dung theo mình thì rất ổn.
Mình thích nhất ba bộ nữ cường: Tiền của bôn cung hoàng thượng cút!, Đế vương sủng ái (truyện chữ), Hệ thông livestresm của nữ đế (truyện chữ, đang ra truyện tranh) và đều là xuyên không.
Mọi người có thể đọc thử.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro