Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi giữ chân lũ hải quân, Ace cùng Kotori nhanh chân chạy đi tìm Luffy.

"Ace-nii-san, bộ anh biết Lufy-nii-san ở đâu hả?"

"Anh không biết"

"Không biết thật luôn hả?!??"

"Hehe, cứ đi theo anh, chắc chắn sẽ tìm ra được mà"

Nó thầm khấn trời phần, khấn cả cái Red Line linh thiêng phù hộ cho, chí ít nó cảm thấy khá an toàn khi người dẫn đường là Ace chứ không phải tên đầu rêu nào đó, dẫn đường nhầm có khi nó còn xuống mồ thì chết dở. Chạy được một lúc, họ thấy Luffy đang ngáo ngơ ngồi trên cái thùng nước, lạc rồi chứ gì?

"Em vẫn không thay đổi chút nào so với ngày xưa cả"

"Anh Ace"

"Yo"

Ace nhảy xuống dưới, cả hai bắt đầu vật tay nhau trên thùng nước, hãy dành ra 30 giây tưởng niệm cái thùng, haizz

"Ace-nii-san, em về trước đây, không con bạn em nó la đau tai em mất, hẹn gặp lại anh sau"

"Ờ, hẹn gặp lại Kotori"

"Cảm ơn cô nhiều lắm, cô bướm"

"Đừng gọi tên em một cách thô tục như vậy, tên ngốc kia!!!!"

Khi nó trở về thuyền thì ngay lập tức bị Inari quyền lực đám chất vấn:

"Tori, mày đã đi đâu hả?"

"Tao...tao chỉ đi ăn thôi mà..."

"Là đi ăn hay là đánh nhau với hải quân hả?"

Nó cứng họng rồi, sao nhỏ biết hay vậy?

"Thôi không nói nữa, chúng ta cũng nên bắt đầu xuất phát thôi"

Nó gật đầu, khi buồm vừa được thả xuống thì cả hai có thấy thuyền của băng Mũ Rơm đi ngang qua.

"Đó là thuyền băng Mũ Rơm sao?"

"Họ cũng đến đây, lúc nãy tao vừa gặp Luffy-nii-san đấy"

"Hay qua đó gặp bọn họ đi?"

"Ý kiến hay, triển ngay"

Con thuyền nhỏ bắt đầu hướng thẳng đến con tàu Going Mery đang di chuyển ngoài vịnh. Khi đang buộc dây thừng để cố định thuyền, hai người bắt gặp cả Ace cũng đang định lên tàu

"Ô, Ace-nii-san, anh cũng định lên à?"

"Em cũng vậy mà, khác gì ai đâu?"

Ngay cái lúc anh Lù não cao su cười to thì Ace từ bên dưới nhảy thẳng lên, trông cực ngầu luôn. Sau khi làm quen xong, nhóm Kotori cũng nhảy lên thành tàu luôn.

Lúc hai người họ nhảy lên, tất cả mọi người, ngoại trừ hai anh em quái vật và tên mê gái nào đó ra đều vào vị trí chiến đấu. Kotori vẫy tay, vui vẻ nói:

"Gút mo ninh mọi người!!!"

"Kotori mày bình thường một chút đi, nói tiếng người nhanh lên"

"Rồi rồi, mày nóng tính thế..."

Ace thấy nó đến nơi cũng hớn hở ra mặt, nhanh chóng giới thiệu:

"Mọi người, đây là em gái của băng Râu Trắng bọn tôi, tên đầy đủ là Edward Kotori"

"Em gái của băng hải tặc Râu Trắng, không lẽ....."

"Hiện tại em đang đi chu du cùng bạn thân em, Hồ Điệp Kotori, hân hạnh được gặp mặt"

Bàng hoàng, chính xác là bàng hoàng, có ai nghĩ đến một đứa nhóc tầm mười mấy tuổi lại có thể có sức mạnh tuyệt vời như vậy, lại có một dàn anh trai khủng bố nữa chứ, toàn đội trưởng!

Nó lặng lẽ thì thầm: chứ không phải vị thuyền trưởng nào đó của các vị không như vậy hả?



Sau khi chứng kiến sức mạnh của đội trưởng đội 2 băng Râu Trắng, họ mở tiệc nhậu rất vui vẻ. Vì chung một đường đi nên băng Mũ Rơm chiếu cố cho ba người kia đi cùng luôn.

"Kotori-chan, các em có việc gì cần làm ở Alabasta vậy?": Vivi hỏi.

"À, em muốn đi gặp một người, có thể nói là ân nhân cũng được"

"Bộ em lại gặp chuyện gì hả?": Ace nhìn nó.

"Vâng, hôm đó quả là một ngày dài"

Theo lời kể của Inari, hôm đó hai đứa nó đang vượt Cam Belt để vượt từ biển Nam sang biển Đông, khi ấy cô đang điều khiển thuyền luồn lách đánh võng như dân tổ lái ở Hồ Tây, tránh mấy con Hải Vương thì Kotori không may bị văng ra khỏi thuyền và bị một con chim khổng lồ nào đó bay ngang qua tóm lấy.

Nó chỉ biết rằng bản thân bị con chim chết tiệt đó tha đến một vùng sa mạc, ngay lúc đó lại có bão cát nữa chứ, đm số nhọ thế không biết. Con chim bị cát bay vào mắt nên thả nó ra làm nó bay tự do từ độ cao 1000 mét, nó thề rằng lúc đó nó đã thử đập cánh rồi, đau kinh hồn luôn ấy!

Nó liên tục vỗ cánh để giảm tốc độ rơi thì có một người nào đó ôm nó vào lòng, đáp xuống cát rất nhẹ nhàng.

"Oi, nhóc!"

Nó khẽ mở mắt ra, đập thẳng vô mắt nó là khuôn mặt có hẳn vết sẹo khâu một vòng, đôi mắt xám tro nhìn nó, trên miệng là điếu xì gà đang cháy.

" Ôi cái định mệnh, Crocodile!!!! "

Sống lưng Kotori lạnh ngắt, muốn khóc cũng không được. Nó không hề chần chừ mà đứng dậy, cúi đầu xin lỗi liên tục.

"Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi!!!!!"

Crocodile thở dài, bàn tay to lớn của gã xoa xoa mái tóc xanh của nó, hỏi:

"Nhóc không phải là người ở đây"

"Đúng rồi, tôi là một hải tặc, trong lúc chiến đấu thì bất cẩn bị một con chim bắt được, cũng may là có ngài giúp chứ không bây giờ tôi chả biết tôi đang ở đâu nữa rồi": Khóc ròng!

Vì đã gọi thông báo cho cô qua Den Den Mushi, nó sẽ phải ở lại Alabasta khoảng 2 tuần để bạn thân đến hốt về. Nó nhanh chóng nhận ra, nếu như phải ở lại nơi này thì cũng đồng nghĩa với việc nó phải ngồi chờ đợi trong vô vọng, hằng ngày phải sống trong những hốc đá tránh ánh nắng mặt trời, săn những con sinh vật trên sa mạc để sống qua ngày, thôi xong, đời tàn từ đây.

Thấy nó đang khóc không ra tiếng khi phải nghĩ đến việc sống trên sa mạc 2 tuần, hắn cũng thấy tội nên đã ngỏ ý cho ở nhờ trong cung một thời gian. Đương nhiên là phải đồng ý rồi, sống giữa cái sa mạc nay và sống trong nơi đầy đủ tiện nghi thì phải chọn cái nào, đương nhiên là chỗ ở tốt rồi, ngu gì ngồi giữa cái sa mạc này cơ chứ.

Trong 2 tuần này, Crocodile khá chiều nó, phải nói là chiều đến hư luôn rồi!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro