Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Đinh! Truyền phát đoạn ngắn "Bạo quân"]

[Vương gia…” Thị nữ muốn nói lại thôi, do dự lên tiếng, “Đã ba ngày liền, Vương gia đều không ăn không uống, thân mình sẽ không chịu được a…”

Chử Thiệu Lăng cười khẽ: “Hiện giờ là lúc bị giam lỏng, không ăn không uống thì làm sao? Để xuống đi.”

Thị nữ biết nhiều lời vô ích, Đại hoàng tử Tần vương đã từng phong quang vô hạn, trên triều lại bị tuyên cáo mưu nghịch, nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, Tần vương không thể nào biện giải, từ ngày đó Tần vương bị giam lỏng, hoàng đế cũng không hỏi qua một câu.

Thị nữ nối đuôi nhau lui ra, Chử Thiệu Lăng im lặng một lát sau cầm lấy một khối điểm tâm trên bàn, bóp nát sau lấy ra một phong thư ở bên trong.

Chử Thiệu Lăng chậm rãi nhìn, tùy tay đem thư giấy ném vào chậu than.

Phó Kinh Luân bọn họ đang liên hợp nhân thủ chuẩn bị cứu hắn ra.

Tuy nói bởi vì chuyện tàng tư long bào mà khiến Chử Thiệu Lăng bị giảm lỏng tại trong phủ, nhưng nhân mạch Chử Thiệu Lăng nhiều năm hoạt động vẫn còn, uy vọng của hắn trong triều vẫn còn, cái chết thân sĩ của hắn vẫn còn đó, bách túc chi trùng tử nhi bất cương, Chử Thiệu Lăng kinh thương nhiều năm, đương nhiên sẽ không vì trận đả kích này mà không gượng dậy nổi.

Hiện giờ tình huống đối hắn rất bất lợi, thư nói rõ ràng, Phó Kinh Luân bọn họ mưu tính một hồi làm phản, mặc kệ chuyện long bào là thật hay là giả, Chử Thiệu Lăng hiện giờ không tẩy được tội danh mưu nghịch, nếu tẩy không được, nhóm mưu sĩ chỉ có thể đem lần mưu nghịch này thật sự tiến hành, Chử Thiệu Lặng hiểu được, đây cũng là phương pháp duy nhất giữ lại mạng cho hắn.

Mưu sĩ của Chử Thiệu Lăng đều vì hắn mà chết, dưới tình huống như vậy vẫn còn vì hắn mà giãy dụa, Chử Thiệu Lăng trong lòng có một tia vui mừng.

Chử Thiệu Lăng đứng dậy đi đến thư phòng, đề bút viết một phong thư, đem thôn trang mấy năm nay hắn lén lút mua, vàng bạc tiền tài hắn từng tí một tích góp đều liệt kê, dựa theo công lao của những người bên cạnh nhiều năm qua nhất nhất phân công, cuối cùng nghiêm lệnh nhóm mưu sĩ, đều không thể lại vì hắn chịu chết.

Chử Thiệu Lăng không có con nối dõi, Vương phi năm ngoái cũng tạ thế, hiện giờ công đạo tốt những người đi theo chính mình, thật là vô ưu vô lự.

Chử Thiệu Lăng ngòi bút không ngừng: “chư vị phụ giúp Thiệu Lăng rất nhiều, ta đều nhớ ở trong lòng, từ nay về sau núi cao sông dài, chư quân từng người bảo trọng.”

Lần này Chử Thiệu Lăng cũng không để thư giấu vào trong tro để truyền ra, mà là trực tiếp đem tín hàm sai người quang minh chính đại đưa đi ra công bố với mọi người, chuyện cho tới mức này, Chử Thiệu Lăng còn sợ cái gì.

Lấy thực lực bộ hạ của Chử Thiệu Lăng, thay đổi triều đại không phải là chuyện không thể, chính là lần này, hắn lại không muốn đấu.

Nếu lần này là do Chân gia hoặc Trần vương hại hắn, Chử Thiệu Lăng tuyệt sẽ không bỏ qua nhận mệnh như thế này, nhưng lần này người hại hắn, lại là huynh đệ cùng huyết thống của Chử Thiệu Lăng, Chử Thiệu Dương......]

Màn ảnh vừa kết thúc, Thái hậu vừa tức giận đến thở hổn hển, một tay ôm ngực, run run chỉ vào Chử Thiệu Dương:"Phản, phản rồi, làm sao ngươi có thể làm thế?! Đó là...là....."
Tôn mama vội vàng đỡ lấy Thái hậu, không ngừng nhắc nàng bình tĩnh, lo sợ nàng quá tức giận mà thương đến thân thể.
Chử Thiệu Dương tuy rằng bối rối nhưng lại không thể thốt ra bất kì lời bào chữa dối trá nào. Hắn hiểu rõ bản thân mình, nếu là hắn, hắn thực sự có thể làm ra loại chuyện thí huynh đoạt vị này, kể cả đó có là huynh trưởng ruột thịt của hắn đi chăng nữa.
Hoàng đế xưa nay vốn đa nghi lại luôn đề phòng 2 người con của Nguyên hậu, thấy tình thế thành ra thế này đương nhiên không giúp đỡ bên nào, thậm chí còn đang âm thầm suy tính xem nên làm thế nào để mượn việc này loại bỏ hẳn 2 đứa con trai nhằm kê cao gối ngủ.
Đối mặt với ánh mắt lo lắng của Vệ Kích, Chử Thiệu Lăng chỉ yên lặng nắm tay hắn, dùng ánh mắt tỏ ra bản thân vẫn ổn. Chuyện đã qua một lần, bây giờ nhắc lại thì ra cũng không còn đau như hắn vẫn tưởng. Nhưng nếu Chử Thiệu Lăng không ngầm thì tiếp sau chính là cái chết của hắn ở kiếp trước, và cả...Vệ Kích.

[.......Đây chính là đệ đệ hắn đau từ nhỏ đến lớn, hắn luyến tiếc nhượng hắn ăn một chút khổ, chịu một chút tội, cái gì dơ bẩn âm u cũng đều là Chử Thiệu Lăng chính mình đi làm, Chử Thiệu Lăng cũng không đồng ý cho Chử Thiệu Dương sờ chạm này nọ, sợ bẩn tay hắn.

Chử Thiệu Lăng thở dài một hơi, trước khi Lăng hoàng hậu chết, Chử Thiệu Lăng từng ở trước mặt hoàng hậu thề, đáp ứng Lăng hoàng hậu, cả đời đối lão Tứ hảo, bảo vệ hắn đau hắn cả đời, không để hắn lây dính một chút hắc ám nào của hoàng gia, bình an vui vẻ lớn lên.

Bây giờ lại khiến cho đệ đệ mà hắn suýt chết bảo hộ lớn lên đến chất vấn, vì cái gì không chịu cho hắn quyền lợi........]

Quyền lợi thực sự quan trọng đến thế sao? Đến mức khiến người ta sẵn sàng đâm sau lưng người đã cả đời liều chết vì mình?
Thái hậu ôm Chử Thiệu Lăng khóc không thành tiếng. Nàng khóc cho chính nàng, cho người cháu gái số khổ của nàng, cho đứa cháu trai mà nàng đau còn hơn con đẻ. 

[......Chử Thiệu Lăng nhìn cấm vệ vây quanh bọn họ chật như nêm cối, than nhẹ, vẫn là đáng tiếc, Chử Thiệu Lăng quay đầu nhìn về phía Vệ Kích, trong lòng có chút không đành lòng, hắn chỉ là một thị vệ nhỏ nhoi, nguyên bản có thể không chết. Hiện giờ nhiều lời vô ích, cấm vệ khẩn trương phòng bị, dao nhỏ trong tay lóe ánh sáng u ám, Chử Thiệu Lăng cười khẽ, khuôn mặt tinh xảo mang theo một tia kiêu căng, điều này cũng không tồi, cùng với tự sát, cùng Vệ Kích chết tại dưới tay một đám cấm vệ xem như là khoái ý, Chử Thiệu Lăng rút đao ra đến, hai người, hai thanh đao, đối với ba nghìn tinh binh trước mặt, vừa có vẻ buồn cười lại hùng tráng!

Chử Thiệu Lăng cùng Vệ Kích cùng lao đến bên trong đội ngũ cấm vệ, một mảnh chém giết.

Cấm vệ kiêng kị Chử Thiệu Lăng nhưng sẽ không cố kị Vệ Kích, không đến nửa khắc, Vệ Kích đã bị thương đến chỗ yếu hại, trên người hắn vốn đã mang theo vô số vết thương, mắt thấy rốt cuộc không chống đỡ được, Vệ Kích hoảng hốt quay đầu lại liếc nhìn Chử Thiệu Lăng, Chử Thiệu Lăng trên người cũng có vết thương, một cái cấm vệ vung đao muốn chém, Vệ Kích nguyên bản đã là đèn sắp cạn dầu, trong thân thể đột nhiên dâng lên một cỗ tâm huyết, thả người nhảy đến trước mặt Chử Thiệu Lăng, vì hắn chắn một đao cuối cùng.

Đã đến hoàn cảnh này, cấm quân cũng không còn tiến lên, chính là cách một trượng làm thành một vòng đem hai người vây quanh.

Vệ Kích cả người đẫm máu, chính là liều mạng một hơi chống đỡ được đến hiện tại, giờ phút này dĩ nhiên không thể tiếp tục duy trì, Vệ Kích đưa tay chậm rãi rút ra trường đao ở ngực, phun ra một ngụm máu tươi, Chử Thiệu Lăng thanh âm ách: “Vệ Kích…”

Vệ Kích nửa quỳ trước mặt Chử Thiệu Lăng, nghe vậy nghiêng đầu đến xem Chử Thiệu Lăng, suy yếu mỉm cười, hắn đã không còn thấy rõ sự vật trước mắt, ý thức từ từ mơ hồ, thanh âm tiếng được tiếng mất lẩm bẩm: “Vương gia… mười năm trước, ta theo cha vào cung, tại trong Bích Đào uyển gặp được Vương gia…”

Một năm kia Lăng hoàng hậu còn chưa tạ thế, Tử Quân Hầu phủ thế lực vẫn còn, Chử Thiệu Lăng vẫn là hoàng tử được nhận hết vinh sủng, nhất cử nhất động đều là tôn quý.

Trong Bích Đào uyển, dưới tàng cây hoa đào, hoa rơi phiêu loạn, Chử Thiệu Lăng một thân hoa phục nhướng mày mỉm cười, khuynh quốc khuynh thành.

Chính là một thoáng kinh hồng thoáng nhìn kia, liền vĩnh viễn khắc sâu vào đầu Vệ Kích, không bao giờ quên được.............
............Chử Thiệu Lăng bình tĩnh hồi lâu, tâm tình vốn đạm bạc đột nhiên nhói đau, ngày hôm nay đi đến bước này hắn không có chút nào hối hận, chính là tiếc nuối, vì sao hôm nay mới biết được điều đó, vì sao hôm nay mới biết được có một người bên cạnh mình tên là Vệ Kích, nếu là có thể biết sớm một ngày, nếu là có thể trở lại một lần nữa, hắn tất nhiên….

Chử Thiệu Lăng trên mặt không động, cấm lấy trường đao trong tay Vệ Kích lảo đảo đứng lên, Chử Thiệu Lăng huy đao một chút, cấm vệ đều liên tiếp lui về phía sau, Chử Thiệu Lăng khinh miệt mỉm cười, xoay người ôm lấy xác Vệ Kích bước về phía vách núi, thả người nhảy xuống!

Đoạn trường nhai cao hơn ba ngàn thước, xác hai người đều ở cùng một chỗ….]

Đã có người không nhịn được mà khóc nấc lên.
Có người cuối cùng cũng hiểu vì cái gì Chử Thiệu Lăng lại ưu ái Vệ Kích đến thế. Khi ngươi sa xuống vũng bùn, liệu có mấy người nguyện ý đưa tay kéo ngươi lên, sẵn sàng nhảy xuống bùn đen cùng ngươi cơ chứ?
Chử Thiệu Lăng trực tiếp ôm Vệ Kích vào lòng, thì thầm bên tai hắn:" Vệ Kích, cảm tạ ngươi, cảm ta ngươi đã xuất hiện trong cuộc đời của ta. Nếu không có ngươi, ta..."
"Sẽ không đâu"- Vệ Kích ngắt lời- "Thần đương nhiên sẽ luôn bên cạnh điện hạ!!"

Đời này có ngươi, không hối không tiếc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro