☆、Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Luôn có một người phụ nữ say rượu vào nhầm phòng mình. Lucci một lần nữa cau mày bất lực, nhìn Charlene đang nồng nặc mùi rượu, dùng chìa khóa chọc chọc vào lỗ khóa phòng anh, anh bình tĩnh nói với cô rằng cô đã đi nhầm phòng.

Con mèo đen của cô ấy luôn đi theo cô, đôi mắt của nó phát ra ánh sáng xanh nhạt trong bóng tối. Lucci thở dài, nghĩ thực phiền phức nó ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của anh ta nên anh ấy nắm lấy cổ áo Charlene và đưa cô xuống nhà.

"Là cái này ."

Lucci chỉ vào chiếc chìa khóa còn lại trong tay cô, nhắc cô không được mở nhầm chìa nữa. Charlene dừng lại một lúc, sau đó cầm chiếc chìa khóa lên nhìn , tỏ vẻ hiểu rõ.

Vòng luẩn quẩn này được lặp đi lặp lại trong một thời gian dài.

Lucci và Hattori khoanh tay nhìn Charlene không mở cửa, cô ấy đang nằm dựa trên cửa, Lucci và cuối xuống nhìn Charlene. Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy Charlene trong tình huống như vậy cô ấy say quá rồi .

"Gugu..." Hattori nghiêng đầu và hét lên.

Lucci cúi xuống nhặt chiếc chìa khóa rơi trên nền đất lên, vừa mở cửa, Charlene ngã úp mặt xuống sàn, không hề cảm thấy đau đớn. Lucci mắng cô ấy là đồ ngốc, không chút khách khí cúi xuống dùng một tay bế cô lên như xách một con cún con, đặt cô ở phong khách, lúc chuẩn bị rời đi, cô đột nhiên ôm lấy đùi Lucci.

"?!!!"

Lucci gần như định đá cô ra. Kuro meo meo, anh nghe thấy Charlene nhẹ nhàng gọi "Kuro", sau đó xoa xoa đùi mình, cảm giác đùi mình chính là Kuro. Khóe miệng Lucci càng cong xuống.

Lucci cúi người bế Kuro lên, sau đó rút đôi tay đang ôm đùi anh ra, nhét Kuro vào lòng cô , Charlene ôm Kuro xoay người buông đùi anh ra. Suy nghĩ một chút trước khi rời đi, anh cuối cùng cũng đắp chiếc áo khoác trên ghế sofa lên người cô, phớt lờ đôi mắt buồn bã của Kuro và hài lòng rời đi.

2.Charlene say rượu vào nhầm nhà là chuyện nhỏ, nếu cô say mà ngủ quên, nửa đêm sẽ có người gọi cho anh và nhờ anh đưa Charlene về nhà.

"Tại sao lại gọi cho tôi?"

Lục Kỳ liếc nhìn Charlene đang nằm ở quầy bar, bất mãn hỏi Blueno: "Nó không phải là trách nhiệm của tôi , tôi không có thời gian để ý đến những chuyện tầm thường như vậy." Hattori buồn ngủ đến mức không muốn ở bên anh ấy, đi ra ngoài.

"Còn tôi không thể làm được. Tôi không thể đóng cửa hàng nếu cô ấy không rời đi. Hơn nữa, anh là hàng xóm của cô ấy. Xem ra quan hệ cũng tốt mà." Blueno vừa lau ly vừa nói chuyện với giọng điệu huyên thuyên. "Nếu anh không muốn, tôi có thể để cô ấy ở ngoài cửa hàng. Nếu không được, vậy để tôi gọi Paulie ."

"..."

Lục Kỳ cau mày, chợt nghĩ có nên đi về không nghĩ thật nực cười khi phải suy nghĩ vì những chuyện như thế này, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nắm lấy tay Charlene , Kéo cô ấy lên lưng mơ hồ cõng cô ấy về nhà. Trước khi đi còn không quên để lại một lời có vẻ đe dọa, Sau đó bước ra khỏi cửa hàng

"Không còn lần sau , Blueno."

Lucci không chú ý đến đôi mắt thú vị của Bruno.

Trên đường trở về, Charlene tỉnh dậy.

"Ân..?"

"Dậy rồi ?"

"Chiếc dép rơi mất rồi ..."

Lucci nghe vậy thì dừng lại, quay lại nhìn thấy một chiếc dép đơn độc bị họ bỏ lại, Lucci phớt lờ nó và tiếp tục cõng Charlene trên lưng tiến về phía trước, Charlene nhắc nhở một lần nữa, Lucci tàn nhẫn nói: "Không cần nữa ."

Người uống rượu luôn làm theo tính tình của mình và có chút cố chấp.

Charlene yêu cầu Lucci đặt cô xuống, sau đó loạng choạng đi tìm đôi dép của mình, tìm thấy chiếc dép chân trần mà không mang dép vào Cuối cùng, sốt ruột nhặt nó lên trên tay. Chân trần nhăn mặt dụi mắt bước đi không vững.

Lucci thấy cô không có chuyện gì thì để cô tự đi, nhưng tốc độ đi cũng chậm hơn rất nhiều vì Charlene, Lucci chỉ đơn giản nắm lấy tay và kéo cô về phía trước, đẩy nhanh bước đi của cô, nhưng sau khi đi Được vài mét, Lucci đột nhiên dừng lại, Charlene nhắm mắt đụng phải lưng anh.

Lucci lắc đầu vô cảm, kéo Charlene tiếp tục tiến về phía trước.

3. Charlene thích im lặng hút thuốc trên ban công vào lúc nửa đêm, chuyện này lần nào cũng xảy ra. Lucci tự nhiên biết tại sao. Tất cả đều là do mộng du. Lucci đã theo dõi cô khi cô mộng du và nhìn thấy cô bò vào người khác nhà, đào thùng rác, trèo lên cây không hiểu lý do, hay đứng trên mái nhà, các loại việc mà cô không bao giờ làm sẽ xuất hiện khi về ban đêm, cuối cùng dừng lại ở một nơi cố định và thức dậy.

Hôm nay cô hình như về muộn, nhìn Kuro của mình từ ban công nhảy xuống, ánh sáng đầu tiên của buổi sáng chiếu vào người cô, cô nhìn thấy Lucci , ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng mỉm cười.

"chào buổi sáng."

Lucci đáp lại cô, nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng, có gì đó đã thay đổi . Hattori bay từ vai anh tới bên cạnh cô, cuối cùng đáp xuống vai cô, đùa giỡn với cô, Lucci vứt bỏ vướng mắc trong lòng, tưới hoa hồng như một thói quen.

4. Paulie bị thủng quần nhốt mình trong phòng Charlene không chịu đi ra , tay nắm cửa đầu bên kia không còn ý định mở cửa nữa, Paulie thở phào nhẹ nhõm rồi tức giận ngồi xuống xuống sàn nhà , sau khi tức giận, anh mới nhận ra căn phòng này thuộc về Charlene, mặt bất giác đỏ bừng.

Tức giận đến mức tự đập vào đầu mình vào tường, đứng dậy tìm chiếc quần nào có thể mặc được nhưng bị thu hút bởi cuốn album ảnh trên sàn, trong đó có rất nhiều ảnh của Charlene, trong đó , Charlene đã cười rất tươi, rất rực rỡ, rất tự nhiên vãinh đẹp , không biết là ai chụp.

Khi Lucci và Charlene cố gắng mở phòng lần nữa, Paulie , người trông có vẻ tội lỗi, đã nhét một bức ảnh của Charlene trong túi.

P/s : Những bức ảnh chụp Charlene đều là của kẻ theo dõi, bị Charlene phát hiện và đánh cho một trận , tất cả những bức ảnh đều được Charlene mang về nhà làm quà chiến thắng.

5. Lối vào Trụ sở Galley-La

"..."

Kalifa che mũi nhìn Kaku bị nôn mửa khắp người.

"Cậu ổn chứ?"

"...Cô trông tôi có ổn không?"

Phản ứng của Kaku rất tuyệt vời và khuôn mặt tức giận của anh ấy cũng đủ để vào vai một nhân vật đáng sợ trong rạp chiếu phim đêm khuya. Sau đó anh ta thả tảng cục thịt trên vai xuống , nhấc chân lên tránh mặt ông ta mà dùng sức dẫm lên vài cái, thật hoàn mỹ, trong lòng hắn cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút.

"Tôi sẽ phải trả lời như thế nào nếu ngài Iceberg hỏi tôi vào sáng mai?"

"Cô nói là vì ngài ấy đã quấy rối tình dục người khác khi ngài ấy say rượu.Và bị đánh"

"Như vậy không ổn lắm......"

"Hừ--"

Thị trưởng lại nôn mửa, lần này là chân Kalifa.

"Kalifa,cô cũng đang đá ngài ấy kìa mà nói ai!!!!"

6. Ôi, biện pháp chống thấm nước cho nhà của Charlene khi nào mới hoàn thành, Năm nay vẫn làm tốt , Năm nay bạn đã làm tốt chưa? Những năm trước, công việc có chút vất vả, trong phòng không có nước, cô cũng không lo lắng., Lục Kỳ cùng Charlene dành cả buổi chiều, trong đầu nghĩ ra công thức này [Paulie = biện pháp chống thấm , ở ngoài cả đêm = Paulie]

Không thể giải thích được.

Lucci đứng nhìn một lúc , cúi người rút sợi dây thừng mắc kẹt trong khe cửa phòng cô ra, sau đó chậm rãi cuộn lại một cách tự nhiên, nhét vào tay rồi rời đi. Khi thị trưởng yêu cầu Kalifa gọi cho Lucci và nói với anh ta rằng Charlene bị ốm đang ở nhà thị trưởng, Lucci đột nhiên dừng bước, và đây là tất cả những gì muốn làm trong lòng anh ta.

【! ! ! ! ? 】

Đứng bên cầu Xưởng đóng tàu , quay lại nhìn những con phố phía sau đã trở thành một phần của biển, im lặng vài giây, lặng lẽ rút cuộn dây ra ném ngay ngắn xuống những con phố phía sau, quay người lại và đút hai tay vào túi, cúi đầu và cười khẩy.

Charlene sẽ không bao giờ nghĩ rằng chính anh ta đã làm điều đó.

(P/s : ít có ác , vậy là do ông thần này làm )

【Ôi không! ! Lucci, hình tượng chính trực về mặt đạo đức của các cô đã không còn nữa! ! Cảm giác được nhặt lên! 】

7. Lucci để lại chậu hoa hồng mà Charlene thích trong căn nhà đã được chống thấm.

Khi rời đi, chợt nhớ lại cảnh tượng lần đầu anh gặp Charlene. Vừa cúi đầu xuống, anh đã trông thấy một cô gái lạ, cô lạnh lùng nhìn vài giây rồi cố ý gật đầu ,với chậu hoa hồng đang nở rộ trên ban công, cô rút bàn tay đang cầm bông hồng về, ngượng ngùng gật đầu rồi mỉm cười.

Lucci thấy vậy nhẹ nhàng gật đầu, Charlene trèo trên lan can, đầu cô ấy nghiêng về phía sau do bật ngờ, đụng đầu vào đồ vật phía sau, khi ngẩng lên , cô ấy che trán và mỉm cười càng rạng rỡ hơn.

"Xin lỗi, xin lỗi, tôi rất xin lỗi."

Lucci gật đầu tỏ ra không quan tâm, anh gõ ngón tay xuống bên dưới ra hiệu cho Charlene trèo xuống.

"Làm như vậy rất nguy hiểm, nhanh xuống đi."

"Xin lỗi, xin lỗi, tôi xuống liền."

Lucci nhìn cô từ từ thu mình lại, quay trở lại ban công, nhìn chậu hoa hồng rực rỡ, anh cầm cái bình nước mà người cư trú trước đó đã đặt trên ban công lên và nghe thấy Charlene ở tầng dưới ngạc nhiên nói: Quào, một con chim bồ câu thực sự đã nói!

Nước từ từ thấm vào đất của chậu hoa, Lucci lại nghĩ thầm, bông hoa màu máu này đáng được nuôi dưỡng. Nhớ lại ký ức mờ nhà ấy , nhìn lại tầng nhà nơi Charlene sống rồi biến mất trong bóng tối.

8. Đi về phía tàu, phía sau là hai tù nhân đang tranh cãi không ngừng khiến Lucci mất kiên nhẫn một lúc. Sau khi lên tàu, nghiêng đầu nhìn mặt biển động ngoài cửa sổ do ảnh hưởng của Aqua Laguna, tâm trạng không được tốt. Sau khi nghe Kalifa nói nhiệm vụ cơ bản đã hoàn thành, cô lập tức mắng mỏ cô.

"Đừng nói những lời như vậy trước khi đến, đồ ngốc."

Lúc này có người đi vào hỏi Lucci anh ấy có muồn trở lại sớm hay không, Lucci không chút do dự gật đầu trực tiếp.

"Mặc dù tôi đã sống ở đây được năm năm nhưng tôi không có ký ức gì về hòn đảo này trước đây."

Vừa dứt lời, Hattori đang đứng trong hàng đột nhiên bay lên, đáp xuống vai anh, khi anh quay đầu lại, vẻ mặt dừng lại, ánh mắt rơi vào chiếc cà vạt màu đỏ trên người Hadoli, rồi khép lại nhắm mắt một cách vô thức.

Ngay cả khi những dòng chữ thêu được trên cà vạt được được thêu cùng màu với cà vạt, anh vẫn có thể nhìn thấy nó. Lần đầu tiên anh nghi ngờ lời nói của mình.

9. "Cái anh chàng Lucci này cứ lẩm bẩm cái quái gì vậy? Bah! Thật sự khó chịu quá."

Kaku vỗ nhẹ Jyabura đang cõng mình trên lưng và nói một cách đáng thương: "Tội nghiệp cậu ấy."

"Ừ, đáng thương?" Jyabura vô thức nhìn lại Lucci đang bất tỉnh và gật đầu đồng tình, "Quả thực kinh khủng."

"Không, không, không, tôi đang nói đến anh. Không phải anh vừa bị Catherine bỏ rơi sao? Hay là vì đối phương thích Lucci nên mới vứt bỏ cậu?"

"Im đi Kaku!!!"

"Ah ah ah." Kaku dang hai tay ra với vẻ mặt bất lực. "Đó đâu phải lỗi của tôi."

"Đều là lỗi của ngươi, Fukurou! Dây kéo trên miệng ngươi chỉ là vật trang trí thôi à. Lần sau ta sẽ dùng kim chỉ khâu miệng ngươi lại, ngươi sẽ không bao giờ nói được!"

"Ha ha..." Mọi người cười lớn.

Jyabura tức giận đến mức quên mất còn đang cõng Kaku trên lưng mà lao về phía Fukurou, bất chấp sự phản kháng của Fukurou, anh ta dùng sức kéo đầu dây kéo của Fukurou qua lại. Mặt khác, Kaku kêu lên và rơi xuống biển với một cú té nhào tuyệt đẹp.

Lúc này, mọi người dường như đã quên mất những kẻ truy đuổi không ngừng nghỉ phía sau, quên mất sự mệt mỏi trong cuộc náo loạn. Kaku nhìn những người động đội đang hốt hoảng ngoài biển đang tranh nhau giải cứu mình lên mà mỉm cười hài lòng.

10. Sau khi tạm biệt Lucci và trở về Kinh đô Nước, Charlene gặp Aokiji và có một cuộc hẹn hò vui vẻ với ông ta ,sự việc này phát sinh từ.

"Cô thật xinh đẹp, tiểu thư. Xe đạp của tôi còn một chỗ. Cô có muốn ra biển với tôi không? Xin lỗi, để tôi nghe điện thoại. Hả ? Gì cơ? À, phiền thật đấy. Luffy Mũ Rơm vẫn còn ở trong đó. Ừ là Water 7 . Ồ, ông đang đang đến à . Cứ đến đi."

Sau khi cúp điện thoại.

"À... à, vừa rồi tôi muốn nói gì ấy nhỉ?"

"Không có gì, ông hỏi tôi có muốn ăn tối cùng nhau không."

"Ồ, thật sao?Là vậy à, nhưng có vẻ như không, ừm... quên nó đi."

11. Charlene đến dự bữa tiệc do Luffy tổ chức, trong không khí vui vẻ này, sức uống của Charlene tăng lên đáng kể và cô ấy đã uống vơi hàng chục người, tại sao lại có nhiều người đến chuốc Charlene uống như vậy?

Tất cả là do thị trưởng tung tin đồn rằng ai có thể cưới Charlene bằng cách chuốc cô ấy uống say. Paulie lo lắng nói Charlene không biết xấu hổ, Akao cũng nóng lòng muốn ngăn cản những người đàn ông đó, tại sao Akao không tham gia? Ồ, tại cậu takhông có khả năng uống rượu.

12. Kaku, cảm ơn món quà của anh . Thật là một bất ngờ thú vị, Lucci trông thật đẹp trai dưới ống kính của anh . Tôi sẽ giữ nó thật kỹ và trân trọng nó .

Anh hỏi tôi có nhớ anh ấy không? Nghĩ lại, chúng tôi đã rời xa đã ba năm rồi, sự nhớ nhung anh ấy rải rác khắp mọi ngóc ngách, tôi luôn cảm thấy anh chưa từng rời đi, anh ấy vẫn luôn ở bên cạnh tôi, cho nên tôi không, Tôi không nhớ anh ấy nhiều lắm ,Tôi rất vui vì cuối cùng anh ấy đã trở lại chính phủ.

Cũng giống như anh ấy , Paulie mới được thăng chức nhưng vẫn bị các chủ nợ truy đuổi, và tất nhiên anh cũng bị các fan trẻ tuổi teen theo đuổi. Nhưng cách đây không lâu, Paulie cầm một bông hồng và lắp bắp hỏi tôi có muốn ở bên nhau không.

Kaku cũng từng nói, Paulie là một người đàn ông tốt, nếu cân nhắc suy nghĩ kỹ thì, cưới Paulie là một lựa chọn tốt, Anh nghĩ thế nào?

Tái bút: Trong gói còn có quà tặng cho mọi người, trên mỗi hộp quà đều có ghi tên từng người.

Lucci đặt lá thư xuống, xoay ghế nhìn bầu trời trong xanh bên ngoài cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, nó thực sự không phù hợp với tâm trạng lúc này của anh cau mày và bảo cấp dưới Spandam đến để báo cáo im lặng .

13. Vài ngày sau, Khi Kagu đi làm nhiệm vụ trở về. Trong số quà được gửi tới, quà của Kagu có một phong bì, trong phong bì chỉ có một bức ảnh, mặt sau của bức ảnh có viết chữ.

【Đồ ngu ngốc, hèn nhát. 】

Kagu suy nghĩ một lúc rồi chợt cười.

Xem ra bức thư khiến Lucci tức giận chỉ là cái vỏ bọ thôi, Charlene đã sớm biết lần trước người trả lời cô không phải là anh (Lần trước Kaku đi công tác dài ngày sẽ không thể quay lại sau một thời gian được , Lucci đã thay thế Kaku viết thư .)

Kaku nhìn qua nhìn lại những bức ảnh, trong ảnh, ban công nhà Charlene tràn ngập hoa hồng, không có gì ngoài hoa là hoa.

Ý gì đây ?

Tại sao hai người này lại thích chơi chữ đến vậy nhỉ?

<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<

Bộ chuyện chính thức hoàn với 27 chương văn chính , 1 phụ chương . Cảm ơn các bạn đã đón đọc bộ truyện đầu tiên mà mình edit 

Thật lòng rất cảm ơn mọi người!!!!!!

Mĩnh vẫn đang dịch một bộ khác , cúng là OP, với nam chính là Law , nếu mòi người có quan tâm mong mn sẽ ủng hộ ạ. Thanks<3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro