Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi nghe xong câu chuyện xàm lờ của Kotori, ai cũng cảm thấy nó nhọ hết đường lui luôn ấy, đã bị Hải Vương rượt chạy tụt trĩ lại còn bị chim tha đi mất. Inari có chia sẻ thêm:

"Sau khi cậu ấy về thuyền, em đã phải dành ra rất nhiều thời gian để uốn nắn lại cậu ấy, em thật sự không biết cái tên cá sấu đó đã chiều cậu ấy những gì?"

Nó khẽ gãi tai, ngại ngùng cúi đầu xuống, thực ra thì cũng không quá to tát đâu, chỉ là Crocodile luông chiều theo mọi yêu cầu mà nó đưa ra thôi. Ngồi buôn dưa lê được một lúc, tàu đã đến được vùng sa mạc rộng lớn, trên bãi đá là...hải cẩu lai rùa??!?

"Là Kungfu Dogong": Vivi lên tiếng.

Ussop vì muốn ra oai nên đã xung phong ra trước và được lũ hải cẩu bán hành đến nỗi nhìn không ra người. Luffy thấy thế cũng nhảy xuống đập một con, và cả lũ chúng nó bái cậu thành sư phụ luôn rồi!!

"Cái quái gì vậy nè?"

"Bất cứ ai đánh bại được chúng thì chúng sẽ đi theo người đó luôn đấy"

"Được, vậy chúng ta xuất phát thôi!!"

Luffy hùng hổ đứng trước một đàn Kungfu Dogong, Nami thấy thế hét lên:

"Không được!!!!"

"Hể, sao vậy??"

"Luffy-nii-san à, chúng không thể đi theo đâu, em nghĩ chúng không thể chịu được sức nóng của sa mạc"

Nhưng mà họ lại không biết phải làm thế nào để chúng từ vỏ ý định bám đuôi theo, cuối cùng đành phải để lại cho chúng một đống đồ ăn, nhờ có cái sáng kiến quỷ quái này mà thức ăn của nhóm giảm đi đáng kể.

Đi vào được không lâu, nó lăn đùng ra xỉu và Inari phải cõng nó đi. Lúc nó tỉnh lại thì Chopper khá lo lắng hỏi:

"Kotori-chan, em ổn chưa vậy?"

"Em vẫn ổn, đừng lo quá"

"Sao em lại ngất vậy Kotori? Anh nhớ là sức khoẻ của em đâu đến nỗi nào": Ace hỏi.

"Chứ anh có thấy một con bướm nào có thể sống giữa cái sa mạc này không?"

Ờ cũng đúng, họ không mấy khi hoặc phải nói chưa thấy một con bướm nào bay trên sa mạc nóng bỏng như vậy cả. Để đảm bảo cho sức khỏe của Kotori, cả nhóm quyết định sẽ tìm một nơi có bóng râm để nghỉ ngơi, chứ nhìn cái bản mặt cầu cứu của nó ai cũng thương.

Và rất không may khi đã có một sự cố đã xảy đến. Không hiểu não của Luffy làm từ gì mà có thể bị một đàn chim lừa lấy hết cả hành lí. Một lúc sau đó, Luffy cưỡi một con lạc đà chạy như gắn tên lửa vào mông, đằng sau là một con thằn lằn tím to kinh khủng khiếp đang hướng về phía mỏm đá họ đang nghỉ ngơi. Như mọi người đều biết, trong thế giới có cái định luật cá lớn nuốt cá bé đúng chứ, nhưng tôi xin phép quật chetme cái định luật nêu trên, ỷ đông hiếp yếu vl!!

Zoro cùng Sanji chạy ra giúp thuyền trưởng nhà mình, một tên đấm, một thằng chém, người thì đá, thành công thiến được con thằn lằn. Ở chỗ chúng nó thì lại lòi đâu ra thêm một con nữa làm ba con người nào đó bên băng Mũ Rơm la hét om sòm:

"Tôi quên nói, thằn lằn Sandora thường đi săn theo cặp đó!"

"Phải nói sớm hơn chứ"

Nó nằm ngay bên cạnh mồm của con thằn lằn, suy nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu nó là thúi vcl!!

"Kotori-chan, nguy hiểm!"

"Cái con mồm thối này cút ngay cho bà!!!!"

Vừa nói xong là một đàn Thiên Hoả Hồ Điệp từ  bốn cái quạt chui ra giết chết con thằn lằn, hai con bị lũ quái vật K.O không quá một giây giờ đã bị xẻ thịt làm bữa trưa. Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ.



"Hai đứa phải đi ngay bây giờ sao?"

Sau giờ ăn trưa, hai người bọn nó quyết định sẽ đến cung điện luôn, hai nhóm quyến luyến nhau không muốn rời, băng Mũ Rơm cảm thấy hai đứa nhỏ rất tốt nha, phải chào tạm biệt sớm như vậy cũng hơi tiếc. Trước khi đi, Inari đưa cho bọn họ một hai mảnh giấy sinh mệnh.

"Đây là giấy sinh mệnh của em cùng Tori, mọi người giữ cho cẩn thận nhé"

"Hai mẩu giấy?"

"Giấy này được dùng nhiều ở Tân Thế Giới lắm, sau này mọi người sẽ biết công dụng của nó thôi"

Tạm biệt xong xuôi, cả hai leo lên một con Hoả Hồ Điệp siêu to khổng lồ bay thẳng đến cung điện. Khi đến nơi thì mỗi người lại một ngả, hai người hẹn nhau sẽ gặp lại ở bên dưới cung. Kotori vui vẻ chạy đến tổ chức Baroque Works, tổ chức đó Crocodile làm chủ, dù nó biết tổ chức này đang dần huỷ hoại đất nước Alabasta nhưng nó lại khá thích gã, bởi vì gã lúc nào cũng chiều nó hết nên nó thích thôi.

Vào trong toà nhà của tổ chức, người đầu tiên chào đón nó là Miss All Sunday, hay còn gọi là Nico Robin. Cô đã rất vui khi được gặp lại cô nhóc nhỏ nhắn dễ thương này. Robin vẫn còn nhớ cái ngày mà Sir Crocodile của họ đem theo một cô bé về khiến ai trong tổ chức cũng sốc nặng nề, thì bởi trước giờ có thấy gã hứng thú với phụ nữ đâu. Sau đó là một loạt hành động chiều chuộng mờ ám của gã thì thôi rồi, cả cái tổ chức này thầm tôn thờ Kotori thành nữ chủ luôn rồi!!

"Robin-nee-san, em nhớ chị quá!!!" Nó dụi má đào vào ngực cô, thầm cảm thấy êm quá, còn ấm nữa.

"Chị cũng nhớ em lắm, Kotori": Trái ngược với nó, cô chỉ nhẹ nhàng xoa đầu như một chị gái vậy á.

"Crocy-san, đâu ạ? Lâu rồi em chưa gặp ngài ấy"

"Ngài ấy ở trong phòng sách ấy, để chị dẫn em đi"

Nói rồi cô cầm tay nó dẫn đi, trên đường hai người nói bao nhiêu là chuyện trên trời dưới đất, từ bốn biển đến Grand Line, từ Đảo trên trời xuống Đảo người cá, nói tóm cái quần lại là nói rất nhiều chuyện, kể cả chuyện con bò có bốn chân cũng được nó đưa vào nữa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro