Nội Môn Đại Bỉ (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoạn Phi ngưng thần, đối mặt ngoại môn đệ nhất nhân, hắn không thể không lấy ra toàn bộ thực lực. Trường kiếm trong tay khẽ động, Đoạn Phi thân mình hóa thành một đạo ánh sáng, vọt tới.

Thượng Quan Lưu Vân lại bất động như núi, phi thường trầm ổn cầm trong tay trường thương màu tím. Đột nhiên, hắn cau mày lại, thân mình chợt lui ba trượng, trong nháy mắt biến mất tại chỗ.

Ở chỗ hắn đứng ban nãy, đột nhiên xuất hiện mấy đạo kiếm mang, đem mặt đất chém thành mảnh vụn.

Vụt!

Đoạn Phi thân mình xuất hiện ở trước mặt Thượng Quan Lưu Vân, kiếm khí như hải, gào thét mà tới.

Kiếm của hắn giống như linh dương húc sừng, không có dấu vết mà tìm, ngay cả thanh âm đều vô cùng nhỏ, làm người khó lòng phòng bị. Đối mặt kiếm khách khủng bố như vậy, Thượng Quan Lưu Vân cũng ra thương.

Đơn giản đâm thẳng 1 cái, không có hoa lệ, lại như một tuyệt thế bá vương ra sức một kích, trong nháy mắt, mọi thứ trong thiên địa phảng phất đều biến mất, chỉ dư lại một thương này.

Thương ra như long!

Màu tím trường thương phảng phất hóa thành một cự long giương nanh múa vuốt, gào thét mà tới, đem những kiếm mang quỷ dị sắc bén toàn bộ tách ra, hơn nữa khí thế không giảm đánh về phía Đoạn Phi.

Răng rắc!

Trong không khí phát ra tiếng nứt vỡ, mênh mông linh lực như bẻ gãy cành khô vọt tới trước mặt Đoạn Phi, lập tức xuyên thủng hắn.

"A!" Trên khán đài, tất cả đệ tử một trận kinh hô, chẳng lẽ cứ như vậy kết thúc?

Phảng phất đáp lại câu hỏi của bọn họ, Đoạn Phi bị đâm trúng dần dần biến đạm, phiêu tán ra, cuối cùng biến mất vô tung vô ảnh.

"Tàn ảnh!" Lâm Hiên lẩm bẩm nói: "Lợi dụng tốc độ của bản thân, lại phối hợp linh lực, lưu lại tàn ảnh, chân thân lại ẩn tàng. Quả nhiên là thủ đoạn cao cường!"

Ánh mắt hắn như điện, nhanh chóng quét về phía lôi đài, cuối cùng cũng phát hiện thân ảnh Đoạn Phi.

"Cái tên này, tốc độ thật nhanh!" Lâm Hiên tán thưởng một tiếng.

Thượng Quan Lưu Vân tự nhiên cũng phát hiện thân ảnh Đoạn Phi, trường thương của hắn khẽ động, lại lần nữa xuyên ra.

Phốc phốc phốc!

Thượng Quan Lưu Vân mỗi lần ra một thương, đều sẽ đâm thủng một cái Đoạn Phi, nhưng tất cả đều là tàn ảnh mà thôi, đám tàn ảnh của Đoạn Phi bị đâm thủng, sau đó biến mất, đến cuối cùng, trên lôi đài, nơi nơi đều là thân ảnh của Đoạn Phi cùng Thượng Quan Lưu Vân trường thương.

Trên khán đài đệ tử đều là vẻ mặt khẩn trương nhìn, sợ bỏ lỡ bất cứ chi tiết nào, loại khủng bố tốc độ này đã vượt quá tưởng tượng của bọn họ.

Kim sắc khán đài, mấy cái trưởng lão đều là cười ha ha: "Đám tiểu tử này thật sự không tồi, tiềm lực vô hạn a!"

Trên lôi đài, Thượng Quan Lưu Vân cầm thương mà đứng, giống như thần ma, ánh mắt hắn nhanh chóng quét về phía bốn phía. Đột nhiên, thân mình hắn uốn một cái, màu tím trường thương hóa thành một đạo hàn mang, đâm về phía bên phải đằng sau.

Keng! Keng!

Một bóng người bị đâm bay ra, Đoạn Phi có chút chật vật lui về phía sau, trên mặt có một tia kinh ngạc.

"Trò chơi kết thúc!" Thượng Quan Lưu Vân trầm giọng nói.

Trên người của 2 người đột nhiên bộc phát ra mãnh liệt khí tức, hùng hậu linh lực giống như hai ngọn lửa cháy bùng lên, không ngừng lập loè.

Keng keng keng!

Đoạn Phi trường kiếm như ảo ảnh, vô số đạo kiếm quang tùy ý xuất ra, giống như hàng vạn bạch vũ, trải rộng toàn bộ không gian.

Nhưng mà, hùng hậu linh lực màu tím của Thượng Quan Lưu Vân ngưng tụ ở mũi thương , phảng phất hình thành một cái vô hình lốc xoáy, đem tất cả bạch vũ đều hút lại.

"Toàn Thương Thức!"

Thượng Quan Lưu Vân khẽ quát một tiếng, đầu mũi màu tím trường thương, hùng hậu linh lực điên cuồng xoay tròn, phối hợp sắc bén lưỡi thương, không ngừng đè ép không khí xung quanh.

Bốn phía không khí phảng phất đều bị ép biến hình, Đoạn Phi đột nhiên cảm thấy thân mình giống như đang ở trong bùn lầy, đắc ý tốc độ cũng chậm lại.

"Đây là cái gì?" Trong lòng hắn kinh hãi, không thể không triển khai toàn lực phá vây.

Trên khán đài, chúng đệ tử chỉ thấy Thượng Quan Lưu Vân một thương liền chấn khai kiếm mang, tức khắc kinh hô lên.

"Thương pháp này......" Lâm Hiên nhíu mày.

"Người này kinh người a!" Trên kim sắc khán đài, Lý trưởng lão lại lần nữa tán thưởng: "Thế nhưng có thể đem linh lực vận dụng đến mức độ như vậy, thậm chí sinh ra xoáy lực, người này thiên phú trăm năm khó gặp a!"

Đoạn Phi quỷ mị thân pháp nhanh chóng mất đi tác dụng, tức khắc rơi vào hoàn cảnh xấu.

Hai người đánh cận chiến, tử mang tận trời, kiếm khí tung hoành. Nhưng Đoạn Phi mất đi tốc độ, liền giống như chim mất đi cánh, khó có thể phát huy ra toàn bộ thực lực.

"Kinh Phong Nhất Kiếm!"

Đoạn Phi nhất kiếm đâm ra, thân mình chậm chạp trở nên linh hoạt một ít, kiếm mũi kiếm, hiện ra thân ảnh thân ảnh của 1 con Bạch Vũ Điểu.

"Kiếm thế! Lại là kiếm thế! Không hổ là Ngoại Môn Tứ Kiệt, ngoại trừ tốc độ biến thái, vậy mà còn lĩnh ngộ kiếm thế!"

Thượng Quan ánh mắt lập lòe, trong tay trường thương hóa thành giao long, đánh về phía bạch điểu, nhất thời toàn bộ lôi đài phát ra kịch liệt va chạm.

Oanh!

Kinh thiên chấn động qua đi, hai người lại lần nữa tách ra, nguyên bản chỗ giao chiến, xuất hiện một vết rách hình chữ nhật, gần như đem toàn bộ lôi đài chém thành bốn mảnh.

Đoạn Phi liên tiếp lui vài chục bước mới đứng vững thân mình, hắn xoa vết máu nơi khóe miệng, có chút hoảng sợ nhìn đối diện Thượng Quan Lưu Vân.

Chỉ thấy Thượng Quan Lưu Vân cầm thương mà đứng, trên người hỏa diễm bốc lên, hơi thở không có một tia hỗn loạn.

"Ta nhận thua!" Đoạn Phi thu hồi trường kiếm, thân pháp của hắn bị khắc chế, lại đánh tiếp cũng là phí công, không bằng giữ lại thực lực chuẩn bị cửa thứ ba.

Thượng Quan Lưu Vân thu hồi trường thương, đối với Đoạn Phi ôm quyền, sau đó bước xuống lôi đài.

"Thượng Quan Lưu Vân thắng!" Trọng tài hô to lên.

"Thượng Quan Lưu Vân quá lợi hại, tốc độ biến thái của Đoạn Phi đều bị khắc chế, hơn nữa hắn hình như còn không toàn lực ra tay."


........................

Thời gian cứ thế trôi qua, cuối cùng cũng đến trận chung kết mà mọi người mong chờ nhất. Trận đầu tiên là giữa Raiden Shogun với Thượng Quan Lưu Vân.

Hai người cách xa nhau mười mấy trượng, xa xa đối lập.

Ngón tay Thượng Quan Lưu Vân gảy nhẹ nhẫn, một trường thương màu tím xuất hiện ở trong tay, tức khắc cả người khí thế trở nên khác lạ. Từ ban đầu trầm ổn nội liễm, trở nên nhuệ không thể khinh, linh lực bộc phát phảng phất muốn đâm thủng thương khung.

Raiden Shogun đứng im bất động như núi, một đôi mắt lạnh lùng nhìn Thượng Quan Lưu Vân. Nàng không có bất cứ một hành động gì nhưng không khí xung quanh dần dần trở nên áp lực, trên người nàng tỏa ra khí thế như của 1 bậc đế vương. Làm người khác không thể nhìn thẳng trực diện, chỉ có thể cúi đầu xưng thần.

"Raiden Shogu, ngươi là đối thủ đáng để ta xuất ra toàn lực." Thượng Quan Lưu Vân nói: "Ngươi thấy ba chiêu phân ra thắng bại thế nào?"

"Ta không có ý kiến, dù sao đây cũng chỉ là một trận đấu bình thường thôi." Shogun bình thản nói.

Nàng vừa dứt lời, đối diện Thượng Quan Lưu Vân đột nhiên khẽ quát một tiếng, trên người hơi thở đột nhiên bùng nổ, phát ra kinh thiên chiến ý.

Tựa như một thanh thần thương, muốn xé rách thương khung. Thượng Quan Lưu Vân khí thế không ngừng tăng lên, tử khí quay cuồng, giống như Ma Vương xuất thế.

Lúc này khí tràng của Shogun đột nhiên bùng nổ, lan rộng đến tận khán đài.

Hai cổ năng lượng chạm vào nhau, hình thành từng vòng gợn sóng, hướng bốn phía lan rộng, lấy hai người làm trung tâm, phụ cận mọi thứ đều hóa thành bột phấn, ngay cả một ít thềm đá phía trước đều bị chấn đến dập nát.

"Kinh Hồn Tam Thương! Đệ Nhất Thương, Cuồng Vũ!"

Thượng Quan Lưu Vân hét lớn một tiếng, vô tận linh lực dũng mãnh hướng vào bên trong trường thương, không khí phát ra run rẩy tiếng động.

Một thương ra, phong vân động, giống như tử long xuất hải, thanh thế to lớn. Đối mặt với 1 thương này, Shogun chậm rãi rút ra Mộng Tưởng Nhất Đao từ trong ngực mình. Một cỗ sát phạt khí tức bỗng bùng nổ, nhanh chóng khuếch trương.

Raiden Shogun lập tức bến mất tại chỗ, trong nháy mắt lại hiện ra trước mặt Thượng Quan Lưu Vân, một kiếm chém thẳng về trường thương của hắn. Thượng Quan Lưu Vân trong lòng cả kinh, hắn không nghĩ tới một kiếm nhìn như bình thường này của Shogun lại ẩn chứa nhiều tầng ám kình, cứ như Cửu Diệt Thần Lôi, không ngừng tích tụ lực lượng.

Thương pháp của hắn lần đầu tiên mất đi tác dụng.

"Hừ!" Thượng Quan Lưu Vân trường thương chấn động, cứng rắn đánh gãy lần công kích này, hai người đều không ngừng lui ra phía sau, cảnh giác nhìn đối phương.

 Thượng Quan Lưu Vân trong lòng biết, chiêu thứ nhất, hắn bại. Nếu không phải hắn kịp thời đánh bay kiếm của Shogun, chỉ sợ sức mạnh bá đạo của Mộng Tưởng Nhất Đao đã phá nát linh lực phòng hộ của hắn rồi.

"Đệ Nhị Chiêu, Tử Mang!"

Tám thước trường thương, mặt trên tử mang lưu động, thần bí khó lường.

Một thương này, không thèm để ý quỷ dị lực lượng, mà là biến thái tốc độ.

Mau, mau tới cực hạn, cái loại tốc độ này khiến người ta phản ứng không kịp, ngay cả luôn luôn lấy tốc độ kiêu ngạo Đoạn Phi, nhìn đến một thương này đồng tử liền co chặt, phía sau lưng mồ hôi lạnh liên tục.

Raiden Shogun chỉ chớp mắt một cái, sau đó lại lấy kiếm đỡ lấy đòn tấn công của Thượng Quan Lưu Vân 1 cách nhẹ nhàng. Hai chiêu không có thắng, sắc mặt Thượng Quan Lưu Vân ngưng trọng vô cùng.

"Còn có 1 chiêu, Raiden Shogun, nếu ngươi có thể tiếp được chiêu này, ta liền nhận thua!" Thượng Quan Lưu Vân thanh âm bên trong, lộ ra ba phần hàn khí.

"Vậy thì hãy cho ta thấy thực lực thật sự của ngươi đi." Ánh mắt của Shogun toát ra 1 tia hứng thú, chứng tỏ đòn tấn công tiếp theo của Thượng Quan Lưu Vân khiến nàng vừa lòng.

"Đệ Tam Chiêu, Diệu Nhật!" Màu tím trường thương bị Thượng Quan Lưu Vân giơ cao lên, trên đầu thương, màu tím lốc xoáy nhanh chóng xoay tròn, 1 đợt linh lực khổng lồ tụ lại ở đầu thương, dưới sự ảnh hưởng của lốc xoáy, hình thành một năng lượng cầu to bằng nắm đấm, hơn nữa còn không ngừng tăng lớn. Ngay sau đó, quả cầu năng lượng kia nhanh chóng bay về phía nàng.

Raiden Shogun có thể thấy được 1 chiêu này của hắn uy lực rất lớn, nhưng đối với nàng cũng không có tạo thành uy hiếp gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro