☆、Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Là một bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối không tiền , không gia đình, nó thực sự mới chính là một vấn đề lớn. Sau khi thực hiện được ước mơ được làm tình với một anh chàng đẹp trai, tôi đã chết một cách vinh quang và đau đớn. Không có ai đến nhận xác, tôi nằm một mình trong rừng và trở thành phân bón.

Tiếc là Ông Trời lại muốn tôi tiếp tục làm một tên lưu manh , tôi được sống lại ở không gian thứ hai, tôi trở thành một đứa trẻ, và tôi vẫn là một đứa trẻ bất lực như chính tôi đời trước . Nhưng Ông trời thương hại tôi, nhờ những người dân của Water7 , với sự giúp đỡ nhiệt tình của họ, tôi đã thuận lợi lớn lên  và tiếp tục gây họa cho nhân gian .

Tuy nhiên, với tư cách là một nhà du hành thời gian nhỏ bé, một người du hành thời gian kín đáo, kể từ khi còn nhỏ tôi chưa bao giờ cố gắng tiếp xúc với các nhân vật trong One Piece, cho đến khi người sống phía trên tôi luôn tưới hoa trên ban công, luôn thêm chút màu làm quần áo vừa giặt dơ hết , cuối cùng tôi không khỏi chửi rủa.

"Tên khốn chết tiệt , anh buổi trưa đi  tưới hoa, cố ý có đúng không! "

Mỗi lần ta mắng hắn như vậy, những người ở tầng dưới luôn thò đầu ra nhìn ta ,Anh ta cũng đứng dậy, nhìn xuống với vẻ mặt vô cảm, mấp máy miệng định nói xin lỗi, nhưng là do con bồ câu quanh năm đứng trên vai anh và có mối liên hệ mật thiết với anh nói . Anh ta lúc nào cũng mang theo cón chim bồ câu ấy , hơn nữa, con chim bồ câu này cũng có chút gì đó không tốt trông nó lúc nào cũng có vẻ chủ nghĩ lãng mạng khi xin lỗi cũng mang theo hoa hồng.

Nhưng khi nhìn thấy con chim bồ câu Hattori tặng một bông hồng cho con mèo đen Kuro của tôi, tôi khi thường mà vứt nó đi, tôi đã nhìn ra rằng con bồ câu chết tiệt này đã có ý đồ đen tối nào đó đối với con mèo đen đáng yêu của tôi, điều này không phù hợp với sinh học chút nào.

"Đi, đi Hattori, cẩn thận bị Kuro của tao ăn mất." Tôi bám vào lan can ban công, nhoài người ra và hét với Luccy : "Này, đi mà trông chừng con bồ câu của anh!."

Nghe xong, đối phương vẫn nhìn tôi vô cảm, không nói gì, dù sao đôi mắt cá chết của anh ta thực sự rất buồn cười, tôi rút người lại , ngồi xuống, không muốn quan tâm nó nữa , muốn  làm gì thì làm đi . Sau khi nhìn hai người vẫn đang chơi đùa, anh cầm tờ báo lên và bắt đầu đọc.

Đây là cách bình thường tôi tiếp xúc với Rob Lucci . Anh ta đã chuyển đến đây được ba năm và tôi thậm chí còn chưa gọi anh ta bằng tên, nhưng đôi khi tôi vẫn sợ hắn ta khi hắn thực sự nghiêm túc, nghĩ đến những cảnh chiến đấu trong phim , chỉ cần nghĩ đến việc ngón tay vung lên vài cái sẽ tạo thêm vài lỗ trên cơ thể, chỉ nghĩ đến thôi đã cảm thấy lạnh gáy thật sự.

Tôi vội lau tay nổi da gà, loại sợ hãi này là do xem phim hoạt hình tạo ra, nhưng anh ta sẽ không làm gì tôi, dù sao tôi cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cái chính nghĩa cực đoan của anh ta.

Tôi khôngghét một người chỉ vì cách anh ta đối xử với Luffy. Suy cho cùng, thì vị trí của chúng ta là khác nhau. Hơn nữa, trong thời gian cải trang anh ta  thực sự làm những việctốt. Đánh giá theo ấn tượng hiện tại của tôi, anh ta là một là một người đàn ông khá lịch sự.

Tôi khẽ thở dài, tựa lưng vào ghế, lấy tờ báo che mắt, Dưới ánh nắng ấm áp không biết làm gì, tôi đã ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy thì đã là giờ ăn tối, tôi chậm rãi quay đầu lại, Hattori đã  bay về nhà, Kuro thì còn đang ngủ trên đùi .

A~~Không muốn nấu ăn...

Nhưng mùi thơm quá, rất muốn ăn a , người ở tầng trên cũng không biết đang nấu món gì. Kuro đang ngủ cũng phải tỉnh dậy ngay khi ngửi thấy mùi thơm, thậm chí nó còn không thèm quan tâm đến tôi, nó nhảy khỏi lòng tôi và trèo từ đám dây leo ở rìa ban công ngay ngắn đến nhà của Rob Lucci

Hu...thật muốn khóc quá đi .


Là chủ nhân của nó, thât là xấu hổ .

Nhưng tôi vẫn không khỏi khen ngợi Kuro đã làm rất tốt, để có cớ đến nhà Rob Lucci ăn ké. Tôi lập tức nhảy khỏi ghế tựa, chạy đến gõ cửa nhà Rob Lucci, đúng như dự đoán, cửa mở ra,  mùi đồ ăn thơm ngon đậm đà toả ra , tôi thấy Kuro đã bắt đầu ăn.

Miệng chảy nước miếng tôi nói "Tôi đến tìm Kuro , hahaha..."

Kuro, nó nhìn thấy tôi , thản nhiên ngước lên nhìn tôi, sau đó lại nhàn nhã quay lại và chĩa mông vào tôi. OK Hiểu. Nhìn thấy xong tôi thấy buồn và muốn khóc thật sự , nghĩ lại, đôi khi tôi thực sự không quan tâm đến nó .

 "Cô có muốn dùng bữa luôn không?"

Tôi ngẩng đầu lên và nhìn thật sâu vào Rob Lucci, trả lời câu chẳng liên quan gì cả.

 "Khả năng nói tiếng bụng của anh tốt thật đó."

"...?"

"...Thôi bỏ đi. Cảm ơn anh đã mời Kuro đi ăn tối. Lần sau ,tôi sẽ trả ơn anh."

Vừa nói, tôi vừa quay người đi hướng phía cầu thang về nhà, vốn đã định đến ăn chực nhà anh ta rồi , nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy có chút mâu thuẫn cho nên vẫn là bỏ qua đi. Tôi tự pha cho mình một gói mì mang ra ban công ăn, trong lúc chờ mì sôi, tôi châm điếu thuốc, tựa vào lan can, im lặng hút thuốc, nhìn dòng nước chảy phía dưới nhà phản chiếu ánh đèn từng ngôi nhà.  Khói thuốc lá làm mờ mắt tôi.

Đèn trong nhà không bật vì tôi thích những nơi tối tăm , nó khiến tôi cảm thấy rất thoải mái, vì vậy sau khi mở một cửa hàng trang sức nữ, về cơ bản tôi sẽ không ra ngoài vào ban ngày trừ khi không có chuyện gì đặc biệt xảy ra chỉ ở trong nhà và thiết kế đồ trang sức.

Tôi dập thuốc, cầm mì ăn liền bắt đầu ăn thì Hattori bay xuống, không có tiếng bụng của Rob Lucci, nó lặng lẽ mở miệng vỗ cánh qua lại, không biết đang diễn đạt cái gì hành động thật kỳ lạ giống như đang diễn một vở kịch câm.

Tôi duỗi ngón trỏ chọc vào vầng trán nhỏ nhắn của nó, nghiêng đầu mỉm cười nói đùa: "Mày đang làm gì vậy? Dù mày có làm gì thì tao cũng không cho Kuro đi đâu ."

Hattori cười khúc khích, tôi cúi đầu nhìn thấy Kuro đang dụi đầu vào quần tôi, điều này khiến tôi cảm thấy thấy ấm áp, tôi cũng không phản đối việc nó chạy lên giường ngủ.  Tôi nói với Hattori:

"Sao đây! Nếu không có Kuro thì mày vẫn muốn ăn tối cùng tao chứ?"

Chỉ là một câu nói bâng quơ thôi nhưng Hattori thật sự đợi tôi ăn xong mì gói mới bay về, nó đúng là một con chim bồ câu tình cảm , chẳng trách Rob Lucci sẽ luôn ở bên nó.  Nhưng ngẫm lại thì, trước đây Kuro cũng thỉnh thoảng không về nhà ăn tối, tôi còn tưởng rằng nó chỉ đang chơi với con mèo đực nào đó thôi, Vậy ra là nó đang ăn tối ở nhà Rob Lucci có phải không?

Đến đêm, tôi lại tỉnh giấc, nhìn xung quanh, tôi lại đứng ở khu phế liệu. Lại là chỗ này, vẫn luôn như vậy, đã ròng rã hai mươi năm rồi, mỗi lần mộng du, tôi sẽ trở về nơi mình tỉnh dậy sau khi sống lại.

Trong giấc mơ ấy tôi luôn thấy một cô gái cuộn tròn trong góc, khóc lóc và lẩm bẩm rằng: "Đừng quên, đừng quên."

Đừng quên cái con khỉ ấy ! Thật là khó chịu. Không được quên điều cái gì đó. Nó làm cho tôi bất an giả như ngủ khi đến " Aqua Laguna " hàng năm. Nếu ngủ quên tôi là đang tìm đường chết. Tôi xoa tóc và không ngừng càm ràm mà đi bộ về nhà.

 "Này ! Đồ con gái không biết xấu hổ !"

 Mặc kệ lời mắng nhiếc mà tiếp tục bước đi.

"Bây giờ đã là mấy giờ rồi!  Khuya  vậy mà còn ăn mặc hở hang như thế ! Đúng là không biết xấu hổ!"

Không biết xấu hổ, không biết xấu hổ, không biết xấu hổ, không biết xấu hổ....Nói đủ rồi đấy tên này  Xấu hổ cái đầu ngươi ấy !

Lúc đầu tôi không muốn nói chuyện với người đàn ông này nên tôi bước nhanh hơn, nhưng gã chụp lấy cánh tay tôi không chịu buông ra, tôi tưởng hắn ta là tên say rượu nào đó nên vẫn như thường lệ , tung cú  đấm , nhưng khi tôi quay lại thì thấy rõ hắn ta, là một người rất quen.  Một người đàn ông tóc vàng đeo kính bảo hộ và để râu rậm... Tôi nghĩ tôi đã nhìn gặp anh ta ở đâu đó rồi .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro