☆、Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


(Đã chỉnh sửa)

Vừa xuống tàu, tôi vội vã quay lại bệnh viện thì biết được họ đã xuất viện, hỏi bác sĩ và y tá rằng bọn họ đã đi đâu.Cũng không có ai biết. Tôi cau mày, bối rối không biết làm sao tên đàn ông này có thể xuất viện nhanh như vậy, đồng thời cũng cảm thán về khả năng phục hồi của anh ta . May mắn là họ vừa mới rời đi thôi , tôi vẫn còn cơ hội tìm thấy họ.

Hỏi thăm những người qua đường và chủ cửa hàng trên phố gần bệnh viện xem có nhìn thấy bọn họ không, rốt cuộc cũng tìm được.

Mấy cái người này , bọn họ đã đặt một sân để chơi Bowling. Bật cười khi họ ném bóng mạnh đến mức những cái bóng nổ tung , khói bụi mù mịt , trông họ có vẻ như đang rất vui , tôi không muốn làm phiền họ

Bảo với với người phụ trách sân chơi bowling rằng tôi không muốn chơi và ngồi xuống một nơi kín đáo, cách xa họ.

Vừa ngồi xuống, lại liếc nhìn thấy có người ngồi cạnh mình.

"Sao không ra chơi với bọn họ?"

Quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn Lucci đang ngồi cạnh, tự hỏi sao anh ấy lại phát hiện ra mình nhanh đến vậy, làm sao anh ấy, người vừa nãy còn thấy đang chơi bowling cùng bạn bè, lại có thể ở cạnh mình chỉ trong chớp mắt mắt?

"Mắt đỏ hoe. Cô đã khóc sao?"

"Ừ, tôi chỉ cảm thấy buồn vì mọi nỗ lực của mình không được đền đáp xứng đáng, cảm thấy mình hơi ngu ngốc."

Thừa nhận một cách thẳng thắn , chống má lên nhìn anh ấy vẫn mặc chiếc áo khoác đen của mình, cúi đầu xuống lấy ra điếu thuốc đang nghịch trong tay ,tôi châm lửa, nhưng chưa kịp hút thì Lucci đã lấy điếu thuốc ra khỏi miệng .

"Kaku cậu ấy nói đúng, cô không nên hút nhiều thuốc như vậy."

"Anh đã bảo tôi là đừng mong đợi bất kỳ quan tâm nào từ anh mà."

Buộc miệng nói ra , giọng điệu tràn đầy oán hận và ủy khuất, hơi sửng sốt, tôi không có ý nói vậy, nhìn vẻ mặt của Lucci , trong lòng không khỏi dao động, dật lại điêu thuốc,ngập trong miệng duỗi thắt lưng, gác chân lên chiếc ghế ngồi đối diện anh và nói

"Tôi đã từng nói, tôi chưa bao giờ muốn sống lâu, với tôi mà nói, sống nhiêu đó đã đủ lâu rồi."

"Hừm, quả thực đủ lâu , đủ dài để làm bà của Kaku."

Nghe thấy những lời chế giễu của Lucci, không khỏi bật cười, chẳng lẽ lúc đó tên này đã tỉnh dậy và nghe thấy những gì tôi nói với Kaku sao? Như vậy, chẳng lẽ tôi cũng là bà của Lucci sao?

Nhịn cười nhìn Kaku Strike (Là khi bạn làm đổ tất cả các quân Ki trong lần ném đầu tiên của lượt) gật đầu đồng ý với lời của Lucci.

"Đúng vậy, cho nên, việc tôi thích anh giống như là trâu già gặm cỏ non vậy. Anh thấy đúng không?"

"..."

"Tôi chỉ đến đây để hỏi anh , rằng anh có thích tôi hay không. Nếu là đàn ông thì anh hãy trả lời đi."

Lucci cười nói: "Việc này có liên quan gì đến là đàn ông ? Charlene, hôm nay cô có chút buồn cười đấy."

Tôi cũng cười, búng đi tàn thuốc nói: "Không có ý gì đâu, Tôi chỉ nghĩ rằng nếu tôi nói như vậy thì trông sẽ ngầu hơn nó sẽ không khiến tôi xấu hổ.Anh biết đấy ,phụ nữ sẽ cảm thấy xấu hổ khi tỏ tình với người mình thích mà, tôi cũng vậy .

"..."

Cực kỳ bình tĩnh nhìn Lucci, giờ phút này, ngay cả tôi cũng không biết tại sao mình có thể bình tĩnh như vậy nữa.

"Vậy câu trả lời của anh là gì? Có hay không?"

"..."

Lucci im lặng nhìn mình, tôi kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của anh ấy, thấy anh mở miệng định nói, còn tưởng rằng sắp có được câu trả lời, nhưng lại có mấy người bị thương từ bên ngoài chạy vào, lúc này chúng tôi mới chú ý tới , dường như có một sự hỗn loạn trên đường phố. Nghe những người bị thương kể lại rằng bọn bị hải tặc tấn công, chúng đã tràn vào thị trấn.

Không còn cách nào khác , tôi bất lực nói.

"Là sứ giả của công lý , anh phải đi cứu người nhỉ."

Lucci gật đầu rồi đứng dậy, những người đồng đội phía sau cũng lần lượt thả quả bóng bowling xuống và đi theo anh ấy, họ cũng chào tôi. Fukurou kéo khóa ra cúi xuống thì thầm với tôi.

Nghe xong, tôi trợn mắt lên, cúi xuống nhỏ giọng cười nhẹ, ngậm lấy điếu thuốc, ôm Kuro đứng dậy, bước ra khỏi sân Bowling. Cuộc chiến này không phải việc của tôi, đứng cách họ không xa, xem họ trừng phạt bọn hải tặc một cách tàn nhẫn, nhìn người dân hoảng hốt, tất cả đều sợ hãi trước Lucci và công lý đẫm máu của anh.

Cuộc khủng hoảng đã trôi qua, có một cô gái đáng yêu đã tặng cho bọn họ một bông hoa để cám ơn. Đúng là một phần thưởng rực rỡ, nó khiến họ cảm động rơi nước mắt. Thật là một nhóm đàn ông đáng yêu.

"Phải đi rồi à."

Đi đến chỗ Lucci và xác nhận. Gây náo loạn như vậy, họ không thể ở lại thị trấn lâu nữa, những kẻ truy đuổi sẽ sớm bám theo sau khi nhận được tin báo.

"Ừ, chúng tôi phải đi thôi."

Lucci nhìn tôi nói.

Đằng sau anh ta là một con tàu cướp biển, của bọn hải tặc xấu số vừa rồi. Lucci ra lệnh và lên kế hoạch trốn thoát trên con tàu hải tặc này. Nhìn các thành viên CP9 lần lượt lên tàu chuẩn bị ra khơi.

"À, Vậy.......câu trả lời của anh là gì?"

"Ngoại trừ thực lực của cô ra , tôi không thể không thừa nhận cô quả thực là một người phụ nữ ưu tú, nhưng......."

"Vậy là anh thích tôi."

Ngắt lời anh ấy, tôi nghiêm túc nhìn anh , tôi đã xác định được tâm ý của anh ấy

. Lucci sửng sốt một lúc nhưng không có lảng tránh đi ánh mắt của tôi, hai tay đút túi quần, tự nhiên gật đầu.

"Đúng."

"Như vậy là đủ rồi ."

Lùi lại vài bước, chân thành nói: "Xin lỗi vì đã ép anh phải trả lỡi những câu hỏi như vậy chỉ vì suy nghĩ ích kỷ của tôi , lúc anh còn ở Water 7 anh rất khác anh của bây giờ . Lúc đó tôi đã không kiên định được với quyết định bàn đầu của mình mà đã phải lòng anh .Tôi thật lòng thích anh. Có thể sau này chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa . Chúc anh một đường bình an, đánh đâu thắng đó ."

(一路顺风,百战百胜 Nhất lộ thuận phong, bách chiến bách thắng)

"..."

Quay đầu gãi gãi: "Là vậy đấy , quả nhiên, cảnh tượng này vẫn có cảm giác kỳ quái mà."

"Tôi vẫn muốn tặng lại cho cô một món quà."

"Huh?"

"Tôi đã nói là sẽ báo đáp, đừng quên Charlene." Anh đưa tay lấy điếu thuốc trong miệng tôi rồi dập tắt đi "Cô tỏ tình với tôi như vậy, tôi cũng sẽ xấu hổ.

Nhưng không còn các nào khác, tôi chỉ nói thật lòng thôi. "

Lucci dừng một chút, sau đó lại nói.

"Nhưng mọi người ai thì cũng sẽ nói dối."

Nhất thời không kịp phản ứng, khi kịp nhận ra thì Lucci đã lên thuyền rồi, buồm hạ xuống, tàu hải tặc xuôi theo gió.Mọi người vẫy tay tạm biệt tôi, còn có người hét lên. Khoảnh mắt chạm mắt với Lucci, tôi như thấy anh ấy đang mỉm cười, mỉm cười nhẹ nhõm rồi đưa tay vén mái tóc dài ra sau tai, Lucci anh ấy, đã ôm lấy tôi .

Nhìn họ biến mất ở phía chân trời , nhớ lại những gì Fukurou đã nói với tôi ở sân chơi bowling.

Fukurou nói: Hehe, khi Lucci hôn mê, anh ấy cứ gọi tên cô mãi , khi nào có thời gian chúng ta trò chuyện nhé.

Đứng ở bến cảng, nhớ lại những lời Lucci vừa nói, thật không hiểu nổi, muốn hút một điếu thuốc để bình tĩnh, sắp xếp lại cảm xúc của mình, ngậm điếu thuốc trong miệng, châm lửa vài lần ,khoảnh khắc lửa bùng lên, tôi có chút choáng váng, điếu thuốc không cháy, cuối cùng tôi bỏ lại thuốc vào hộp .

Nhìn về phía cuối biển từ xa, vo hộp thuốc lá và bật lửa lại ném chúng xuống biển ,nhìn chúng chìm xuống .Có lẽ tôi nên tập bỏ thuốc thôi.

HOÀN CHÍNH VĂN 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro