Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ Sơn Ôn Thị

-Trương Di, cha ta đâu?

-Đại tiểu thư, tông chủ ở thư phòng.

Bé gái hơi mím môi, sau cùng lộ ra nụ cười có phần miễn cưỡng

-Cha lại bận công việc nha

Trương Di thấy vậy không đành lòng vỗ nhẹ bả vai nàng.

-Đã muộn, để nô tỳ nấu cho tiểu thư một bát mì trường thọ nhé.

-Được, mì trường thọ của Trương Di là ngon nhất, Hân Nghiên rất thích!

Bé gái cười tươi vui vẻ, Trương Di ánh mắt càng thêm ôn nhu nói nàng chờ một lúc rồi ra khỏi phòng.

Cánh cửa khép lại, nụ cười trên gương mặt nàng nháy mắt biến mất. Hân Nghiên nằm xuống giường, cuộn tròn người lại, ánh mắt không giấu được mất mát cùng thương tâm.

Nàng là Ôn Hân Nghiên, là Kỳ Sơn Ôn Thị tông chủ Ôn Nhược Hàn nữ nhi.

Ngày hôm nay Ôn thị như bao ngày không có gì khác biệt, thực ra lại là nàng sinh thần.

Đại huynh cùng nhị huynh sinh thần đều thật lớn, nhiều người tới chúc, nhưng nàng không có. Nàng không biết chính mình làm sai chỗ nào để cha chán ghét nàng như vậy.

Từ khi sinh ra, số lần nàng gặp cha rất ít ỏi, nàng nhớ cha lắm, muốn đi gặp nhưng lần nào cha cũng thờ ơ không nhìn nàng.

Càng nghĩ càng tủi thân, Ôn Hân Nghiên lặng lẽ lau nước mắt. Nàng còn có Trương Di!

Trương Di là thị nữ của nàng, chăm lo cho nàng từ nhỏ, hàng năm cũng chỉ có Trương Di nhớ tới nàng sinh thần, nấu cho nàng mì trường thọ, còn có nho nhỏ quà tặng.

-Trương Di sao đi lâu vậy?

Ôn Hân Nghiên lo lắng bước xuống giường, nàng từ khi trời tối luôn thấy bất an.

-Trương Di ở đâu rồi?

Phòng của nàng ở gần trung tâm Ôn thị, dẫu sao nàng cũng là nữ nhi của gia chủ Ôn gia, về ăn mặc ở hắn sẽ không bạc đãi nàng.

Nàng đi tới nhà bếp, nhà bếp nhỏ trong tiểu viện không có bóng dáng Trương Di, Ôn Hân Nghiên càng cảm thấy lo lắng, luống cuống đi tìm khắp các phòng.

Gọi tiểu viện nhưng thật sự không nhỏ, một đứa bé như nàng tìm càng tốn sức, tới khi mồ hôi đầy đầu cũng không thấy Trương Di nơi nào.

Nàng vội vã chạy ra ngoài tìm, khi đi gần tới nhà bếp chính, nàng nghe thấy tiếng của nhị huynh. Không biết sao nàng tâm nháy mắt trùng xuống.

Hít sâu một hơi, Ôn Hân Nghiên bước tới. Cảnh tượng trước mắt làm nàng toàn thân máu đều đọng lại, đầu óc trống rỗng.

Trương Di....Trương Di của nàng!

-Trương Di!!

-Hở?_Ôn Triều theo tiếng quay đầu lại.

-A, ta còn tưởng ai, đúng là không biết phép tắc, kêu gào cái gì?!

Ôn Hân Nghiên không để ý tới hắn, nàng nhìn Trương Di nằm bất động, cả người ướt đẫm, chén mì trường thọ còn nóng hổi văng đầy trên đất.

-Trương Di!

Nàng chạy tới lay Trương Di, thân thể Trương Di lạnh lẽo, không có phản ứng, giọng nói ngả ngớn của Ôn Triều lại vang lên.

-Thị nữ này là của ngươi? Hừ! Đúng là chủ nào tớ nấy, làm tiểu thiếp của bản thiếu gia không chịu, một mực phản kháng.

-Bản thiếu gia chỉ cho ngâm nước một lúc, vậy mà đã không còn thở, đúng là nhàm chán.

Ôn Hân Nghiên cắn chặt răng, hốc mắt đỏ bừng ôm lấy Trương Di. Ôn Triều thấy nàng như vậy cũng mất hứng thú, cười lạnh một tiếng rồi rời đi.

Trời mùa đông, tuyết rơi rất lạnh nhưng Ôn Hân Nghiên lại như không có cảm giác, nàng trầm mặc ngồi dưới đất ôm lấy Trương Di nhỏ giọng nức nở.

Qua một lúc nàng đứng dậy, bối rối không biết nên làm sao mang Trương Di đi, nàng mới bảy tuổi, không thể mang một người trưởng thành đi được.
Lúc này bóng người luôn im lặng đứng phía sau bước tới.

-Đại tiểu thư cần giúp đỡ sao?

-Ngươi là....Ôn Trục Lưu?

Hắn gật đầu.

Ôn Hân Nghi cắn nhẹ môi, nàng biết đây là hộ vệ của nhị huynh, nhưng là....
Nhìn Trương Di, nàng đối Ôn Trục Lưu khẽ gật đầu.

-Nhờ ngươi.

Nhờ Ôn Trục Lưu giúp đỡ, nàng đã chọn được một nơi rất xinh đẹp để chôn cất Trương Di. Khẽ nói lời cảm ơn, nàng không trở về mà tới thư phòng.

Ôn Trục Lưu ánh mắt đi theo bóng lưng nho nhỏ của nàng, hắn khi nãy bị nàng hấp dẫn, cơ thể mỏng manh, giống như chỉ cần hắn chạm một chút là sẽ vỡ tan, đôi mắt như con nai nhỏ sợ sệt. Toàn thân đều run rẩy, trông phi thường đáng yêu. Nhưng ở Ôn gia, thứ vô dụng nhất là những người mỏng manh như nàng.

Hắn cũng không biết rõ hắn vì cái gì muốn giúp nàng, do dự một lúc rồi cũng trở lại. Đại tiểu thư yếu đuối quả nhiên đã rất nhanh làm hắn mất hứng thú, nhưng hắn vẫn giúp.

Thu lại tầm mắt, Ôn Trục Lưu trở lại bên người Ôn Triều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#madaotosu